Văn Thanh Lạc chẳng những thức dậy từ sáng sớm, đi đến kênh đào Đại Vận Hà chiếm một vị trí tuyệt vời.
Thậm chí còn nhờ mẫu thân bôi cho bé một ít son, trông có vẻ rất chờ mong hoạt động ngày hôm nay.
“Ca ca, ở đây!”
Văn Thanh Từ vừa đi tới bờ sông, xa xa đã nghe thấy giọng nói của muội muội nhà mình.
“... Ở gần như vậy. "Dù biết muội muội dậy sớm chiếm chỗ nhưng khi nhìn thấy kênh daod Đại Vận Hà gần trong gang tấc, Văn Thanh Từ vẫn lắp bắp kinh hãi.
“Không thì sao. "Văn Thanh Lạc kiêu ngạo nói," Lát nữa muội cần phải nhìn kỹ hoàng tử điện hạ đến tột cùng trông như thế nào.”
Phụ nhân bên cạnh khẽ nở nụ cười, xoa xoa đầu con gái: "Con đó, con đó.”
Dân chúng Tùng Tu phủ đều ôm nhiệt tình cực lớn đối với hoàng gia, người chung quanh ai cũng mặc trang phục lộng lẫy, vẻ mặt căng thẳng cùng chờ mong.
Văn Thanh Từ ở chỗ này lại có chút không hợp, y cũng không có nhìn thuyền rồng xa xa, ánh mắt vô định nhìn kênh đào Đại Vận Hà mênh mông.
Cũng không biết Tô thiếu hiệp hiện tại như thế nào?
Thấy thế, Văn Thanh Lạc nhẹ nhàng đưa tay lắc lư trước mắt người bên cạnh, hơi thân thiết hỏi: "Ca ca, ca ca nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, "Văn Thanh Từ dừng vài hơi, chậm rãi cười nói," Ta chỉ đang suy nghĩ...... Sau khi rời khỏi Tùng Tu phủ, còn có thể đi đâu.”
“Y thuật của ca ca tốt như vậy, vang danh giang hồ, đi đâu cũng được! "Văn Thanh Lạc không suy nghĩ nhiều, liền tin lời giải thích của Văn Thanh Từ," Thật sự không được nữa thì ca ca tới Ung Đô.”
“Ung Đô?”
Từ khi sinh ra đến bây giờ Văn Thanh Từ chưa từng rời khỏi Tùng Tu phủ. Ít nhất trước hôm nay, y còn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân mình sẽ tới Ung Đô hành y.
Nhưng lời nói của Văn Thanh Lạc, lại giống như là một tia lửa rơi vào lòng Văn Thanh Từ. Chẳng mấy chốc đã bị gió thổi đến hừng hực bốc cháy.
Ung Đô dưới chân thiên tử, đương nhiên không giống Tùng Tu, có nhiều dân lưu manh địa phương...nhưng không nhiều y quán.
“Cái gì mà Ung Đô với không Ung Đô. "Tống Quân Nhiên cũng đến xem náo nhiệt dùng ngón tay nhẹ nhàng búng trán Thanh Lạc một cái, cuối cùng lập tức xoay người vô cùng nghiêm túc nói với Văn Thanh Từ:" Ung Đô xa lắm nha. Theo ta thấy, nơi đó ngoại trừ lớn hơn Tùng Tu một chút thì không có chỗ nào tốt. Nếu ta là ngươi thì dứt khoát thừa dịp cơ hội này, đi Thần Y cốc.”
Nghe được lời Tống Quân Nhiên nói, Văn Thanh Lạc lập tức kích động: "Tống công tử quả nhiên là tới đào người đi!”
“Cái gì mà đào người đi? "Tống Quân Nhiên nở nụ cười, mở quạt nhẹ nhàng lắc vài cái nói," Ta đây là đang chỉ đường cho Thanh Từ.”
Bất tri bất giác, trước kênh đào Đại Vận Hà đã tụ đầy người.
Bỗng nhiên một hồi tiếng chuông vang lên, bờ sông đột nhiên trở nên yên tĩnh, lễ tế sông bắt đầu.
"Ca ca mau xem, là bệ hạ --" Văn Thanh Lạc kéo kéo ống tay áo Văn Thanh Từ, để y nhìn về phía trước.
Hoàng đế mặc cẩm bào màu vàng sáng, chính tay cầm ngọc sách, đông đảo quan lại ở Khâm Thiên Giám, người hầu đi cùng, đi về phía bờ sông.
