Lúc nghe được hai chữ “Vưu Nguyệt” trong lời Khương Tuyết Ninh, phản ứng đầu tiên của Vưu Phương Ngâm là kinh ngạc, bởi vì không biết nàng làm sao đoán chính xác như thế, chỉ một lát sau, từ kinh ngạc liền biến thành hoảng sợ —— Đông gia đã giúp nàng quá nhiều. Nàng không muốn lại thêm phiền toái cho đông gia. Càng không cần phải nói, tỷ tỷ Vưu Nguyệt là người khó đối phó, hôm qua trở về còn nói rất nhiều lời khó nghe... Tuyệt đối không thể để cho nhị cô nương biết!
Nghĩ vậy nàng chậm rãi rút bàn tay mình lại, lắp bắp nói: “Không có, thương thế của ta không liên quan tới nhị tỷ tỷ, đều tại ta không cẩn thận. Vết thương nhỏ này không sao, mấy ngày nữa là khỏi rồi.”
Khương Tuyết Ninh liền tựa vào gối nhìn nàng. Đôi mắt sắc bén xem kỹ ngọn nguồn, nàng chậm rãi nói: “Ta chỉ hỏi nhị tỷ tỷ ngươi có trở về hay không, không có nói vết thương của ngươi là nhị tỷ tỷ kia làm, ngươi vội vã giải thích như vậy làm gì?”
Vưu Phương Ngâm lúc này mới ý thức được mình giấu đầu hở đuôi, nàng không giỏi nói dối, chớ nói chi nói dối ân nhân cứu mạng mình, nhất thời quẫn bách, ngập ngừng nói: “Bởi vì Phương Ngâm biết nhị cô nương thật tâm tốt với ta, sợ nhị cô nương hiểu lầm mà có khúc mắc với nhị tỷ tỷ. Dù sao nghe nói nhị cô nương cùng nhị tỷ tỷ ta đều ở trong cung làm thư đồng của công chúa, về sau sẽ còn gặp mặt nhiều, vẫn nên giữ quan hệ tốt thì hơn. Nhị tỷ tỷ nhà ta, thật lợi hại...”
Lợi hại? “Lợi hại” mà bị nàng nhấn đầu vào hồ cá cũng không làm gì được? Khương Tuyết Ninh đáy lòng mỉm cười, ánh mắt khẽ động, đột nhiên hỏi: “Ngươi là sợ ta quản chuyện này, đắc tội tỷ tỷ ngươi, thời gian trong cung sẽ không dễ chịu sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT