Khi Nobita về đến nhà.

"Này Nobita, vào đây nghe mẹ nói."

Nobi Tamako đã đứng trước cửa nhà đợi hắn.

"Vâng ạ."

Giọng hắn buồn tủi nói.

Nobita biết rằng thầy giáo đã gọi điện thoại về nhà và nói cho mẹ việc mình không dùng được pháp thuật.

"Giáo viên vừa gọi cho mẹ, họ nói rằng con không dùng được pháp thuật."

Nobi Tamako bắt đầu ngồi thuyết giáo hắn.

Lúc này Nobita đang ngồi chịu trận, nhưng mà tâm trí hắn lại để ở nơi khác.

"Này, con có nghe không vậy Nobita?"

Thế là mẹ hắn lại thuyết giáo thêm ba mươi phút nữa.

* * *

Lên đến phòng.

"Thế giới này cũng chẳng khác mấy. Mình vẫn là một học sinh kém."

Hắn tràn đầy sự chán nản mà nói.

Trước đây Nobita cứ tưởng nếu thế giới có pháp thuật thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn, bản thân có thể dùng được pháp thuật như trong phim vậy.

Nhưng hiện thực lại vả vào mặt hắn, cho dù ở thế giới nào, nếu bản thân không cố gắng thì hắn vẫn là một học sinh kém.

Tuy nhiên, hiện tại Nobita cũng không như trong nguyên tác đòi về thế giới cũ.

Hắn liền lấy cuốn Cơ bản về pháp thuật ra đọc.

"Quyển sách này là gì vậy Nobita?"

Hiếm thấy Nobita chăm chú như vậy, điều này làm Doraemon tò mò hỏi.

Dù sao người bạn này của hắn cũng rất lười biếng, không chịu cố gắng, động một tí là nản.

Ngày hôm nay ở trường bị bêu xấu, về nhà bị mẹ la, vậy mà Nobita không đòi trở về thế giới cũ.

"À, bác Hikari bảo rằng pháp thuật ở thế giới chúng ta càng giống với siêu năng lực, chủ yếu dựa vào tâm trí của người dùng. Bác ấy có cho tớ mượn quyển sách này, bảo rằng nếu đọc xong sẽ dạy tớ pháp thuật thật sự đó Doraemon."

Nobita nhắc lại lời của Dương Xuân Minh.

"Bác Hikari sao."

Doraemon đột nhiên nghĩ đến hình ảnh một thanh niên.

Cậu mèo máy này cảm thấy người đó rất bí ẩn, rõ ràng đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng dáng vẻ mọi người thấy được vẫn chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi.

Nếu không phải có bố mẹ Nobita làm chứng thì Doraemon cũng không tin.

"A, không thể nào."

Đột nhiên Doraemon nghĩ đến một điều gì đó, khiếp sợ nói.

Tiếng kêu to đã làm ảnh hưởng đến Nobita đang chăm chú đọc sách, Dương Xuân Minh đã ra kỳ hạn là phải đọc hết cuốn sách trong một ngày, hắn sợ rằng mình không thể đọc xong nếu có người cứ làm phiền.

"Có chuyện gì sao Doraemon?"

Nobita có chút khó chịu hỏi.

"Này Nobita, siêu năng lực tuy nói có liên quan đến vấn đề tâm linh, nhưng nó liên quan nhiều hơn là vấn đề khoa học. Siêu năng lực được sinh ra từ việc khai phá não bộ, khi não bộ được khai phá thì chúng ta sẽ có các năng lực siêu nhiên, không thuộc lẽ thường.."

Mèo máy toàn thân run run trả lời.

Chưa đợi hắn nói xong thì Nobita đã ngắt lời.

"Nói dễ hiểu hơn được không Doraemon."

Nobita căn bản nghe không hiểu.

"Nói đơn giản thì cái từ. "Siêu năng lực" nó thuộc về thế giới khoa học, vật lý của chúng ta, không thể nào xuất hiện trong thế giới pháp thuật được." Mèo máy khiếp sợ giải thích.

Theo Doraemon suy đoán, khả năng người bác Hikari này cũng đến từ tương lai, thế kỳ hai mươi hai, thậm chí là một tương lai xa hơn.

Có thể kháng lại sự thay đổi của Tủ Điện Thoại Yêu Cầu thì không thể nào là người bình thường được.

"Không thể nào!"

Lời nói của người bạn mèo máy đã làm Nobita cũng kinh sợ.

Hắn hít một ngụm khí lạnh nói, cả kinh thất sắc, trên trán không tự chủ chảy mồ hôi.

"Nobita, cho tớ mượn quyển sách một chút."

Doraemon muốn nhìn xem bên trong cuốn sách ghi cái gì.

"Đây là.. Ma lực được hình thành từ cảm xúc, tinh thần, sức mạnh thể chất kết hợp lại sau quá trình rèn luyện. Pháp thuật, thứ hiện thực hóa mong muốn đối với thế giới, nó có thể là bất cứ thứ gì. Cảm xúc của người dùng càng mạnh mẽ thì pháp thuật của người đó càng mạnh.."

Doraemon không ngờ rằng cuốn sách lại giảng giải chi tiết như vậy, từ việc ma lực đến từ đâu, nó hình thành như thế nào, pháp thuật được dùng ra làm sao.

Có đạo lý.

Đây là suy nghĩ của Doraemon sau khi đọc.

"Đợi đã.."

Cậu ta thấy cái gì.

Bên trong cuốn sách còn ghi cách để người máy, con rối có thể dùng được pháp thuật.

"Những tạo vật do con người sáng tạo ra cần một mạch ma thuật làm đường dẫn, những mạch ma thuật này được nối với Căn nguyên của ma lực hay còn gọi là kết tinh của nơi có nồng độ ma lực cực cao. Đó chính là nơi cung cấp ma lực để cho các tạo vật dùng được pháp thuật."

"Vậy là theo cuốn sách, người máy cũng có thể dùng được pháp thuật sao?"

Doraemon vui mừng nói.

Cậu ta cũng muốn dùng thử pháp thuật một lần cho biết, nhưng thân là mèo máy thì không thể dùng được.

"Này Nobita, đọc nhanh đi sau còn cho tớ mượn."

Doraemon lập tức thúc dục Nobita.

"Biết rồi, biết rồi."

Nobita đương nhiên là biết người bạn này đang nghĩ cái gì.

Hắn bắt đầu chăm chú vào đọc.

* * *

Một bên khác.

[Keng! Keng!]

[Uzumaki Naruto gia nhập group chat!]

[Midoriya Izuku gia nhập group chat!]

Kirigaya Kazuto (Kirito): "Ồ, lần này một lúc có thêm hai thành viên mới gia nhập này."

Biểu tượng vẫy tay chào mừng.

Isagi Yoichi: "Chào người mới."

Biểu tượng vẫy tay chào mừng.

Tiêu Viêm: "Lại thêm hai nạn nhân của chủ nhóm."

Biểu tượng thương hại.

Dương Xuân Minh (Hikari): "Chào người mới. Chủ nhóm, đến ngươi biểu diễn."

Văn Đức: "Sao ta cảm giác group này có vẻ kỳ thị nữ giới nhỉ, bên trong toàn là đàn ông."

Biểu tượng mặt đen cộng với thất vọng.

Uzumaki Naruto: "Đây là cái gì, làm sao lại xuất hiện trước mặt ta. Rốt cuộc là tên nào dùng ảo thuật ám toán bổn đại gia, ra đây đi. Ta Naruto là người sẽ trở thành Hokage a, đừng hèn nhát trốn nữa!"

Dương Xuân Minh cùng Văn Đức lập tức đen mặt lại.

"Không hổ là Naruto, cái tên này nói nhiều như vậy. Đã thế đi đâu cũng rêu rao rằng sẽ trở thành Hokage, khả năng thời gian bên đó là lúc câu chuyện mới bắt đầu đi. Theo mình nhớ thì phần Shippuden Naruto cũng không còn đi rêu rao bản thân sẽ trở thành Hokage nữa."

Đây là suy nghĩ của Văn Đức.

"Đứa nhỏ này từ bé khuyết thiếu tình yêu thương, bị dân làng kỳ thị lên lúc nào cũng muốn gây ra sự chú ý."

Dương Xuân Minh hồi tưởng lại quá khứ, dù sao cũng là nhân vật nổi tiếng nha.

Naruto lúc này đang lau dọn lại tượng đá của các Hokage tiền nhiệm.

"Iruka-sensei, có một tấm bảng đột nhiên hiện ra trước mắt em. Bên trong đó nói cái gì mà nạn nhân chủ nhóm gì đó."

Hắn có chút buồn bực gãi mấy cái râu của mình.

Dù sao là đang bị phạt nha, giờ kiểm tra biến thân thuật, thầy giáo bảo hắn biến thân thành thầy giáo thì hắn lại dùng Sexy no jutsu, hại Iruka phụt cả máu mũi.

"Em nói cái gì vậy Naruto, làm gì có tấm bảng nào đâu?"

Iruka khó hiểu hỏi.

Trong mắt hắn không xuất hiện cái tấm bảng nào cả. Khả năng là tên nhóc này muốn trốn phạt đây.

"Naruto, nếu em nhanh chóng lau dọn xong tượng đá thì thầy sẽ đãi em mỳ ramen ở quán Ichiraku."

Nhìn dáng vẻ cô độc của Naruto, Iruka lại nhớ đến bản thân mình ngày xưa. Cha mẹ chết trong trận chiến phong ấn Cửu vĩ, hắn trở thành trẻ mồ côi, cũng luôn làm trò ngu ngốc để được mọi người chú ý.

Vậy nên, hắn hiểu rằng Naruto cô độc hơn ai hết, ít ra hắn còn biết mặt cha mẹ mình, còn có tuổi thơ với bọn họ. Còn Naruto, đến mặt cha mẹ mình còn không biết, không hiểu thấu mọi người tại sao lại căm thù bản thân, tuổi thơ của hắn chỉ có cô độc.

"Thật sao thầy?"

Naruto vô cùng vui vẻ hỏi.

Đối với hắn, ăn tối cùng người khác là chuyện rất vui vẻ. Bình thường khi về nhà, đối mặt với hắn là căn phòng lạnh lẽo, tối tăm không có người chờ đợi. Ngày ngày đều mỳ ly, uống sữa hết hạn, tiền trợ cấp thì chỉ có một chút ít, căn bản không đủ để sinh hoạt.

Văn Đức khi lúc biết tin cha hắn là Hokage đệ tứ thì lập tức cho đệ tam nhấn like.

"Tốt một cái Hokage đệ tam a, tốt một cái Shimura Danzo còn có hội nguyên lão a."

Iruka-sensei mời đi ăn để cho hắn thật sự rất cao hứng.

Chuyện của group chat lập tức bị Naruto vứt ra sau gáy.

* * *

Phía bên Midoriya Izuku.

Bảng group chat đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Lúc này Midoriya Izuku mới bốn tuổi. Cậu bé vừa được mẹ đưa đi đến bệnh viện rồi trở về.

Cậu bé được thông báo rằng bản thân là người vô năng, người không sở hữu Quirk.

Tin tức này đến với hắn chẳng khác gì Mặt Trăng rơi xuống Trái Đất gây ra tận thế vậy.

Hắn hâm mộ All Might, anh hùng số một, đến mức độ có thể gọi là cuồng nhiệt.

Midoriya Izuku muốn trở thành một người như All Might có thể cứu giúp tất cả mọi người, vậy mà giờ đây bác sĩ lại nói cho hắn rằng hắn là người vô năng không sở hữu Quirk.

"Mẹ ơi.. Hình như con thức tỉnh Quirk của riêng mình rồi này."

Thanh âm run rẩy, đôi mắt tràn đầy nước mắt. Cậu bé quay mặt lại nhìn mẹ mình, cái tay run run chỉ vào phía trước, vừa khóc vừa gặng lên một nụ cười nói.

Khi nhìn thấy đôi mắt của con mình chứa đầy nước mắt, thanh âm lại run rẩy, cái tay lại chỉ vào đoạn video All Might đang cứu người. Trái tim của Midoriya Inko thắt lại, tràn đầy đau đớn.

Người mẹ nào không mong con mình sở hữu Quirk chứ, trong một xã hội nơi những người nắm giữ Quirk chiếm đa số, người vô năng sẽ bị kỳ thị, họ sẽ bị bắt nạt bởi không có năng lực tự vệ siêu phàm.

Cô lập tức lao đến gần đứa con của mình, ôm chầm lấy cậu bé, vô cùng đau đớn khóc.

"Mẹ xin lỗi Izuku, mẹ xin lỗi nhé. Mẹ xin lỗi vì đã không cho con khả năng sử dụng được Quirk."

Người mẹ tự trách, bà thấy vô cũng có lỗi với đứa con trai của mình vì đứa bé không có khả năng đặc biệt, bà cảm thấy đây là lỗi của bà vì sinh ra đứa con mà không cho nó sức mạnh siêu phàm.

Khi nhìn thấy con mình chỉ vào màn hình và bảo rằng đã thức tỉnh Quirk, Midoriya Inko cho rằng Izuku đã quá tuyệt vọng, bắt đầu sinh ra ảo tưởng.

Người mẹ cứ thế ôm con mà khóc.

* * *

Dương Xuân Minh biết rằng lúc này Naruto đã quên mất chuyện group chat, còn mẹ con Izuku thì tạm thời vẫn đang khóc. Dù sao phong ấn toàn trí thì ý chí của hắn cũng bao trùm Hỗn Độn hải phía trên, không việc gì là hắn không biết, toàn trí có như không.

"Có lẽ lên để họ bình tĩnh một chút."

Hắn mỉm cười nói.

Dù sao lần này đến hai cái nhân vật chính, hắn làm sao không vui cho được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play