Theo sát phía sau, là một nữ tử mặc hoa phục.
Văn Thanh Từ nhẹ nhàng gật đầu, y không có hứng thú đối với dáng vẻ của Hoàng đế, chỉ là cảm thấy...tướng mạo người phụ nữ sau lưng Hoàng đế hơi quen quen.
Nhạc sư cung đình chậm rãi gõ chuông, tiếng nhạc lớn quanh quẩn ở hai bên bờ kênh đào Đại Vận Had.
Cho đến khi hai người đứng ở bờ sông, bắt đầu dâng hương, Văn Thanh Từ mới giật mình nhận ra - -
Phi tử mặc hoa phục cách đó không xa, cũng có một đôi mắt màu hổ phách nhợt nhạt.
“Ngươi xem ngươi xem, vị bên cạnh bệ hạ kia, chính là Lan Phi nương nương.”
“Hoàng hậu chưa được lập, phàm là đại điển thì đều do Lan phi nương nương đi cùng.”
“Nếu tương lai thật sự là Đại hoàng tử kế vị thì không phải hậu vị của Lan phi nương nươn càng ổn định hay sao? Phần mộ của Tô thị đúng là bốc khói xanh rồi.*”
*Ý chỉ được tổ tiên phù hộ, phú quý.
“Tô thị?”
“Ngươi không biết sao, phụ thân của Lan phi nương nương, chính là đương kim Tô thừa tướng đó!”
Tiếng thảo luận của người chung quanh loáng thoáng truyền tới bên tai Văn Thanh Từ.
Nhìn quần áo hoa lệ và khí chất cao quý của người phụ nữa kia, không hiểu sao tâm tình Văn Thanh Từ bỗng trở nên lo lắng.
“- - Mời Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, tế thần sông.”
Giọng nói sắc bén của thái giám xuyên thấu qua tiếng chuông, rơi vào bên tai Văn Thanh Từ.
Y cùng mọi người vô thức ngước mắt nhìn về phía thuyền rồng. Thuyền rồng khổng lồ lẳng lặng đậu trên kênh đào Đại Vận Hà.
Con rồng vàng khổng lồ ở đầu thuyền, đang hướng lên trời gầm vang. Một thiếu niên mặc hoa phục màu đen, tay cầm ngọc bích đi về phía bờ sông.
Gió bên cạnh kênh đào Đại Vận Hà vén lên vạt áo thêu đầy hoa văn màu vàng kim, cùng với vài sợi tóc trên trán hắn. Trong lúc lơ đãng, hắn cụp mắt nhìn xuống kênh đào. Sóng gợn lăn tăn trên kênh đào Đại Vận Hà khắc sâu vào trong mắt thiếu niên.
Hôm nay có không ít người giống như Văn Thanh Lạc, đặc biệt đến thăm hoàng tử. Mặc dù đã sớm nghe qua tin đồn liên quan hắn tuấn lãng phi phàm, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy thiếu niên, bờ sông vẫn vang lên những giọng nói kinh hô.
Phản ứng của Văn Thanh Từ và người nhà lại khác với những người xung quanh.
Văn Thanh Lạc yên lặng lui về phía sau một bước dài, không khỏi thì thào lẩm bẩm, "Ca ca, ôi sao muội lại cảm thấy, thấy dáng dấp….của đại hoàng tử giống với vị bằng hữu kia của huynh thế?”
Mẹ của Văn Thanh Từ cũng trừng to hai mắt, nhưng còn sót lại một chút lý trí bèn vươn tay ra che miệng con gái, "Chuyện hoàng thất không thể tùy tiện bàn luận được.”
Tay Tống Quân Nhiên phất quạt, cũng dừng lại theo.
Văn Thanh Lạc sửng sốt một chút vội vàng gật đầu: "A, a, được.”
Bé cố gắng giữ bình tĩnh, thực ra sâu trong nội tâm đã điên cuồng thét chói tai.
Văn Thanh Lạc thoáng nhìn thấy, anh trai vào giờ khắc này chậm rãi cúi đầu. Hai tay hắn nắm chặt, hiển nhiên cũng không thoải mái.
Thì ra “Tô thiếu hiệp” mấy ngày nay đi theo bên cạnh mình, chính là đại hoàng tử Tạ Bất Phùng?
Chẳng trách Kỷ Khải Vinh vì tư dụng quan ngân, mà gặp phải tai ương lao ngục. Mà bản thân lại ở dưới tình huống không biết chuyện, để cho hắn làm người đánh xe ngựa. Không chỉ như thế, còn cùng hắn vẩy nước bên dòng suối nhỏ!
Nghĩ tới đây, Văn Thanh Từ không khỏi xấu hổ.
Lễ tế sông được tổ chức rất sôi nổi, nhưng chỉ cần hơi cẩn thận quan sát là có thể phát hiện, thiếu niên đứng ở bờ sông mặc huyền y luôn nhìn chung quanh, giống như là đang tra tìm cái gì đó.
Những người xung quanh Văn Thanh Từ đã nhỏ giọng suy đoán, mà y thì vào lúc này mạnh mẽ cúi đầu, xoay người nói với người sau lưng: "Phiền toái nhường một chút, ta muốn đi ra ngoài một lát.”
Mặc dù y cố hết sức đè thấp giọng nói, nhưng việc chen lấn ra khỏi đám đông vẫn tạo ra tiếng xôn xao xung quanh.
Văn Thanh Từ vừa mới đi ra khỏi đám đông, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã có một người nặng nề vỗ vai y một cái: "Văn tiên sinh, ngài đây là muốn đi đâu thế?”
Người tới là một trong mấy người mấy ngày trước chặn ở cửa y quán Văn Thanh Từ. Hãу 𝑡ìⅿ đọc 𝑡ra𝔫g chí𝔫h ở ( 𝑻𝑅uM𝑻𝑅 𝑼𝘠e𝗡﹒𝑉𝗡 )
Lúc đó gã còn ôm tâm tình Văn Thanh Từ có lẽ chỉ là nói đùa, nhưng mấy ngày nay thấy đối phương thật sự thu dọn hành lý, người nọ liền bất giác luống cuống.
Kỷ Khải Vinh bị nhốt vào đại lao, không biết lúc nào mới được thả.
Hiện tại chỉ có thể nghĩ cách đòi chút tiền từ tay Văn Thanh Từ.
Trái tim Văn Thanh Từ nặng nề trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn chẳng hề hoảng loạn: "Ta đi đâu liên quan gì đến ngươi?"
“Ngươi xem ngươi nói gì kìa, "Người đàn ông nở nụ cười," Chúng ta còn chưa thanh toán, sao ngươi có thể nói đi là đi.”
Sau khi nói xong, gã liền lấy từ trong tay áo ra một quyển sổ thật dày: "Văn tiên sinh đừng vội đi, chúng ta đối chiếu từng cái một rồi nói sau. Mấy ngày trước ta thật sự cho rằng ngươi không nợ Kỷ Khải Vinh tiền, nhưng hôm qua lấy được sổ sách mới biết được, sự tình hình hình như không phải như thế.”
Lúc trước mặc dù Văn Thanh Từ không có kinh nghiệm tương tự, nhưng y một mình mở y quán ở bên ngoài năm năm, liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý đồ của đối phương.
Quyển sổ này tám chín phần là do gã làm giả.
Lúc này Văn Thanh Từ đang cùng gã đàn ông kia đứng đối diện ở lối vào một hẻm nhỏ. Nơi này có hơi hẻo lánh, giọng nói bị tiếng chuông đồng ở phương xa đè xuống.
Văn Thanh Từ nhận ra đối phương hoàn toàn không có ý định nói đạo lý với mình.
Y bỗng nhiên hối hận vì trước đó không có nghe Tống Quân Nhiên nói, học một ít khinh công bảo mệnh.
Gã đàn ông đứng đối diện Văn Thanh Từ chậm rãi giơ tay, tiếp theo nhẹ nhàng vung xuống phía dưới.
Mấy người đi cùng gã lập tức vây quanh Văn Thanh Từ.
Lang trung một thân trăng trắng bất giác lui về phía sau, cho đến khi vai y chạm vào tường, y mới ý thức được, mình đã bị đẩy vào ngõ cụt.
"Hôm nay tế sông, chung quanh đều là binh lính, các ngươi muốn động thủ ở đây thật sao?”
Giọng điệu của Văn Thanh Từ vô cùng lạnh lẽo, chẳng còn sót lại chút dịu dàng nào.
Nhưng mà lời nói của y cũng không dọa được đối phương.
"Văn tiên sinh, chúng ta đây cũng là bị buộc bất đắc dĩ." Người đứng đối diện y nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ta nghe hàng xóm xung quanh nói, ngày mai ngươi sẽ dẫn theo người nhà rời khỏi Tùng Tu phủ. Nếu không động thủ, chẳng phải là không còn kịp rồi sao?"
Rõ ràng đối phương có chuẩn bị mà đến, cả đám người trong nháy mắt ngăn cách Văn Thanh Từ với người chung quanh.
Tiếng chuông cách đó không xa trở nên mơ hồ không rõ, nhưng mà Văn Thanh Từ chẳng hề tuyệt vọng, ngược lại còn đang nghiêm túc quan sát mấy người trước mắt.
Ngay lúc gã đàn ông kia nói xong, bên tai mọi người bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Gã đàn ông đứng ở bên cạnh quay đầu lại nhìn thấy:
Một thiếu niên mặc áo bào màu đen, đầu đội kim quan dẫn theo một đám binh lính trọng giáp xuất hiện ở cách đó không xa.
Gã canh giữ bên kênh đào Đại Vận Hà như Văn Thanh Lạc, bởi vậy lần đầu tiên nhìn lại không nhận ra người đến tột cùng là ai.
Nhưng quần áo của người tới vẫn là nói cho gã biết, chỉ sợ thiếu niên trước mắt này không dễ chọc…
Ngay tại thời khắc người này sững sờ, Văn Thanh Từ đứng ở bên tường đột nhiên rút trâm ngọc của mình ra, nặng nề đâm về phía người đang thất thần trước mắt.
Trâm ngọc tròn cùn, cũng không bén nhọn, cơ hồ không có tính công kích gì. Nhưng đặt ở trên tay lang trung tinh thông huyệt vị và phân bố kinh mạch như Văn Thanh Từ thì khác.
Một ánh sáng trắng chói mắt hiện lên, Văn Thanh Từ nắm chặt trâm ngọc trong tay, dựa vào trí nhớ đâm vào huyệt vị trên cổ người nọ.
“A - - "Một kích không hề phòng bị, vừa vặn rơi vào gân tê của gã đàn ông trước mắt kia.
Văn Thanh Từ dùng hết sức lực toàn thân, khiến cổ đối phương lăn ra mấy hạt máu.
Gã quát to một tiếng, nặng nề ngã xuống mặt đất.
Cái ót cũng theo đó đập vào trên phiến đá, vang lên một tiếng trầm đục, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Ngay bây giờ!
Thừa dịp đám người này còn chưa kịp phản ứng, Văn Thanh Từ mím môi, nắm chặt trâm ngọc trong tay, lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài hẻm nhỏ.
Nhưng mà lúc ngẩng đầu lên, Văn Thanh Từ rốt cục lùi lại phát hiện, không biết trước mặt mình lại một đội binh lính mặc trọng giáp đứng đó từ lúc nào.
Trong lúc hoảng loạn, gã đàn ông ngã xuống đất không dậy nổi vẫn không cam lòng, gã hô to một tiếng thật to về phía Văn Thanh Từ: "Đừng chạy!"
Khoảnh khắc Văn Thanh Từ chạy qua bên cạnh gã, gã vươn tay nắm chặt cổ chân đối phương.
“Cẩn thận!”
Không kịp phản ứng, Văn Thanh Từ liền dựa vào quán tính, nặng nề ngã vào vòng tay của một người.
Hương tường vi quen thuộc trong veo, lập tức bao bọc lấy thiếu niên đối diện.
Tạ Bất Phùng vô thức ôm chặt người trong lòng.
Sau một khắc hắn đột nhiên xoay người, che Văn Thanh Từ ở sau lưng.
Vào giờ khắc này, thiếu niên bỗng nhiên nhận ra, Lang trung cao bằng mình này, dáng người hoàn toàn tương phản với mình.
Văn Thanh Từ mím chặt môi còn chưa thả lỏng, mặt mày bỗng nhiên trở nên sắc bén như băng.
Ngay cả nốt ruồi chu sa xinh đẹp giữa lông mày lập tức trở nên đỏ tươi.
Tất cả chuyện vừa rồi đều rơi vào mắt Tạ Bất Phùng, hắn như Thần Phật trong miếu thờ giáng thế trừng phạt thế nhân.
Ngay tại thời khắc đó, trái tim của hắn, nhảy lên theo bóng hình trùng trùng điệp điệp kia.
Văn Thanh Từ như một mảnh ngọc vỡ, nhẹ nhàng rơi vào tay Tạ Bất Phùng......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT