Hoàng lăng Túc Châu trời cao xa hoàng đế, thị vệ thủ lăng nhàn rỗi không có việc gì làm nên mấy lời thô tục lời nào cũng dám nói ra bên ngoài, Tạ Bất Phùng nghe được sớm đã chết lặng.

Nhưng bây giờ, hắn đối với người trước mặt dù chỉ một chữ mơ hồ cũng không dám nhắc tới.

Tạ Bất Phùng muốn Văn Thanh Từ biết, tình cảm của mình đối với y không đơn thuần.

Lại sợ y biết, sợ y từ chối.

Trong phút chốc trong đầu trăm mối ngổn ngang, đến cuối cùng chỉ dám lùi một bước cẩn thận hỏi y, mình nên làm như thế nào.

Nhưng gần như cùng lúc khi hỏi câu hỏi này, Tạ Bất Phùng nhớ tới câu nói Văn Thanh Từ đã từng nói —— ta không có hứng thú đối với cái gọi là nữ nhi tình trường, kiếp này một lòng hướng y. Lúc này không có, tương lai cũng sẽ không có những ý niệm khác trong đầu.

Lần đầu tiên nghe được câu này, trong lòng hắn sinh ra cơ may còn có mơ hồ vui mừng, giờ đã biến thành những thanh kiếm sắc bén đâm vào Tạ Bất Phùng.

Máu khắp cơ thể thiếu niên đều muốn đông lại vào giờ phút này.

Không nói gì, duy trì hiện trạng hòa nhập vào cuộc sống của Văn Thanh Từ, ở bên y có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng Tạ Bất Phùng cho tới bây giờ không phải là người an phận như vậy. Hắn không cam lòng chôn vùi những ham muốn của mình vào sâu trong trái tim.

Lúc nói chuyện tầm mắt Tạ Bất Phùng vẫn luôn nhìn Văn Thanh Từ. Văn Thanh Từ theo bản năng muốn giả vờ không nghe thấy né tránh vấn đề này, nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần. Gần đến mỗi một chữ thiếu niên nói đều lọt vào tai y một cách rõ ràng.

Chỉ trong vài giây im lặng, cảm giác bất an nhanh chóng lan tràn trong lòng Tạ Bất Phùng. Bàn tay hắn đang nắm chặt người bên cạnh hơi buông lỏng, chỉ có đôi mắt màu hổ phách đó vẫn nhìn chằm chằm Văn Thanh Từ.

Lời nói của Tạ Bất Phùng khiến đầu óc Văn Thanh Từ nhất thời trống rỗng, Tạ Bất Phùng không phải là người vô duyên vô cớ đưa ra loại câu hỏi này.

...... Trừ khi hắn thực sự thích một người đàn ông.

Nguyên tác không hề có cốt truyện như vậy.

Đại boss nhảy dù trong "Phù Minh Đường" Tạ Bất Phùng là một công cụ trong số những công cụ hình người, trong lòng chỉ có sự nghiệp không có tình cảm.

Đừng nói là "thích đàn ông", hắn còn chẳng có tình thân.

Biến số của hai kiếp đều ở trên người mình.

Hơi thở Văn Thanh Từ rối loạn, không độc lai độc vãng như trong nguyên tác, kiếp này từ khi tiến cung Tạ Bất Phùng vẫn luôn đi theo bên cạnh mình, hai người cơ hồ như hình với bóng.

...... Ngoại trừ mình ra, Tạ Bất Phùng thậm chí còn chẳng tiếp xúc được với mấy người chứ đừng nói là thích ai.

Dừng lại!

Văn Thanh Từ không phải là người tự kỷ yêu chính mình, y vô thức muốn phản bác phỏng đoán này. Nhưng một giây sau, y lại nhìn thấy rõ bóng dáng bản thân trong con ngươi Tạ Bất Phùng.

Đi kèm với đó còn ẩn chứa một chút thận trọng trong ánh mắt cùng yếu ớt không thể phát hiện.

Tim Văn Thanh Từ đau thắt.

...... Y có thể thoát khỏi cốt truyện này không? Phải chăng y sẽ không phải tự tay đưa Tạ Bất Phùng lên chiến trường?

Mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này nhanh chóng lướt qua tâm trí Văn Thanh Từ như một cuốn phim.

Sau đó, y nhận ra:

Từ trên điện Ninh Hòa ngày đó, mình lựa chọn đứng ra nói cho Hoàng đế biết ngày lễ xã nhật tam hoàng tử đem bẫy bắt thú vào hoàng cung, dùng nó làm Tạ Bất Phùng bị thương thì y đã bị cuốn vào vòng xoáy triều đình từng chút một, trở thành "tâm phúc" của hoàng đế, không cách nào quay đầu lại.

Dựa vào sự hiểu biết về cốt truyện, Văn Thanh Từ luôn có thể "đoán trúng" tâm tư hoàng đế, cho lão câu trả lời thỏa đáng, thay lão nói ra những lời lão không thể nói ra miệng.

Dần dà, Hoàng đế đã coi đây là chuyện bình thường.

Không nói đến chính mình không cách nào ngăn cản Hoàng đế đưa ra bất kỳ quyết định nào. Chỉ riêng mình vì Tạ Bất Phùng mà "khác thường", "phá lệ", cũng đủ khiến hoàng đế càng thêm nghi ngờ và bất an.

Đến lúc đó lão rất có thể sẽ thay đổi kế hoạch, trực tiếp giết Tạ Bất Phùng. Cơ hội sống sót cuối cùng của thiếu niên cũng biến mất.

Văn Thanh Từ muộn màng nhận ra, hình như mình đã đi vào một con đường không thể quay đầu lại.

...... Có lẽ ngay từ đầu mình không nên đối tốt với Tạ Bất Phùng như vậy, chuyện xảy ra sau này cũng sẽ không tàn nhẫn với hắn nữa.

Kiếp trước Văn Thanh Từ đang học năm hai, y một lòng học tập nên chẳng hề có kinh nghiệm tình cảm gì.

Lúc này đối mặt với Tạ Bất Phùng, Văn Thanh Từ căn bản không biết nên làm như thế nào. Là một người nhất định phải phản bội hắn, có lẽ...bản thân mình nên tránh xa hắn ra.

Chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi trong lòng Văn Thanh Từ đã toát ra vô số ý niệm trong đầu, y buộc phải đưa ra một quyết định hợp lý nhất. Trong cơn hoảng loạn y đã bỏ sót câu tự hỏi rằng đến tột cùng mình có tình cảm gì đối với Tạ Bất Phùng.

Văn Thanh Từ cười với Tạ Bất Phùng.

Y làm bộ không hiểu ý Tạ Bất Phùng, bắt đầu đi đường vòng, "Điện hạ, thích người cùng giới và thích người khác giới không có gì khác biệt. Người không cần phải suy nghĩ quá nhiều về việc phải làm gì, thuận theo tự nhiên là được rồi. ”

"Thuận theo tự nhiên..." Tạ Bất Phùng bỗng nhiên nở nụ cười, chậm rãi buông ngón tay ra.

Vừa rồi mình đang cầu mong đáp án xa vời gì cơ chứ?

Mũi thiếu niên bỗng nhiên hơi chua xót. Hắn muốn nói với Văn Thanh Từ điều hắn khinh thường nhất chính là thuận theo tự nhiên.

Nhưng đối mặt với ánh mắt dịu dàng của người trước mắt, nửa chữ cũng không nói nên lời.

Một chút chua xót khó tả lan tràn trong lòng hắn. Tạ Bất Phùng từng cảm thấy may mắn vui mừng vì Văn Thanh Từ coi mình là "một người bình thường trong ngàn vạn người", nhưng bây giờ lại bởi vậy mà không cam lòng.

Hắn muốn trở thành người đặc biệt nhất trong lòng Văn Thanh Từ.

Lời nói của Văn Thanh tựa như một cơn gió, chẳng những không có thổi tắt tâm hoả của Tạ Bất Phùng mà thậm chí trêu chọc khiến nó càng thêm điên cuồng.

“...... Đã muộn rồi. " Văn Thanh Từ ngước mắt nhìn về phía chân trời, "Lát nữa ta muốn đi hỏi thăm bệ hạ, nếu điện hạ không có chuyện gì khác thì ta đi trước." Văn Thanh từ nhẹ giọng nói.

Văn Thanh Từ dùng chút sức, cổ tay đã thoát khỏi xiềng xích của Tạ Bất Phùng. Y không dám quay đầu lại nhìn thiếu niên phía sau, vội vàng đi ra khỏi tiểu viện. Dư quang chỉ thấy tay thiếu niên vẫn còn lơ lửng giữa không trung, mơ hồ nhìn thấy chiếc vòng tay len giấu dưới ống tay áo.

Dường như Tạ Bất Phùng rất quý trọng nó, cho đến bây giờ chiếc vòng tay len kia chưa từng nhiễm bất kỳ màu sắc nào.

Trắng như những đám mây trên bầu trời.

Văn Thanh Từ theo bản năng vuốt ve cổ tay mình, y muốn nắm chặt dược ngọc để che dấu sự căng thẳng và bất an trong lòng mình. Tiếp theo mới nhớ tới vừa rồi mình đã dùng nó buộc tóc cho Tạ Bất Phùng.

Trên cổ tay thiếu đi một chút gì đó, trong lòng Văn Thanh Từ cũng bỗng nhiên trở nên trống rỗng.

Y quyết tâm bảo trì khoảng cách với Tạ Bất Phùng, đương nhiên không thể quay đầu lấy lại vòng dược ngọc.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể chờ tương lai về Thần Y cốc lại làm một chuỗi khác.

  *

Sau khi đến Tùng Tu phủ, Lan phi cảm thấy khó chịu, không chỉ mất ngủ mà còn chán ăn.

Thái y đi cùng nam tuần không chỉ có một mình Văn Thanh Từ, nhưng ở trong phủ đệ này lại chỉ có y.

Sau khi chẩn mạch cho hoàng đế, Văn Thanh Từ đã được Minh Liễu đưa đến chỗ ở của Lan phi.

“...... Cơ thể Lan phi nương nương không có gì đáng ngại, chỉ là không thích nghi được. "Văn Thanh Từ đặt ngón tay xuống, cầm bút viết phương thuốc, " Uống xong Lý Tỳ Khước Chướng Thang hẳn sẽ tốt hơn." Y nhẹ nhàng nói.

Lan phi gật đầu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nghe Văn Thanh Từ nói không có gì đáng ngại, vú nuôi đứng bên cạnh rốt cục cũng ôm Tạ Phu Doãn đang lảm nhảm không ngừng qua cho nàng.

Tuy rằng tiểu công chúa còn nhỏ nhưng trí nhớ cũng không tệ lắm. Bé tựa như là nhận ra Văn Thanh Từ, mỉm cười với thái y một thân xanh nhạt.

Lan phi cười chọt chọt vào gò má bé, thuận miệng nói chuyện với Văn Thanh Từ, "Trước mắt chúng ta đã đến Tùng Tu phủ, Văn tiên sinh không về nhà xem hoặc là đi tế bái một chút sao. ”

Không đợi Văn Thanh Từ trả lời, nàng lại hỏi: "Đúng rồi, còn không biết nhà Văn tiên sinh cụ thể là ở chỗ nào của Tùng Tu phủ?"

Bàn tay đang viết phương thuốc của Văn Thanh Từ không khỏi dừng lại: "..."

Cả một đường nam tuần, dường như Lan phi luôn cố ý vô tình hỏi thăm tình huống trong nhà y, cái này quả thực có chút khó xử, Văn Thanh Từ không có ký ức trong quá khứ.

Nhưng cũng may, vấn đề này Văn Thanh Từ vẫn có thể trả lời.

Y mỉm cười nói, "Đó là một ngôi làng nhỏ gần núi Nhĩ Nghiễn."

Văn Thanh Từ từng hôn mê rồi nhìn thấy hình ảnh nguyên chủ khi còn bé cùng người nhà lên núi hái thuốc.

Trước khi đến Tùng Tu phủ Văn Thanh Từ cũng không biết đó là nơi nào. Sau khi đến nơi này y mới biết được, phụ cận này trên thực tế chỉ có một ngọn núi Nhĩ Nghiễn.

Nói xong, Văn Thanh Từ bèn cúi đầu tiếp tục viết phương thuốc.

Y không có chú ý tới, sắc mặt Lan phi đột nhiên trở nên trắng bệch vì lời mình nói. Thẳng đến khi tiểu công chúa trong ngực khóc thành tiếng, Lan phi lúc này mới nhận ra trong lúc vô thức mình đã ôm quá chặt khiến đứa nhỏ trong lòng bị đau.

"Không sao không sao..." Lan phi xoa xoa cánh tay đứa nhỏ, cười cười giấu đi vẻ mặt cổ quái vừa rồi.

Văn Thanh Từ mang theo rương thuốc rời đi, vừa vặn gặp được Tạ Bất Phùng tới đây gặp Lan Phi.

Lúc đi ngang qua y khẽ gật đầu với thiếu niên giống như trước kia, sau đó thì nhanh chóng rời khỏi chỗ này tựa như một cơn gió mát, đến đi đều không bắt được tung tích.

Nghe được tiếng bước chân, Minh Liễu bỏ điểm tâm trong tay xuống nói với Lan phi: "Nương nương, đại điện hạ tới rồi."

Lan phi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, dừng một chút cười nói: "Đây là điểm tâm Tùng Tu phủ đưa tới, điện hạ mau đến nếm thử xem có thích hay không."

Lúc trước ở Thái Thù cung, Tạ Bất Phùng từng tận lực dặn dò Lan phi bảo trì khoảng cách để tránh để hoàng đế nghi ngờ.

Nhưng sau khi nam tuần, hoàng đế không có thời gian quan tâm đến việc này.

Lan phi mơ hồ cảm nhận được chút thay đổi của Tạ Bất Phùng bèn thử thay đổi quan hệ với thiếu niên.

"Vâng." Thiếu niên chậm rãi đi tới, lúc này hắn mới để ý Lan phi đang nhìn bản đồ Tùng Tu phủ.

Thấy Tạ Bất Phùng nhìn, ý cười trên mặt Lan phi chợt tắt.

"Ngồi đi, điện hạ," Lan phi khẽ thở dài một hơi nói, "Vừa lúc còn có việc muốn nói với ngài."

Sau khi Minh Liễu dâng trà lên thì dẫn những người ở đây đi ra, chậm rãi đóng cửa lại.

Ánh sáng dần tối lại, đảo mắt trong sảnh đường chỉ còn lại Lan phi và Tạ Bất Phùng.

Lan phi đưa bản đồ trong tay ra ngoài, Tạ Bất Phùng nhìn thấy nàng dùng bút đỏ vẽ một nửa vòng tròn ở phía tây nam của bản đồ.

"Đây là đâu?" Hắn hỏi.

Lan phi uống một ngụm trà: "Nhà Văn thái y ở chỗ này. ”

Đột nhiên nghe được ba chữ này, trái tim Tạ Bất Phùng run lên. Hắn áp chế cảm xúc kỳ quái kia xuống, nghiêm túc nhìn xuống bản đồ.

Bản đồ trong tay Lan phi là phiên bản tiêu chuẩn chính xác nhất hiện nay, ngoại trừ địa hình núi non ra, còn đánh dấu chi tiết từng thôn trấn, trạm dịch.

Thế nhưng nơi nàng phác hoạ ra lại chẳng có gì.

Thiếu niên không khỏi nhíu mày.

Nhìn thấy biểu cảm của Tạ Bất Phùng, Lan phi cũng biết hắn cũng nhận ra có gì không đúng.

Tiếp theo, Lan phi lại lấy bản huyện chí ở bên cạnh, nhanh chóng lật xem: "Điện hạ ngài xem, không chỉ trên bản đồ không có, thậm chí trong này cũng không có bất kỳ ghi chép nào. ”

Ngữ điệu của nàng không khỏi cao thêm mấy độ, giọng nói bỗng nhiên căng thẳng, nghe có chút lo lắng.

Mấy ngày nay Lan phi vẫn luôn xem bản đồ và huyện chí, đã ghi nhớ nội dung chi tiết. Trong ấn tượng của nàng thì không có người sống gần núi Nhĩ Nghiễn.

Sau khi Văn Thanh Từ rời đi nàng lập tức lật xem sách xác minh điểm này.

Có lẽ là bị cảm xúc Lan phi lây nhiễm, tâm tình Tạ Bất Phùng cũng bỗng nhiên lo âu. Vô số suy nghĩ hỗn loạn đồng loạt dâng lên trong lòng, nhưng dù thiếu niên có suy nghĩ thế nào cũng không bắt được trọng điểm.

“...... Ý của mẫu phi là sao? ”

Lan phi "bộp" một tiếng khép lại quyển sách trong tay.

"Điện hạ còn nhớ ta đã từng hỏi chuyện người nhà của Văn thái y không?"

Tạ Bất Phùng gật đầu: "Nhớ kỹ. ”

“...... Sau đó ta có nhắc lại với y vài lần, lúc này mới xác nhận người nhà Văn thái y đã qua đời hết, chỉ còn lại có một mình y."

"Hôm nay lại phát hiện nơi y nói căn bản không có dấu vết thôn trấn tồn tại." Nói xong lòng bàn tay Lan phi cũng toát ra mồ hôi mỏng, "Điều này đại biểu cho việc không chỉ có người nhà của y, thậm chí toàn bộ người trong thôn trấn cũng đã chết hết, thậm chí là bị xoá sạch dấu vết tồn tại."

Nói đến đây, cảm xúc Lan phi không khỏi trở nên kích động. Nàng uống một ngụm trà rồi từ từ bình tĩnh lại: "Loại chuyện này chỉ có bệ hạ mới có thể làm được."

Nói cách khác, cái chết của cả nhà Văn Thanh Từ có liên quan đến hoàng đế.

"Lúc trước sợ là Tùng Tu phủ đã xảy ra không ít chuyện lớn..." Nói đến đây Lan phi không tiếp tục nữa.

"Vậy vì sao lão còn có thể yên tâm mời Văn Thanh Từ vào cung?"

" Lão" trong miệng Tạ Bất Phùng đương nhiên là đương kim thánh thượng.

Lan phi lắc đầu nói: "Lúc Văn thái y tiến cung chỉ nói mình là người Tùng Tu phủ, thần y cốc ở gần Tùng Tu phủ. Trong vô thức bệ hạ coi y là người sống ở trong cốc từ nhỏ, dù sao thì phần lớn thời gian Thần Y cốc đều không kết giao với thế tục, cốc chủ cũng sẽ không thu người ngoài làm đồ đệ."

Nói đến đây, Lan phi không biết "Văn Thanh Từ" đã đổi người cũng có chút nghi hoặc.

Hoàng đế sinh tính đa nghi, mặc kệ lão có phải giống như mình nói coi Văn Thanh Từ là đệ tử từ nhỏ sống trong cốc hay không, đều sẽ điều tra bối cảnh của đối phương.

Lúc Văn Thanh Từ tiến cung hẳn là đã ngụy trang. Nhưng tại sao mình cố gắng hỏi mấy lần y đều ăn ngay nói thật vậy chứ?

Trầm mặc một lát, Tạ Bất Phùng đột nhiên hỏi: "Mẫu phi vừa mới gọi y đến đây là vì hỏi chuyện này sao? ”

Hắn không nhận ra giọng nói của mình giờ phút này lại trở nên dịu dàng và quan tâm hơn rất nhiều.

...... Dường như Tạ Bất Phùng quá ỷ lại vào Văn Thanh Từ.

Văn Thanh Từ có ân cứu mạng đối với mình, đương nhiên Lan phi rất cảm kích hắn. Nhưng so sánh ra, nàng quan tâm thân sinh cốt nhục của mình hơn, đó là bản chất của con người.

Lan phi nhẹ nhàng đưa điểm tâm đến tay Tạ Bất Phùng, nàng cũng không có trả lời vấn đề của thiếu niên mà lắc đầu nói với hắn: "Ta chỉ muốn nhắc nhở điện hạ, mục đích Văn thái y tiến cung tuyệt đối sẽ không đơn thuần, tâm tư lại càng sâu không lường được. Điện hạ, ngài...dù sao cũng là con ruột bệ hạ, hàng ngày kết giao với y vẫn nên cẩn thận một chút."

Lúc nói chuyện này giọng điệu của nàng rất khó khăn. Nói xong thì cẩn thận nhìn Tạ Bất Phùng.

Sắc mặt của thiếu niên không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ yên lặng vuốt ve vòng dây len giữa cổ tay.

Tạ Bất Phùng theo bản năng muốn phản bác lời của Lan phi, nhưng sau một khắc hắn bỗng nhiên nghĩ đến... từ đầu đến cuối hắn chỉ nghe được tiếng lòng của Văn Thanh Từ đúng một lần.

Mà coi như là ở thời điểm đó hắn chỉ nghĩ đến việc không nghĩ đến người. Quen biết thời gian dài như vậy, mình chưa từng nhận ra y có hận ý đối với hoàng đế.

Thậm chí Văn Thanh Từ còn tận tụy điều dưỡng thân thể cho hoàng đế, đây chính là kẻ có thù không đội trời chung với y.

Hận thành như vậy nhưng y vẫn có thể tâm bình khí hoà ở chung với lão. Chuyện năm đó cũng có thể làm bộ như không biết.

Thậm chí ngay cả khi chở lại chốn cũ cũng không hề có phản ứng dị thường.

...... Văn Thanh Từ rốt cuộc là người như thế nào?

Lan phi chỉ hảo tâm nhắc nhở nhưng lời nói của nàng trong khoảnh khắc nào đó vẫn khiến Tạ Bất Phùng bất an vô cùng.

Phảng phất có chuyện gì đó đang dần dần đi về phía không khống chế được.

Dược ngọc buộc tóc vẫn luôn tản ra hương đắng nhàn nhạt, một cơn gió mạnh thổi thẳng vào chóp mũi của thiếu niên.

Ít nhất bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì...

Ngửi được mùi hương quen thuộc, trái tim bồn chồn của Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play