Chén rượu kia giống mồi dẫn, dẫn hết máu tươi từ trong cơ thể Văn Thanh Từ ra. Mùi máu tươi nhàn nhạt cùng mùi thơm đắng nồng nồng nặc lập tức tràn ngập toàn bộ cung điện.

Mặc dù lúc này vẫn còn say, nhưng mọi người vẫn không khỏi tập trung vào Văn Thanh Từ.

Mặc dù chưa ai nhắc tới công khai, thế nhưng "truyền thuyết" Văn Thanh Từ là dược nhân đã sớm truyền khắp cả Ung Đô…

Tại thời khắc Văn Thanh Từ sắp ngã xuống, thiếu niên vững vàng đỡ lấy y. Nương theo ánh đèn trong đại sảnh, Tạ Bất Phùng nhìn thấy... máu tươi của Văn Thanh Từ đã nhuộm đỏ nửa người y, rơi vào áo khoác màu xanh nhạt trông cực kỳ chói mắt.

Trong phút chốc, cảm giác sợ hãi sắp mất đi thứ gì đó ập vào trong lòng, trái tim Tạ Bất Phùng nặng nề trầm xuống.

Tạ Bất Phùng đang sợ, rèn luyện trên chiến trường gần hai năm, kẻ bò ra từ núi thây biển máu như hắn lúc này lại đang sợ hãi.

Tạ Bất Phùng cho rằng mình đã sớm mặc kệ chuyện sinh tử– bất kể là mình hay của người khác. Nhưng cho đến lúc này hắn mới nhận ra mình cũng không hề thong dong, cũng không hề không sợ như vậy.

Hắn muốn hỏi cảm giác của Văn Thanh Từ, bị Thiên Từ ảnh hưởng hay là bị thương ở đâu? Nhưng nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra trong hai ngày tới, chỉ có thể áp chế những lời chưa nói ra khỏi miệng về trong lòng.

Thời khắc này không nên vội, thời gian kết thúc tất thảy sắp tới rồi.

Ngón tay thiếu niên buông lỏng ra, vài giây sau lại nắm chặt như đã quyết tâm.

Lúc này trước mắt Văn Thanh Từ tối sầm, bên tai chỉ còn tiếng ù ù, y cũng không phát hiện thiếu niên muốn nói nhưng không thể nói ra lời, ngón tay thon dài lại tái nhợt của Văn Thanh Từ bám chặt vào cổ tay Tạ Bất Phùng, giống như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Một giây sau, lại vô lực buông xuống, mà một bàn tay khác thì vẫn luôn lẳng lặng buông xuống bên người.

"Người đâu, "Tạ Bất Phùng nhẹ giọng dặn dò thái giám," Đưa Văn thái y về, nghỉ ngơi cho tốt."

"Vâng, điện hạ. "Mấy thái giám xung quanh vội vàng đi tới đỡ Văn Thanh Từ ra khỏi đại điện.

Thái độ của Tạ Bất Phùng với Văn Thanh Từ hơi mập mờ, còn có tin đồn hai người không hợp. Vào lúc này như chen vào trong đầu các khách khứa, bọn họ uống say mèm, không thể nào hiểu được quan hệ giữa hai người này đến tột cùng như thế nào.

Bóng người xanh nhạt giống như một làn khói bị gió thổi bay, biến mất khỏi tầm mắt.

Hai tay thiếu niên nắm chặt, khẽ run lên.

Trên đại điện lặng ngắt như tờ.

...... Lòng hắn không khỏi có chút bất an.

Tạ Bất Phùng mặc cẩm bào màu đen xoay người, về tới vị trí của mình. Sắc mặt hắn vẫn như thường, dường như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ bé không đáng kể mà thôi.

Chờ Tạ Bất Phùng nâng chén lần nữa, chung quanh mới náo nhiệt lên từng chút một. Chỉ là lúc này đây, mọi người không rõ cảm xúc của Tạ Bất Phùng nên cũng không dám tới đây kính rượu nữa.

Tạ Bất Phùng từ từ bưng chén rượu lên, rót từng chén rượu mạnh vào bụng mình như uống nước.

"Ca ca...... ca ca."

Có người nhẹ nhàng kéo góc áo Tạ Bất Phùng, kéo suy nghĩ của hắn trở về.

Tạ Bất Phùng quay đầu lại thì thấy Tạ Phu Doãn bĩu môi đứng sau lưng mình, còn có vẻ mặt lo lắng và căng thẳng của vú nuôi.

"Sao vậy? "Cảm giác bất an vẫn còn lan tràn, giọng điệu nói chuyện của Tạ Bất Phùng với Tạ Phù Doãn hơi mất kiên nhẫn.

Cô bé bị dáng vẻ hiện tại của hắn làm cho hoảng sợ, dường như không ngờ ca ca dịu dàng tri kỷ trong miệng Văn thái y lại có thể nghiêm túc như vậy, nhưng bé vẫn sụt sịt, lấy hết dũng khí hỏi thiếu niên trước mặt, "Ca ca, Văn thái y bị thương rồi sao?" Sau khi hỏi những lời này, hốc mắt cũng đỏ lên.

Tay Tạ Bất Phùng nắm chặt ly rượu không khỏi run lên: "Không có... Y chỉ mệt mỏi mà thôi."

Nghe được lời ca ca nói, Tạ Phu Doãn cái hiểu cái không gật đầu, rốt cục chậm rãi buông lỏng vạt áo Tạ Bất Phùng.

"Vậy, vậy Văn tiên sinh còn về nữa không? "Tạ Phu Doãn ngửa đầu nghiêm túc hỏi.

Trong lời nói của Tạ Phù Doãn mang theo một chút âm mũi, giọng nói trong trẻo vô cùng.

Đây chỉ là một câu hỏi vô tâm, nhưng phối hợp với giọng trẻ con non nớt lại chân thành, lại không hiểu sao làm cho lòng người căng thẳng.

Cảm giác khủng hoảng như bách kiếm xuyên tâm, tối nay Văn Thanh Từ sẽ không trở lại.

Tạ Bất Phùng dừng một chút, hắn không trả lời vấn đề này của Tạ Phu Doãn, mà trực tiếp xoay người, lạnh lùng nói với vú nuôi phía sau bé: "Thời gian không còn sớm, dẫn tiểu công chúa về nghỉ ngơi đi."

"Vâng, điện hạ. " Mặt vú nuôi khủng hoảng vội vàng ôm lấy Tạ Phu Doãn, bước nhanh về bên cạnh Lan phi.

Dược ngọc màu xanh dưới ánh đèn phát ra ánh sáng dịu dàng. Mái tóc xoăn đen nhánh buộc cao lên như mực đậm tản ra sau lưng.

Ngũ quan của hắn sắc bén thâm thúy, còn có sát khí từ chiến trường mang đến.

Hai loại khí chất "Mềm yếu" cùng "mạnh mẽ" hoàn toàn tương phản va chạm trên người Tạ Bất Phùng. Người bên ngoài ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nhiều một cái.

Tạ Bất Phùng nắm chặt ly rượu trong tay, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trở về nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi…

Khe núi mọc đầy hoa bìm bìm ở ngoại ô Ung Đô phong cảnh như tranh vẽ, không khí cũng tươi mát và trong lành hơn Ung Đô. Đợi bụi bặm lắng xuống, hắn sẽ xây dựng một hành cung ở đó rồi đưa Văn Thanh Từ đến nơi đó ở lại dưỡng bệnh. Hoặc là cùng y trở về Tùng Tu phủ, tới Thần Y cốc coi thử.

Tạ Bất Phùng siết chặt lòng bàn tay... Tuy hắn không phải thầy thuốc, nhưng hắn vẫn luôn tin tưởng vững chắc, vạn vật trên đời đều tương khắc lẫn nhau, không có loại độc nào là không giải được.

Chỉ cần kiên nhẫn, nhất định có thể giải được Thiên Từ.

Nghĩ tới đây, Tạ Bất Phùng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nở nụ cười. Thổ nhưỡng phía bắc vô cùng cằn cỗi, phần lớn đều là sa mạc và hoang mạc, toàn bộ tiếp tế đều tới từ Ung Đô. Nếu muốn ăn mặn, chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

Vốn Vệ Triều không có tập tục này, nhưng không biết là bắt đầu từ trận chiến thắng nào, chỉ cần bọn họ trở lại nơi đóng quân, dân chúng đều sẽ sớm lén lút đưa dê bò đã làm thịt tới.

Tạ Bất Phùng không có đem nó giao cho đầu bếp, mà là tự mình học xử lý,

nướng.

Chờ Văn Thanh Từ bệnh khá hơn, mình cũng có thể làm cho y nếm thử.

Hết cuộc chiến này đến cuộc chiến khác, cũng như mùa đông dường như không bao giờ kết thúc ở phương Bắc khiến Tạ Bất Phùng vô cùng kiên nhẫn.

Lòng của hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại dưới sức tưởng tượng về tương lai.

Buổi tiệc này mãi đến đêm khuya mới kết thúc, lúc văn võ bá quan cùng quân sĩ được thưởng rời đi thì đã đến giờ tý.

"Đại điện hạ, mời bên này. "Một tiểu thủ lĩnh Hằng Tân Vệ đi tới, qua loa hành lễ nói với Tạ Bất Phùng, dẫn hắn đi đến Ngọc Quang cung.

Thiếu niên như cười như không nhíu mày, đánh giá người này từ trên xuống dưới một phen. Ánh mắt của hắn sắc bén, như là liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu người trước mắt.

Tên Hằng Tân Vệ kia không khỏi chột dạ, cụp mắt xuống. Tiếp theo lập tức quay người đi về phía đường cung.

Tạ Bất Phùng nhìn thấy gã vì căng thẳng mà nắm chặt trường kiếm đeo bên người.

Thiếu niên không có tai mắt ở trong hoàng cung, xuất chinh lâu năm cũng không biết trong cung đã xảy ra nhưng chuyện gì, nhưng sau cung yến này cùng với ý niệm đặc sắc trong lòng mọi người đã đủ để cho hắn nhận rõ tình thế.

Hôm nay Tạ Bất Phùng vẫn luôn không nhìn thấy bóng dáng Hiền công công, thay vào đó là, "Hằng Tân Vệ" trước đây chưa từng thấy đã xuất hiện ở mọi ngóc ngách hoàng cung.

Xem ra đây chính là hậu chiêu của hoàng đế, nói là đưa hắn hồi cung nghỉ ngơi, nhưng thanh thế này không khỏi quá mức to lớn.

Ba mươi mấy tướng Hằng Tân Vệ bao quanh Tạ Bất Phùng, nhưng người bị bọn họ vây ở giữa lại vẫn luôn bình tĩnh.

[...... Ồ, sâp chết rồi nên không biết sợ]

[ Bất kể trên chiến trường lợi hại cỡ nào, cũng khó lấy một địch trăm.]

[Sợ là Tạ Bất Phùng không nhìn thấy mặt trời ngày mai rồi.]

Tuyết lớn tung bay, từng câu nói của Hằng Tân Vệ đều mang theo ác ý nồng đậm, lớn đến dọa người.

Nhưng Tạ Bất Phùng nghe xong không những không tức giận, thậm chí còn chậm rãi nở nụ cười. Đôi mắt màu hổ phách nhạt trong đêm tối hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, như sói đầu đàn mai phục trong bụi cỏ, chỉ chờ đợi khoảnh khắc giết chóc.

Thời khắc đó đang đến -

Khi Văn Thanh Từ trở lại Thái y thự, cách thời gian cung yến kết thúc còn rất sớm. Triệu chứng của y từ trước đến nay lúc tốt lúc xấu. Lúc này đau đớn giữa ngực phổi đã chậm rãi tản đi, ngoại trừ vẫn luôn không thể vực dậy được tinh thần, Văn Thanh Từ lại khôi phục dáng vẻ như trước kia.

Hằng Tân Vệ canh giữ ở Thái y thự đang nhanh chóng ôn tập kế hoạch đêm nay trong đầu.

Hoàng đế phân phó, sau khi tiệc mừng công kết thúc thì lập tức lấy máu chế thuốc, tiếp theo vây khốn Ngọc Quang cung.

……

Mặc dù hiện tại yến tiệc chưa kết thúc, nhưng thời gian đã không còn sớm.

Sau khi thay xong quần áo rửa mặt một xong, Văn Thanh Từ cũng không nghỉ ngơi sớm như thường ngày. Y khẽ ho vài tiếng, chậm rãi đi vào trong trái phòng của tiểu viện.

Gió đêm nay hơi lớn, còn chưa kịp đóng cửa sổ đã có một cơn gió lạnh bao phủ tuyết mịn và cánh hoa ngọc lan cùng rơi vào trong phòng.

Sắc mặt Văn Thanh Từ tái nhợt đi vì lạnh, nhưng y không có vội vã đóng cửa sổ mà từ từ nhắm mắt lại, hít sâu một ngụm hương hoa ngọc lan quen thuộc.

Hằng Tân Vệ liếc mắt nhìn nhau cũng đi theo, đây là một gian phòng bếp sửa từ trái phòng thành, không gian nhỏ hẹp, chỉ đủ để đặt một cái lò đất sét.

Hơn nửa đêm y tới nơi này làm gì?

Gian trái phòng này vốn là dùng để chất đống dược liệu, cho dù là đã từng sửa lại nhưng trong tủ âm tường vẫn cất giữ một ít dược vật phơi khô.

Tất cả bọn họ đều không biết tên, nhìn thấy những loại thuốc kia, lại liếc mắt nhìn cái lò nhỏ trước người Văn Thanh Từ, trong đầu Hằng Tân Vệ không hẹn mà cùng lóe ra hai chữ "Chế độc".

Hai Hằng Tân Vệ đi cùng y vào trong phòng bếp căng thẳng, bọn họ đặt tay ở bên cạnh, tùy thời chuẩn bị rút kiếm. Nhưng không ngờ chuyện Văn Thanh Từ muốn làm lại hoàn toàn bất đồng với tưởng tượng của bọn họ.

Thái y mặc đồ xanh nhạt, không biết lấy ra cái bình sứ nhỏ từ đâu, bên trong trái phòng không có địa long chẳng khác chi một cái tủ lạnh khổng lồ. Chẳng bao lâu ngón tay đã bị đông lạnh đến khó có thể co duỗi.

Nhưng Văn Thanh Từ không thèm để ý, y đổ toàn bộ ngọc lan phơi khô trong bình ra, sau đó bỏ gạo nếp vào trong chậu gỗ bên cạnh vo rửa.

Nước trong chậu gỗ múc lên từ dưới giếng lúc sáng sớm, trong veo lại lạnh như băng, đã nằm ở dưới đó một ngày không được đả động gì, phía trên còn kết một tầng băng mỏng.

Văn Thanh Từ dường như không cảm thấy lạnh, y kiên nhẫn dùng nước lạnh rửa sạch cánh hoa, chẳng mấy chốc làn da nhợt nhạt trên tay y chuyển sang màu đỏ.

Củi gỗ cháy lên phát ra tiếng lách tách, Văn Thanh Từ cố ý dùng lửa nhỏ đun sôi từ từ.

Qua thật lâu, nước giếng, cánh hoa ngọc lan và gạo nếp cuối cùng cũng bắt đầu lăn tăn vào nhau trong nồi, Đồng thời toát ra một chút nhiệt khí cùng mùi thơm ngát nhàn nhạt.

Lúc này Hằng Tân Vệ mới kịp phản ứng, thì ra Văn Thanh Từ đang làm cháo giải rượu.

Hơn nửa đêm y không ngủ, làm cái này làm gì?

Tay của Văn Thanh Từ còn đang chậm rãi di chuyển, đêm của Thái y thự vào giờ khắc này yên tĩnh vô cùng. Ngay cả Hằng Tân Vệ đứng sau lưng y cũng không khỏi nín thở, không dám quấy nhiễu y.

Qua thật lâu, Văn Thanh Từ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo chậm rãi cười lên.

"Được rồi, làm phiền các ngươi sáng sớm ngày mai, đưa nó đến cho đại điện hạ. "Y xoay người, vô cùng tự nhiên phân phó Hằng Tân Vệ sau lưng.

"Vâng." Hằng Tân Vệ đồng ý nhưng lại không có ai ở đây coi lời của y ra gì.

Chờ ngày mai?

Chỉ sợ y và Tạ Bất Phùng sống không qua đêm nay, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới.

Cánh hoa ngọc lan từ mùa xuân trước cất giữ trong bình ngọc hòa cùng hương hoa ngọc lan ngoài cửa sổ, làm cho người ta phân không rõ thật giả.

Bỗng nhiên, tuyết lại lớn thêm.

Những âm thanh sôi động cách đó không xa dần mờ nhạt khi màn đêm càng lúc càng tối.

Văn Thanh Từ không có trở về phòng nghỉ ngơi, cơ hồ cả đêm y đều đứng ở trong trái phòng trông coi nồi cháo. Khi tiếng ồn ào hoàn toàn tan hết, Hằng Tân Vệ liếc mắt nhìn nhau.

Thời gian hành động sắp tới rồi, đã sớm nghe nói mặc dù cơ thể Văn Thanh Từ không tốt, nhưng y sinh ra trong giang hồ lại là một cao thủ về khinh công và ám khí.

Họ lại đặt tay lên kiếm, hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp vì căng thẳng. Nhưng còn chưa kịp rút kiếm, bên ngoài Thái y thự đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.

Những bức tường rung chuyển dữ dội, màng nhĩ của những người trong phòng bắt đầu đau nhức.

"Ai!"

Hằng Tân Vệ canh giữ bên cạnh Văn Thanh Từ tạm thời buông tha y, rút kiếm nhìn ra ngoài.

Không đợi đồng liêu bên ngoài Thái y thự trả lời vấn đề này, tiếng vó ngựa hỗn loạn đột nhiên truyền đến từ hướng bên ngoài cung điện.

Hằng Tân Vệ nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt nhau, tiếng vó ngựa còn có tiếng binh giáp va chạm.

Đó là kỵ binh!

Có kỵ binh xông vào Thái Thù cung?!

Thái y thự vốn được xây dựng ở một góc hoàng cung, gần như cùng một lúc bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa này, tiền viện Thái y thự cũng vang lên tiếng thét chói tai.

Kỵ binh đã đến đây rồi!

Lần này bọn họ hoàn toàn mặc kệ Văn Thanh Từ, chỉ vội vàng để lại bốn người chặn y ở trong trái phòng, những người còn lại đều xông ra ngoài.

Lúc này, bên kia Thái Thù cung, Tạ Bất Phùng cũng nghe thấy tiếng động lạ này chậm rãi dừng bước. Không đợi Hằng Tân Vệ bên cạnh hắn kịp phản ứng đã bị thiếu niên đá một phát vào ngực.

Trong phút chốc máu tươi phun trào, Hằng Tân Vệ vừa rồi còn mắng hắn sống không qua đêm nay lập tức mất đi hơi thở.

Tạ Bất Phùng nở nụ cười.

Thái Thù cung đột nhiên nổi lên gió tuyết, trong khoảnh khắc đã che khuất máu tanh đầy đất.

Tầm mắt thiếu niên thờ ơ đảo qua mặt hơn ba mươi Hằng Tân Vệ, đạp lên máu tươi đã bị ẩn đi,đi từng bước một về phía bọn họ.

"A......"

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Tạ Bất Phùng lúc này tựa như Tu La bò lên từ địa ngục, mỗi một chiêu thức hắn rèn luyện trên chiến trường đều là chạy tới lấy mạng người.

Hằng Tân Vệ lúc này mới hiểu ra bọn họ không thể sánh bằng được.

"Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng!" Trong khoảnh khắc, trên đường cung chất đầy thi thể. Mấy tên Hằng Tân Vệ còn lại lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu với Tạ Bất Phùng.

Nhưng thiếu niên dường như hoàn toàn không nghe được tiếng cầu xin tha của bọn họ, tiếp tục vung kiếm, trong tích tắc lấy đi tính mạng của những kẻ này.

Đồ ngu.

Đương kim thánh thượng thật sự là một tên ngu xuẩn lấy bụng ta suy ra bụng người, chính lão vô cùng để ý "Danh chính ngôn thuận" bèn cho rằng mỗi người đều để ý giống như lão.

Bởi vậy chẳng những làm bộ một người cha hiền từ, còn cố ý ra vẻ vô cùng hài lòng với Tạ Bất Phùng, còn như thể qua một thời gian nữa sẽ cho hắn kế thừa đại thống, cho rằng Tạ Bất Phùng sẽ kiên nhẫn chờ đợi lão ban thưởng đế vị cho mình như mọi hoàng tử trong lịch sử.

Thật tình không biết Túc Châu trời sinh nuôi dưỡng, Tạ Bất Phùng chưa qua lễ pháp gò bó chưa bao giờ để ý qua cái gọi là "Danh chính ngôn thuận", càng chẳng hề có hứng thú đối với "Chính thống."

Hắn chỉ biết muốn cái gì thì cứ đi đoạt thẳng là được, thật ra Tạ Bất Phùng đã hạ quyết tâm trực tiếp giết về Thái Thù cung, đoạt vị trí của lão hoàng đế từ lâu.

Sở dĩ hẳn thay đổi kế hoạch, thẳng đến đêm nay mới hành động, chỉ là không kìm được muốn nhìn thấy Văn Thanh Từ sớm hơn một chút mà thôi.

Vô số kỵ binh vốn đóng ở ngoài thành hô lớn xông vào Thái Thù cung, thẳng đến tòa cung vàng điện ngọc lớn nhất kia mà đi.

Thân binh của Tạ Bất Phùng người ngăn giết người, phật ngăn giết phật, trong nháy mắt dọn sạch con đường máu trong cung.

Tạ Bất Phùng chỉ nhàn nhạt nhìn nơi đó một cái rồi đi sang một nơi khác.

Mục tiêu của hắn chính là Thái y thự nằm trong hoàng cung.

_______________

Mễ: Bộ tác giả không cho Văn Thanh Từ thay đồ hay sao mà mặc đồ xanh nhạt quài z =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play