“... Không sao. "Giọng nói bị cố ý đè thấp, xuyên thấu qua tầng tầng lụa trắng che miệng mũi truyền ra, trở nên nặng nề, mơ hồ mà không rõ ràng.
Tầm mắt Văn Thanh Từ không tự chủ được rơi vào lòng bàn tay Tạ Bất Phùng. Vết sẹo cũ mới đan xen với nhau, nơi đó đã sớm đầy vết thương.
“Được.”
Thấy Văn Thanh Từ rũ mắt nhìn lòng bàn tay mình, Tạ Bất Phùng tùy ý giấu tay sau lưng.
Hắn không muốn Văn Thanh Từ nhìn thấy mặt yếu đuối của mình. Đã sớm quen với thế giới không có cảm giác đau đớn, Tạ Bất Phùng không có khái niệm gì đối với bị thương, ngay lúc đó theo bản năng giơ tay lên để chặn lưỡi lái sắc bén. Thẳng đến khi đau đớn khoan thai đến chậm, hắn mới nhận ra mình đã làm cái gì.
Cửa sổ gỗ trong phòng bị hư hỏng nặng.
Mọi người ngoài phòng nhìn vào thông qua khe hở lớn ở cửa sổ bị lưỡi hái phá rách.
Trên tấm gỗ ở giữa phòng, quả thực có một thi thể bị cắt xẻo nằm trên đó.
Đại phu tới Tùng Tu phủ tới vẫn cầm một con dao bạc trên tay, chiếc áo choàng màu xanh nhạt vấy đầy máu.
Tất cả những thứ này đều là do y làm!
Xa xa liếc mắt một cái, ngoài phòng đã có người không kìm được khom lưng nôn mửa. Thậm chí tay nắm chặt nông cụ, cũng run rẩy, không còn sức.
“...... Ngươi, ngươi tới Liên Hòa của chúng ta là vì làm chuyện này đúng không? Làm gì có lang trung đứng đắn nào làm loại tà đạo này!”
“Đúng vậy! Cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng đi!”
Người ngoài phòng lớn tiếng quát Văn Thanh Từ.
Bọn họ nổi giận đùng đùng hét lớn, hận không thể đuổi Văn Thanh Từ ra khỏi đây ngay lập tức.
Mà quan binh huyện Liên Hòa vây quanh, sau khi thấy rõ cảnh tượng trong phòng, trong mắt cũng sinh ra sợ hãi và do dự. Bọn họ cùng dân chúng đối diện đều là đồng hương, so với vị đại phu cổ quái Văn Thanh Từ này, bọn họ hiển nhiên thiên vị người một nhà hơn.
Có người không tự chủ được buông vũ khí trong tay xuống.
“Không có chuyện gì đâu, cứ ở lại đây đi. "Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai y, sau đó xoay người đẩy cửa đi ra ngoài phòng.
Văn Thanh Từ sửng sốt một hồi mới nhận ra, hình như vừa rồi Tạ Bất Phùng......đang an ủi mình?
Tạ Bất Phùng mặc đồ đen chậm rãi đi ra ngoài.
Thấy hắn đến, Tống Quân Nhiên lại kéo tấm lụa trắng lên, chậm rãi đứng sang bên cạnh. Hắn vốn muốn ngăn chặn nhóm người này ở khoảng cách xa. Nhưng bởi vì lo lắng bại lộ thân phận, Tống Quân Nhiên vẫn không có thi triển ám khí mình am hiểu nhất.
Bởi vậy chưa ngăn cản được bao lâu, đã bị bọn họ bức đến đây.
Trong tay Tạ Bất Phùng cũng không có đao kiếm, thậm chí còn bị thương không ít.
Nhưng khi hắn tới gần, dân chúng tụ tập ở ngoài phòng lại bất giác lui về phía sau. Mặt trời bất tri bất giác đã lên tới đỉnh đầu, cái nắng chói chang giữa hè từ phía chân trời chiếu xuống khiến lòng người choáng váng.
Mùi máu tươi trong không khí càng lúc càng nồng đậm.
Dân chúng dẫn đầu cắn răng nắm chặt nông cụ trong tay, nhìn chăm chú vào hắn nói: "Đại nhân đây là đang nối giáo cho giặc.”
“...... Nối giáo cho giặc? "Tạ Bất Phùng bỗng nhiên cười thấp giọng lặp lại, làm như nghe được chuyện xưa thú vị gì đó. Cuối cùng, cười như không cười ngước mắt nói: "Nếu ta nói cho ngươi biết, hôm nay tất cả những chuyện này, đều là ta yêu cầu y làm thì sao?"
“Cái này, cái này......”
"Ngươi, ngươi là mệnh quan triều đình, sao có thể làm loại chuyện này?"
Không có bức tường ngăn cách, Tạ Bất Phùng ở gần đám đông có thể rõ nghe thấy rõ ràng giọng nói trong lòng bọn họ.
[Phải đuổi cái tên gọi là lang trung này ra khỏi Liên Hòa!"
[...... Huyện lệnh đại nhân ngài ấy biết việc này không?]
Nhưng những giọng nói này không lớn, thậm chí còn không bằng một tiếng gầm ngoài miệng.
Tạ Bất Phùng chậm rãi híp mắt, đồng tử như chuyển sang màu vàng nhạt khi được mặt trời chiếu vào. Hắn nhận ra đám người này cùng lắm chỉ là ngoài mạnh trong yếu. Mọi thứ trước mắt chỉ là phản ứng căng thẳng sau nỗi sợ hãi mà thôi.
“Người đâu - - "Tạ Bất Phùng đột nhiên nhíu mày, trầm mặt lạnh lùng nói," Tạm áp giải người tập kích mệnh quan triều đình vào trong lao huyện Liên Hoà! Đợi xong việc thì đưa tới châu phủ xét xử.”
Sắc mặt người dẫn đầu lập tức trở nên khó coi, quan binh huyện Liên Hòa vô thức nắm chặt kiếm trong tay, vẫn do dự đứng tại chỗ bất động.
Tạ Bất Phùng chậm rãi nhìn qua nhóm người, ánh mắt thờ ơ lại lạnh lùng trong lúc vô hình làm mọi người sợ hãi do dự. Nơi này có rất nhiều người sắc mặt vàng vọt, suy yếu vô lực, hiển nhiên cũng nhiễm bệnh.
"Nếu muốn chữa khỏi bệnh, trước hết phải tìm nguyên nhân bệnh, xác định nó đến tột cùng phát triển từ cơ quan nội tạng nào, sau đó hốt thuốc đúng bệnh," Ánh mắt Tạ Bất Phùng hữu ý vô tình rơi vào đám đông đang nhiễm bệnh kia, hắn dừng lại vài giây nói, "Nếu các ngươi cảm thấy phương pháp này tàn nhẫn, trái với luân thường cũng như đạo đức con người thì tới lúc đó không cần phải uống thuốc, miễn lại nối giáo cho giặc.”
Tạ Bất Phùng dứt khoát không giấu diếm nữa, nói rõ mục đích. Người ngoài phòng đều không hiểu y học, chỉ có thể đọc được một ý nghĩa trong lời nói của Tạ Bất Phùng - - hành động của lang trung trong phòng là vì kê ra phương thuốc chuyên trị bệnh.
Tạ Bất Phùng tựa như đoán được suy nghĩ trong lòng bọn họ: "Liên Hòa đã thành một toà thành chết, không ai dám đánh cược tính mạng của mình, đường xa đến đây chỉ để hủy thi thể."
Đúng vậy, đại phu kia cũng là thân thể phàm thai, nếu y dám đến Liên Hòa, vậy nhất định là có nắm chắc đối với việc chữa bệnh. Nói không chừng y thật sự có thể kê ra phương thuốc thì sao?
Nếu như lập trường lúc này của mình quá mức kiên định, đến lúc đó có thuốc rồi cũng không thể nào trơ mặt đi xin…
Bên tai Tạ Bất Phùng dần dần yên tĩnh lại. Vốn hắn vốn không muốn làm lớn chuyện này, nhưng nếu thật sự trở thành chuyện lớn, Tạ Bất Phùng tuyệt đối không phải là người sợ phiền phức.
Tạ Bất Phùng lại nở nụ cười, thản nhiên nói: "Thân là mệnh quan triều đình, bổn quan có thể cam đoan với các ngươi, nếu như ngươi chết bệnh, thi thể sẽ không bị mổ bụng như vừa rồi mà sẽ được chôn cất đàng hoàng. ”
Lời của Tạ Bất Phùng chợt nghe có lý còn rất rộng lượng, thật ra hàm chứa uy hiếp.
So với giận dữ, trong lòng những người này phần lớn đều tràn ngập sợ hãi. Những người bị bệnh theo lời Tạ Bất Phùng nói, không khỏi ảo tưởng đến cảnh tượng mình bị chôn vùi vào đất vàng.
Đạo nghĩa và nhân luân, chẳng là gì trước sự sống và cái chết. Những người còn khỏe mạnh còn có thể căm phẫn, nhưng bọn họ có lẽ đã không có thời gian để ý những thứ này nữa.
Có một người đàn ông sắc mặt vàng như nến, trông bệnh rất nặng chậm rãi ném cuốc sắt trong tay xuống đất. Tiếp theo, lại có hai người học hắn buông nông cụ ra.
Trầm mặc vài giây, quan binh vừa rồi vẫn đứng bất động tại chỗ rốt cục tiến lên, áp giải mấy người đứng ở phía trước có khí thế hung hãn nhất.
Cơn gió mùa hè khô hanh thổi mái tóc đen cuồn cuộn của Tạ Bất Phùng như mây đen. Hắn chậm rãi tiến lên, dừng bước bên cạnh vài người bị quan binh giam giữ: "Mấy vị nghĩa sĩ này, nhất định thà chết cũng không muốn nối giáo cho giặc.” Nói xong, liền chậm rãi xoay người đi vào trong phòng nhỏ.
“Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng - - "Một người trong đó lập tức giãy dụa, thét chói tai. Trong miệng hắn còn lẩm bẩm, tựa hồ là đang khẩn cầu cái gì. Nhưng lời còn chưa nói xong, người đã bị quan binh kéo xuống xa xa.
Những người còn lại nhìn thấy dáng vẻ này của hắn thì cũng buông tha, không còn chống cự nữa.
Đám đông trên bãi đất trống lập tức tản ra bốn phía, sợ mình chính là người tiếp theo bị áp giải đi.
Văn Thanh Từ ở trong phòng tận mắt chứng kiến tất cả. Chờ y hoàn hồn, Tạ Bất Phùng đã cầm lấy giấy bút một lần nữa như không có chuyện gì xảy ra nói với Văn Thanh Từ: "Tiếp tục đi.”
Không ngờ Văn Thanh Từ lại đặt dao bạc xuống vào lúc này, y tỉnh táo lấy rượu mạnh ra, tiếp theo hạ thấp giọng, mơ hồ nói, "Băng bó vết thương trước rồi nói sau.”
Nói xong, Văn Thanh Từ liền lấy băng vải và thuốc trị thương đi tới trước mặt Tạ Bất Phùng, kéo tay trái giấu sau lưng của hắn lên.
“Trước đừng nhúc nhích. "Y nhẹ giọng nói.
Văn Thanh Từ không nghĩ nhiều, trực tiếp lấy bông chấm vào rượu mạnh, rửa sạch vết thương cho Tạ Bất Phùng.
Nhưng cục bông vừa chạm vào da Tạ Bất Phùng, cánh tay của đối phương đột nhiên căng thẳng, nổi lên gân xanh.
...... Hắn đây là?
Phản ứng sinh lý do đau đớn không thể làm giả được. Văn Thanh Từ do dự ngước mắt, nhìn Tạ Bất Phùng qua chiếc mũ.
Tạ Bất Phùng mặc đồ đen mím chặt môi, trên trán toát ra một ít mồ hôi lạnh.
Không đợi Văn Thanh Từ kịp phản ứng.
Tạ Bất Phùng đã tự nhận lấy bông và rượu mạnh, lau qua loa vết thương. Tiếp theo thuần thục cầm lấy thuốc trị thương, đổ vào lòng bàn tay.
Hắn đang cậy mạnh, không muốn để cho Văn Thanh Từ phát hiện mình cũng sẽ sợ hãi đau đớn.
Đối với Tạ Bất Phùng từng ra chiến trường mà nói, xử lý vết thương nhỏ như vậy vô cùng đơn giản. Hắn dùng hàm răng cắn một đầu băng vải, lại lấy một tay nhanh chóng quấn nó lại, đơn giản thắt một cái nút coi như băng bó xong.
“Được rồi, tiếp tục đi. "Hắn hờ hững nói.
Văn Thanh Từ không biết từ lúc nào đã nghiến răng theo động tác của Tạ Bất Phùng.
Ánh mắt y vô tình rơi vào giọt mồ hôi nhỏ trên trán đối phương. Tiếp theo lại nhìn về phía tay trái Tạ Bất Phùng đang cầm giấy Tuyên Thành run lên nhè nhẹ vì đau đớn.
Tạ Bất Phùng của thời niên thiếu từng là người bị bẫy thú cắn chặt bả vai, cũng chưa từng nhíu mày.
Ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua cửa sổ gỗ bị hư hại, chiếu lên băng vải đã thấm đẫm máu.
Không kịp nghiên cứu nguyên nhân, trái tim Văn Thanh Từ bỗng nhiên trống rỗng. Như muốn chứng minh chuyện này, Văn Thanh Từ lấy một bình sứ trong hòm thuốc ra đặt lên bàn, y hạ giọng nói: "Chờ một chút, đây là thuốc giảm đau, tê liệt.”
Không đợi Tạ Bất Phùng kịp phản ứng, Văn Thanh Từ đã tháo băng vải hắn vừa buộc qua loa, rắc bột thuốc lên.
Ngón tay thon dài hữu lực của đế vương trẻ tuổi, theo động tác của Văn Thanh Từ mà khẽ run hai cái. Động tác của Văn Thanh Từ dừng lại, tiếp theo lấy băng vải, tỉ mỉ băng bó lại cho Tạ Bất Phùng.
Ngón tay thon dài lại lạnh như băng, cứ như vậy không hề báo trước chạm vào lòng bàn tay Tạ Bất Phùng. Cơ bắp trên cánh tay Tạ Bất Phùng lập tức căng thẳng. Ngay cả hơi thở cũng trở nên rối loạn.
Tạ Bất Phùng thiếu chút nữa đã không duy trì được bình tĩnh, nghe theo bản năng điên cuồng giấu ở đáy lòng, nắm chặt cổ tay tái nhợt của Văn Thanh Từ.
Đầu ngón tay vô tình chạm vào, trong khoảnh khắc hóa thành dòng điện nhỏ yếu, lan dọc theo các dây thần kinh ở cánh tay đến mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Cơ thể và bản năng của Tạ Bất Phùng đang gào thét đòi chiếm hữu. Nhưng lý trí còn sót lại lại nói cho hắn biết, tuyệt đối không thể quấy nhiễu người trước mắt......
Văn Thanh Từ như một đóa bồ công anh nở rộ, nhẹ nhàng mà yếu đuối. Tạ Bất Phùng muốn bẻ nó đi, nâng lên lòng bàn tay. Rồi lại sợ hơi thở của mình thổi bay nó…
Thân thể Tạ Bất Phùng vì kích động mà run rẩy, hắn không thể giả vờ được nữa nên đành phải giả vờ đó là bản năng sinh lý do đau đớn gây ra.
Lúc này, hai người thật sự dựa vào nhau quá gần.
Đến gần Văn Thanh Từ rõ ràng nhìn thấy, trên cổ tay Tạ Bất Phùng vẫn mang theo vòng tay len mà mình tặng hắn nhiều năm trước.
- Nó đã sớm hư hại, cũ kỹ không chịu nổi. Mùi máu nồng nặc hoà vào mùi thơm đắng trên người Văn Thanh Từ. Nhưng y vẫn ngừng thở, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ là sau khi băng bó xong thì thả bình thuốc tê kia vào tay Tạ Bất Phùng. Tiếp theo trầm mặc xoay người trở lại bên tấm ván gỗ, một lần nữa cầm lấy dao bạc.
Chiếc lọ sứ nhỏ tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ dưới ánh nắng. Tạ Bất Phùng như một con sói đầu đàn cố chấp, không muốn cho người khác biết mình cũng sẽ đau đớn. Nhưng bình sứ đến từ Văn Thanh Từ này lại hấp dẫn hắn như cây thuốc phiện. Cám dỗ hắn nhận quà và thừa nhận sự yếu đuối của mình.
Cách đó không xa, Văn Thanh Từ dùng dao bạc xẻ thịt nội tạng của thi thể, lần nữa chuyên chú vào công việc dưới tay.
Tạ Bất Phùng rốt cục không chống đỡ được cám dỗ, chậm rãi nắm lấy bình sứ kia vào lòng bàn tay.
Xuyên qua thân lọ lạnh như băng, Tạ Bất Phùng giống như lại một lần nữa chạm vào nhiệt độ cơ thể của Văn Thanh Từ.
Thời gian không đợi ai cả.
Sau khi mổ xẻ kết thúc, đoàn người Văn Thanh Từ lập tức về tới nha thự, thay quần áo rồi dùng rượu mạnh khử trùng trước.
Văn Thanh Từ thích màu xanh nhạt, bởi vậy quần áo phần lớn đều là màu đó. Nhưng khi ra khỏi cửa, y vẫn do dự một chút, khoác một chiếc áo trắng lên tầng ngoài cùng.
Một lần nữa trở lại phòng nghị sự, Tống Quân Nhiên cũng đã thay xong quần áo, ngồi ở bên cạnh bàn.
Lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ, nói chuyện cũng không cần quanh co lòng vòng.
Tống Quân Nhiên cầm lấy chồng giấy Tuyên Thành viết đầy chữ kia, nhanh chóng đọc một lần nói: "... Cho nên nói, bệnh này chủ yếu sinh ra ở thận?”
“Đúng, "Văn Thanh Từ ngồi đối diện Tống Quân Nhiên," Đúng bệnh hốt thuốc trước đi.”
"Được, nếu đã biết nguyên nhân gây bệnh, vậy thì đơn giản hơn rất nhiều," Tống Quân Nhiên dừng một chút lại hỏi y, "Chỉ là... Không biết sư đệ nghĩ như thế nào về nguồn gốc bệnh dịch.”
Tuy rằng hắn lớn Văn Thanh từ vài tuổi, hơn nữa còn học y thêm vài năm. Nhưng không giống với Văn Thanh Từ chuyên tâm nghiên cứu thủy dịch, kinh nghiệm của Tống Quân Nhiên ở phương diện này kém xa sư đệ.
Văn Thanh Từ do dự một hồi, nhẹ nhàng xoay chén trà trong tay. Thấy y không nói lời nào, Tống Quân Nhiên lập tức hiểu được.
Văn Thanh Từ tám chín phần mười đã có ý tưởng, chỉ chờ đi nghiệm chứng.
Quả nhiên, sau khi dừng lại một lát, Văn Thanh Từ chậm rãi gật đầu nói: "Theo đệ thấy thì khá giống dịch hạch.”
Giọng nói của y tương đối bình tĩnh, nhưng tâm trạng lúc này lại trở nên căng thẳng.
Tống Quân Nhiên cũng giống như thế, dịch hạch ở cổ đại rất thường gặp, ngay từ đầu chính là đối tượng hoài nghi trọng điểm của Văn Thanh Từ.
Mà bệnh viêm xuất huyết của tim, gan, thận, cũng đúng là một trong những biểu hiện bệnh lý mang tính biểu tượng của nó.
Cũng là bệnh biến dễ thấy bằng mắt thường nhất.
Bởi vậy sau khi nhìn thấy thận của thi thể, Văn Thanh Từ đã nhớ tới nó.
“Chuột...... "Tống Quân Nhiên không khỏi cắn môi," Cái này đúng là hơi khó làm."Hắn thì thào nói.
Tống Quân Nhiên vừa nhớ lại vừa nói: "Nếu đơn thuần thủy dịch, vậy trước tiên vận chuyển nước từ nơi khác tới ăn uống, chặt đứt ngọn nguồn là có thể tạm dừng truyền nhiễm. Nhưng nếu là chuột..."
Hắn im bặt, trong sảnh đột nhiên yên tĩnh lại.
"Bệnh dịch hạch" chỉ là một cái tên rất chung chung, trên thực tế mỗi lần bùng phát nó đều có phương thức lây lan và độc tính khác nhau.
Uống nguồn nước, lương thực bị chuột ô nhiễm, bị bọ chét chuột cắn hay thậm chí tiếp xúc gần với chuột bị bệnh đều có thể mắc bệnh rất khó phát hiện.
Văn Thanh Từ chậm rãi buông chén trà trong tay xuống, lại một lần nhìn chồng giấy kia.
"Quên đi," Tống Quân Nhiên hơi đau đầu thở dài một hơi, "Hay là trước tiên kê đơn thuốc đi." Hắn đứng dậy nhấc hòm thuốc lên, chuẩn bị ra ngoài huyện nha thự gặp lại bệnh nhân.
"Được." Văn Thanh Từ cũng chậm rãi gật đầu, đồng thời không khỏi thầm nghĩ trong lòng, có phương hướng chữa khỏi bệnh là chuyện tốt
Nhưng nếu không điều tra rõ nguồn gốc của bệnh thì cho dù có thuốc cũng có hiệu quả rất nhỏ.
Từ đây suy ra là biết.
Tuy nguyên chủ chủ yếu nghiên cứu thủy dịch, nhưng nguyên lý chữa bệnh kê đơn thuốc đều tương tự.
Vấn đề duy nhất là... Chỉ bằng vào năng lực của mình và Tống Quân Nhiên, hiển nhiên là không đào được ngọn nguồn.
Văn Thanh Từ vô thức cắn cắn môi, chuyện này, có lẽ chỉ có một người có năng lực làm được.
Vừa lúc đó, cửa phòng nghị sự lại một lần nữa bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra.
Tạ Bất Phùng cũng đã thay quần áo chậm rãi đi vào, phía sau hắn là một khuôn mặt vô cùng quen thuộc với Văn Thanh Từ.
Người tới vẻ mặt u sầu, hiển nhiên là bị Tạ Bất Phùng cưỡng chế gọi tới đây.
“Bệ hạ...... "Người tới ngẩng đầu vừa định nói gì đó, đã bị ánh mắt Tạ Bất Phùng chặn lại, lão lập tức sửa lời," Đại nhân, đại nhân.”
“Ừ.”
Thấy Tạ Bất Phùng không giận, người tới cuối cùng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
"Tại hạ Vũ Quan Tâm, thái y trong cung," Lão thái y hơn bảy mươi tuổi, xoay người chắp tay với hai người họ, cười nói, "Nhị vị tiên sinh nếu là có cần hỗ trợ gì đó, tại hạ sẵn lòng giúp đỡ.”
Trong lúc nói chuyện, lão không khỏi nhìn Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên, cẩn thận đánh giá hai người một phen.
Người bên trái mặc áo trắng, đội mũ, giữa mùa hè vẫn bọc kín, hoàn toàn không nhìn ra tướng mạo. Chỉ có thể mơ hồ phán đoán ra, dáng người của y tương đối gầy gò.
Người kia đeo một tấm lụa dày càng xa lạ hơn.
Vũ Quan Lâm chỉ gặp Tống Quân Nhiên hơn một năm trước, vội vàng liếc mắt một cái nên đã sớm quên mất dáng vẻ của đối phương, chứ đừng nói hiện tại đối phương sớm kéo lụa trắng tới trên cùng, chỉ lộ ra một đôi mắt ở bên ngoài.
Lão thái y lăn lộn cả đời trong cung, rất biết xem xét thời thế. Hiện tại bị hoàng đế phái tới trợ thủ cho hai lang trung giang hồ trẻ tuổi này, lão chẳng hề cảm thấy uất ức, ngược lại còn ôm hoà ân cần hỏi: "... Không biết hai vị hiện tại là muốn làm gì?”
Tống Quân Nhiên nghe qua tên thái y lệnh Vũ Quan Lâm, thấy hoàng đế mang lão đến thì không khách khí nữa, gọi thẳng lão: "Chúng ta ra ngoài chẩn bệnh cho người ngoài huyện nha thự, Vũ thái y cùng đi đi.”
"A, cái này... cái này…” Vũ Quan Lâm vừa rồi nói đến nhẹ nhàng, hiện tại nghe thấy Tống Quân Nhiên thật sự muốn mình đi ra ngoài xem bệnh cho đám lưu dân kia thì lập tức do dự.
Lúc này Văn Thanh Từ đã nhấc hòm thuốc ở bên cạnh đi ra ngoài. Mà Tạ Bất Phùng thì vẫn luôn không có cắt đứt lời Tống Quân Nhiên.
Không còn cách nào khác, Vũ Quan Lâm đành phải cắn răng đi theo, một khắc sắp đi ra huyện nha thự kia, Văn Thanh Từ bỗng nhiên do dự dừng bước, xoay người nhìn Tạ Bất Phùng.
Những ngón tay ẩn dưới ống tay áo rộng xoắn chặt vào nhau….Rốt cuộc có nên mở miệng với Tạ Bất Phùng hay không?
Tuy rằng được bao bọc rất kín đáo, nhưng Tạ Bất Phùng vẫn có thể thông qua bóng trắng trước mắt nhìn ra được sự do dự và rối rắm của y.
Hắn không khỏi dừng bước, nhìn Văn Thanh Từ. Tạ Bất Phùng cũng không ép hỏi mục đích của y, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng chút một…
Nước đọng trên mái hiên mấy ngày nay bị gió thổi xuống, phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
m thanh này cuối cùng cũng đánh thức Văn Thanh Từ.
Văn Thanh Từ hít sâu một hơi chậm rãi nói: "Đại nhân, tại hạ có một thỉnh cầu chân tình.”
Giọng nói bị bóp dưới lụa trắng, không thể nghe thấy chút dấu vết thuần khiết trước đây, nhưng vẫn như một dòng suối băng giá chảy qua trái tim nóng bỏng của Tạ Bất Phùng.
Để cho hắn trong khoảnh khắc bình tĩnh lại.
“Chuyện gì?”
Ánh mắt Tạ Bất Phùng rơi vào Văn Thanh Từ. Dưới ánh mắt lạnh như băng, mơ hồ lộ ra một chút ân cần.
Nếu đã mở miệng, Văn Thanh Từ cũng không hề rối rắm nữa, y dứt khoát cắn răng nói ra những gì mình vừa nói với Tống Quân Nhiên và suy nghĩ trong lòng.
Tiếp theo đưa ra yêu cầu: "Hy vọng đại nhân có thể phái người điều tra rõ ràng huyện Liên Hòa có nạn chuột hay không, nếu thật sự có thì bộc phát ở đâu.”
Ý thức được tình thế nghiêm trọng, vẻ mặt Tạ Bất Phùng lập tức trở nên nghiêm túc.
“Đương nhiên. "Hắn gật đầu nói.
Sau khi nói xong, Tạ Bất Phùng lập tức gọi người hầu canh giữ phụ cận tới phân phó: "Đi thăm dò nguồn nước và kho lúa từng nhà, điều tra rõ người nhiễm bệnh có tính chung gì, hoặc có tập trung ở nơi nào đó hay không.”
Tuy rằng còn chưa có điều tra rõ ràng ngọn nguồn chỗ ở, nhưng Tạ Bất Phùng vẫn là phòng ngừa chu đáo, sau khi phân phó xong lại lập tức phái người tới phụ cận mấy châu, điều đưa lương thảo được đưa tới.
“Vâng! "Người hầu theo thánh giá lập tức đáp lời, cả đội đi ra ngoài huyện nha thự.
Làm "tuần quan" Tạ Bất Phùng không thể không làm gì, phân phó người hầu xong, Tạ Bất Phùng lại cùng bọn họ đi ra ngoài.
Trong nháy mắt lướt qua vai, Văn Thanh Từ nhịn không được hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Chú ý an toàn.”
Tiếp theo liền nhanh chóng biến mất trước mắt Văn Thanh Từ.
……
Thời gian không đợi ai cả.
Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên còn có mấy thái y, sau khi ra khỏi phủ nha liền lần lượt bắt mạch cho bệnh nhân trên đất trống.
Cuối cùng lại tụ cùng một chỗ, thương thảo phương thuốc. Tình hình huyện Liên Hòa càng ngày càng nghiêm trọng. Bệnh nhân trước đây không lâu còn có thể đi lại, hôm nay đã nằm bất động trên giường.
Bọn họ nức nở giãy dụa, đem toàn bộ hy vọng sống ký thác lên trên những người trước mắt này.
Tâm tình Văn Thanh Từ, chưa bao giờ nặng nề như thế, cảnh tượng ở Sơn Du Giản không ngừng hiện lên sâu trong đầu y.
Tất cả những điều này đang thúc giục y phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
Chờ sau khi quyết định phương thuốc, đã là đêm khuya. Nhưng Văn Thanh Từ vẫn không nghỉ ngơi mà đi theo ra sau bếp, trông coi gã sai vặt sắc thuốc.
Trong phủ nha cũng có người bị bệnh, hiện tại rất thiếu nhân thủ, gã sai vặt này không biết đã xoay sở bao lâu, hiện tại lại ngồi ở trước lò lửa ngủ thiếp đi.
Văn Thanh Từ suy nghĩ một lúc rồi đánh thức cậu ta trở về nghỉ ngơi, sau đó bản thân cầm cây quạt bận rộn.
Bóng đêm đã khuya, cả Liên Hòa đều chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng nghị sự cách đó không xa, Tạ Bất Phùng đã xem bản đồ Liên Hòa vô số lần, rốt cục chậm rãi thả nó xuống.
Hắn mượn ánh nến, cầm lấy cái bình sứ kia. Qua một lúc lâu, nắm nó trong lòng bàn tay cẩn thận từng li từng tí một. Tiếp theo, dùng đầu ngón tay chạm vào vết thương ở tay trái.
Ánh nến đung đưa nhảy múa chiếu sáng khuôn mặt của Tạ Bất Phùng ngày càng rõ ràng. Nhưng bất kể ngọn lửa có ấm áp cỡ nào thì đôi mắt màu hổ phách đó vẫn lạnh lùng như ngày nào.
Tạ Bất Phùng như dã thú ngủ đông trong đêm tối.
Toàn thân đầy nguy hiểm.
Nhưng vào lúc này hắn lại rũ mắt xuống, nhìn băng vải chỉnh tề kia, nặng nề nở nụ cười.
Trong phút chốc, trong ánh mắt hắn tràn đầy hoài niệm cùng dịu dàng.
Sau một lúc lâu Tạ Bất Phùng mặc đồ đen rốt cục đẩy cửa đi ra ngoài. Một khắc sau hắn nhìn thấy, cách đó không xa trong phòng bếp vẫn còn sáng đèn.
Gã sai vặt phụ trách trông coi lò thuốc đã không biết đi đâu.
Chiếc bếp nhỏ nấu nước sắc vẫn đang cháy, chiếc nồi đất vẫn sủi bọt. Trong phòng tràn ngập mùi đắng, có một bóng dáng màu trắng tựa vào vách tường nặng nề ngủ thiếp đi.
Cho dù là giữa hè, thành nhỏ được bao quanh bởi những ngọn núi vẫn rất ẩm ướt và lạnh lẽo vào ban đêm.
Trong lúc ngủ say y ôm chặt cơ thể mình, ý đồ mượn cái này sưởi ấm.
Tạ Bất Phùng ngừng thở, nhẹ nhàng bước về phía y. Cuối cùng đứng ở phía sau bóng dáng không hề phòng bị kia.
Cảnh tượng trước mắt hắn chỉ dám ảo tưởng trong mơ. Trái tim Tạ Bất Phùng, vào lúc này nhẹ nhàng run lên.
Hắn đã là cửu ngũ chi tôn, chậm rãi nửa quỳ xuống, cúi người đặt tay lên lưng và hốc chân của Văn Thanh Từ.
Giờ khắc này, hắn thậm chí ngừng thở, e sợ không cẩn thận quấy nhiễu đến người đang ngủ say trước mặt.
Tiếp theo, nhẹ nhàng bế lấy Văn Thanh Từ lên.
...... Cẩn thận như đang cầm một đóa bồ công anh.
Vừa bước vào tiểu viện, những ngón tay ban đêm lạnh lẽo của y không khỏi tìm kiếm nguồn nhiệt, leo lên cánh tay khỏe mạnh và ấm áp của Tạ Bất Phùng.
Người bế y rốt cục nhịn không được dừng bước, cụp mắt nhìn về phía người trong lồng ngực mình.
Máu Tạ Bất Phùng gần như thiêu đốt hắn.
Dục vọng khuếch đại trong im lặng, nhưng lại bị hắn tuyệt vọng đè nén.
Sau một lúc lâu, Tạ Bất Phùng rốt cục chậm rãi nghiêng đầu, vô cùng thành kính cẩn thận đặt một nụ hôn nhẹ đến không thể nhẹ hơn vào đầu ngón tay phiếm hồng lạnh như băng của Văn Thanh Từ.
Cuối cùng lại giống như trừng phạt, khẽ cắn một cái.
Ở nơi đó để lại dấu răng nhợt nhạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT