Trong lúc nói chuyện, Văn Thanh Từ cùng phụ thân cũng thu dọn củi gỗ đi vào. Người đàn ông đi bên cạnh Văn Thanh Từ, nhìn qua tuổi tác không kém đương kim thánh thượng bao nhiêu. Nhưng khí chất của ông vừa nho nhã lại chất phác, quả thực hoàn toàn tương phản với vị kia trong cung Thái Thù kia.
Ông nở nụ cười, gật đầu chào hỏi với “ người bằng hữu” Tạ Bất Phùng.
Tiếp theo ngồi ở bên cạnh bàn, xoa xoa đầu Văn Thanh Lạc nói với bé: "Lúc đi Tùng Tu phủ, nhớ thay quần áo mới.”
Văn Thanh Lạc chẳng có bao nhiêu hứng thú với việc hành nghề y, nhưng lại thích đi theo sau lưng phụ thân, cùng nhau trồng hái thuốc, phía dưới quần áo lúc nào cũng nhiễm bụi.
“Chắc chắn sẽ thay! "Văn Thanh Lạc cười nói," Lúc ca ca trở về có mang theo quần áo mới cho mấy người chúng ta.”
Mẫu thân Văn Thanh Từ cũng nở nụ cười: "Đúng vậy, rất đẹp. Lát nữa cơm nước xong sẽ đi thử xem.”
Tạ Bất Phùng chưa bao giờ biết, thì ra bách tính Vệ triều vì gặp hoàng thất mà phải ăn mặc cẩn thận.
Hắn nhịn không được nói: "Người trong cung có gì đẹp đâu..."
Nói xong, Tạ Bất Phùng mới ý thức được lời nói của mình có chút không đúng lúc. Nhưng mà Văn Thanh Lạc lại không giống tức giận vì lời Tạ Bất Phùng nói như hắn nghĩ.
“Ai nha, muội nghe ca ca nói, tuổi tác của thánh thượng và phụ thân không kém nhiều lắm. Chiếu theo dáng vẻ này, chẳng phải hoàng tử cũng giống như ca ca, đang ở độ tuổi đẹp nhất sao. Tô ca ca huynh không muốn đi xem dáng vẻ của những hoàng tử kia sao?”
Tống Quân Nhiên vừa ăn cơm vừa nói: "Ta đoán bọn họ chắc chắn không đẹp bằng ca ca muội.”
Tạ Bất Phùng dừng lại một lát, đột nhiên nói: "Nghe nói... Đại hoàng tử trong cung Thái Thù kia là một yêu vật. Một yêu vật, có gì đẹp chứ?"
Văn Thanh Lạc có chút mê mang trừng mắt nhìn, dường như bé chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, hay là cũng không rõ ràng lắm hai chữ "Yêu vật" này có ý gì. Cop qua cop lại, 𝒕rở lại 𝒕ra𝗻g chí𝗻h # 𝑇RÙM𝑇R𝑼Y ỆN.V𝗻 #
Nhưng không khí trên bàn cơm trở nên cứng đờ vì lời Tạ Bất Phùng nói.
[Người bạn này của Thanh Từ sao lại không biết nói chuyện như thế?]
Giọng của Tống Quân Nhiên vang lên bên tai Tạ Bất Phùng, mà Văn Thanh Từ ngồi ở bên cạnh, bỗng nhiên buông đũa trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tạ Bất Phùng.
“Đúng là có tin đồn này.” Dứt lời, vẻ mặt Văn Thanh Từ trở nên cực kỳ nghiêm túc.
"Nghe nói đại hoàng tử không có cảm giác đau, từ nhỏ yêu dị không giống với người thường," Y dừng một chút, tiếp tục nói, "Nhưng điều này có thể nói rõ cái gì đây?"
Tạ Bất Phùng không khỏi sững sờ ở chỗ này, ngơ ngác nhìn về phía Văn Thanh Từ, những người khác trên bàn ăn cũng vậy.
"Nếu là một người mất đi hình, thanh, văn, vị, xúc một trong năm giác quan, mọi người nhất định coi hắn là bệnh nhân, cẩn thận đối đãi. Sao mất đi cảm giác đau, lại cảm thấy hắn là một yêu vật?"
Giọng điệu của Văn Thanh Từ không hề bình tĩnh, ngược lại có vài phần tức giận bất bình.
Quen biết mấy ngày, Tạ Bất Phùng chưa từng thấy qua dáng vẻ kích động của y như thế.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, giọng của Văn Thanh Từ, rõ ràng truyền đến bên tai mỗi người.
“Theo ta thấy, hắn chỉ là một người bình thường. Nếu không muốn nói tới chỗ đặc thù thì cũng không khác gì người bất hạnh mất đi ngũ giác.”
"Muội, muội cũng cảm thấy không có cảm giác đau không có gì'yêu dị'..." Văn Thanh Lạc không khỏinói thêm một câu, "Nhưng mà ca ca, không có cảm giác đau chẳng lẽ không phải là một chuyện tốt sao?”
Nghe được muội muội nói, Văn Thanh Từ nhẹ nhàng lắc đầu, nhíu mày nói: "Không có cảm giác đau, không biết cái gì là bị thương, tự nhiên sẽ mất đi khái niệm đối với nguy hiểm. Đây cũng không phải là chuyện tốt gì."
Nói xong, y đột nhiên xoay người nhìn Tạ Bất Phùng, nghiêm túc nhìn vào mắt đối phương nói: "Tô thiếu hiệp về sau, ngàn vạn lần không nên nói như vậy nữa. Như vậy quả thực có chút thất lễ.”
Dứt lời liền bưng chén trà trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Từ đầu đến cuối, Tạ Bất Phùng cũng chưa từng nghe được nửa câu tiếng lòng của Văn Thanh Từ.
Lời vừa rồi không phải nói đùa, lại càng không phải khúc ý xu nịnh, Văn Thanh Từ thật lòng cho là như vậy.
Mà cha mẹ Văn Thanh Từ cũng chậm rãi gật đầu theo, ngay cả người phụ nữ mặc áo ngắn cũng không nhịn được thở dài nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân điện hạ, nhất định phải lo lắng cho hắn cả ngày.”
Nói xong, mọi người trên bàn cơm đột nhiên thay đổi đề tài. Ném "Yêu vật" và "Đại điện hạ" sang một bên.
Chỉ có Tạ Bất Phùng nhịn không được cúi đầu nhìn bát, không giống với trong cung, dù là ở nơi giàu có và đông đúc như Tùng Tu phủ, thứ mà người bình thường ăn cũng không phải là gạo trắng nguyên chất.
Gạo trắng trộn lẫn với gạo vàng trong bát, nhìn qua dính dính, tản ra mùi xa lạ mà Tạ Bất Phùng chưa bao giờ ngửi thấy.
Tạ Bất Phùng đã quen sống trong ác ý, quen mọi người trước mặt gọi hắn là "Đại hoàng tử", sau lưng gọi hắn là "Yêu vật".
Mười mấy năm qua, thậm chí thiếu niên chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày sẽ có người hiểu mình.
Nhưng mà ngay hôm nay, ở một nơi xa lạ như Sơn Du Giản, lần đầu tiên Tạ Bất Phùng nghe được có người nghiêm túc nói, mình chỉ là một người bình thường.
“Tô công tử, đang ngây ngốc gì đó? "Nói xong, tầm mắt Văn Thanh Từ không khỏi rơi vào trong bát Tạ Bất Phùng.
Y cầm lấy đũa gắp một đũa thịt cá, nhẹ nhàng đặt ở trong bát Tạ Bất Phùng: "Nếm thử xem, tay nghề của mẹ ta rất tốt.” Dứt lời, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía thiếu niên.
“...... Được, được.”
Tuy Tạ Bất Phùng thường nghe người ta châm chọc mình ở sau lưng, nhưng bị người ta giáo huấn ngay trước mặt thì vẫn là lần đầu tiên.
Hắn sửng sốt một hồi, vô cùng nhu thuận nuốt thịt cá xuống. Nếu là bị người trong cung nhìn thấy dáng vẻ Tạ Bất Phùng bây giờ, nhất định sẽ cho rằng mình vừa rồi là trúng tà.
Thấy thế, Văn Thanh Từ rốt cục quay đi, mà Văn Thanh Lạc ngồi ở bên kia thì len lén làm mặt quỷ với Tạ Bất Phùng, đồng thời lộ ra biểu tình đồng bệnh tương liên.
Hiển nhiên, bé cũng thường xuyên bị Văn Thanh Từ "giáo dục" như vậy.
Phần lớn đồng ruộng trong Sơn Du Giản đều trồng thảo dược, bởi vậy cây trồng thông thường cũng chỉ có vài loại.
Tự mình nấu cơm, tiếc không dùng nhiều dầu muối, mùi vị có vài phần nhạt nhẽo.
Bình tĩnh mà xem xét, mẫu thân Văn Thanh Từ tỉ mỉ chuẩn bị ra "Đại tiệc", ở trong mắt Tạ Bất Phùng sinh hoạt ở cung Thái Thù từ nhỏ, ngay cả cơm rau dưa cũng không tính là gì.
Nhưng đây cũng là bữa ăn thoải mái nhất trong những năm gần đây của hắn.
“Tốt quá, Tiểu Tô ở tuổi này, ăn nhiều một chút mới có thể cao lên, "Mẹ Văn Thanh Từ vừa thu dọn đồ đạc vừa khích lệ nói," Con xem, con mới mười mấy tuổi đúng không? Cũng cao bằng Thanh Từ. Nó ở tuổi con, cả ngày ăn không được mấy miếng cơm.”
“Mẫu thân!” Thấy người nhà vạch trần mình lùn, Văn Thanh Từ vừa bưng chén vừa nhẹ giọng nói, " Con cũng không lùn, là Tô thiếu hiệp quá cao được không?"
Bình tĩnh mà xem xét, vóc dáng Văn Thanh Từ tuyệt đối không thể tính là thấp. Dáng người y cao ngất, gầy gò, như một khúc tre xanh.
“Được được được, "Nghe nhi tử có ý kiến, mẫu thân Văn Thanh Từ nở nụ cười, đồng thời trêu ghẹo y," Đứa nhỏ này, sao còn không phục.”
Trong lúc bất tri bất giác, bên môi Tạ Bất Phùng cũng mang theo một nụ cười. Hắn nhịn không được đứng ở bên cạnh Văn Thanh Từ, có chút ngây thơ lặng lẽ so sánh vóc dáng với lang trung lớn hơn mình vài tuổi này. Đồng thời trong lòng thầm nghĩ...... Không biết mình lúc nào, có thể cao hơn Văn Thanh Từ đây?
Động tác Tạ Bất Phùng, đại khái có chút rõ ràng. Sau khi thấy hắn đang làm gì, Văn Thanh Từ lập tức đứng thẳng người: "Mẫu thân, người xem người dạy hư Tô công tử rồi này?”
“Ha ha ha, điều này sao có thể trách nương? "Nữ nhân vừa cười vừa nói.
Thấy ý đồ của mình bị người phát hiện, thiếu niên xoay người, không tự nhiên hắng giọng.
Mọi người trong phòng đều cười, chỉ có lời nói trong lòng của Tống Quân Nhiên là có chút ngạc nhiên: "Người này đúng là ăn được thật.”
Sau khi ăn xong, Văn Thanh Từ được mẫu thân sai đi rửa bát. Tạ Bất Phùng vẫn theo sát bên cạnh y, cũng cùng y đi tới bờ sông.
Trong lúc bất tri bất giác, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm. Một vầng trăng bạc treo ở chân trời, chiếu sáng dòng suối nhỏ như tơ bạc.
Chung quanh có ve kêu, có chim hót, còn có tiếng vui đùa ầm ĩ không biết từ đâu truyền đến.
Tuy Tạ Bất Phùng không có tiền xem bệnh, nhưng từ quần áo và cách ăn mặc của hắn là có thể nhìn ra, người trước mắt này là công tử nhà nào đó.
Thậm chí Văn Thanh Từ đã không biết từ lúc nào, ngầm thừa nhận Tạ Bất Phùng là người rời nhà trốn đi, lúc này mới không có tiền.
Văn Thanh Từ nhẹ nhàng đặt chậu gỗ chất đầy bát đũa bên suối, múc một gáo nước vào trong chậu. Tiếp theo lấy tới ruột mướp đã phơi nắng ở bên cạnh tỉ mỉ rửa bát.
“Ta đi cùng ngươi. "Nói xong, Tạ Bất Phùng cũng nửa quỳ xuống bờ sông, lấy một cái bát ra.
Văn Thanh Từ không ngăn cản hắn, mà chỉ chỉ cái bình gỗ nhỏ bên cạnh: "Được, Tô thiếu hiệp nhớ rắc cái này vào trong bát.”
“Đây là vật gì? "Nhìn thấy bình đen thui kia, thiếu niên không khỏi nhíu mày.
Văn Thanh Từ cười giơ tay, lau bọt nước không cẩn thận bắn vào trán: "Là tro cỏ, yên tâm, sau khi đốt sẽ rất sạch sẽ.”
Tạ Bất Phùng do dự một chút, cũng học theo động tác của Văn Thanh Từ, chậm rãi lau bát.
"Sơn Du Giản bình thường rửa chén, giặt quần áo, đều dùng nước suối ở đây," Văn Thanh Từ vừa rửa chén vừa thuận miệng nói, "Ngươi thử xem, có phải đông ấm hè mát không?"
Thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng.”
Lúc này đã là sau giờ cơm, bên dòng suối nhỏ toàn là người tới rửa chén. Cách đó không xa có hai cậu bé mười hai mười ba tuổi, vừa rửa chén, vừa đùa giỡn bên dòng suối.
Đang chơi đùa, không biết là ai phát hiện Văn Thanh Từ trước, bỗng nhiên lớn tiếng hô một câu: "Thanh Từ ca ca --" Tiếp theo, liền vẩy nước suối về phía Văn Thanh Từ.
Không kịp né tránh, quần áo Văn Thanh Từ lúc này đã ướt gần phân nửa, nhưng y lại chẳng hề tức giận, ngược lại lập tức buông thứ trong tay xuống, lấy một vốc nước vẩy về phía mấy đứa nhỏ.
Chờ sau khi phản kích mới phát hiện, quần áo của Tạ Bất Phùng cũng bất cẩn bị hai đứa trẻ vừa rồi vẩy nước lên.
Y cười đứng dậy, chắn Tạ Bất Phùng ở phía sau mình, tiếp theo vén ống tay áo lên nói: "Tô công tử đừng sợ, đứng ở sau lưng ta, ta giúp ngươi báo thù này.”
Vừa dứt lời, hai đứa bé cách đó không xa lại vẩy nước tới. Lúc này đây, nước suối vừa vặn bắn lên má Văn Thanh Từ, mái tóc đen dài thoáng cái liền dính ở bên tóc mai. Chiếc cổ dưới chiếc áo mùa hè màu xanh nhạt cũng theo đó lộ ra non nửa.
Nhưng nụ cười trên mặt Văn Thanh Từ, lại không hề hạ xuống.
“Không cần đâu. " Giọng nói của Tạ Bất Phùng đột nhiên truyền tới bên tai Văn Thanh Từ.
Giọng nói của hắn vẫn là sự bình tĩnh quen thuộc. Không đợi Văn Thanh Từ suy nghĩ cẩn thận Tạ Bất Phùng có ý gì, thiếu niên đã nhẹ nhàng đặt tay lên vai y, vòng qua Văn Thanh Từ đứng ở trước người y.
“...... Tô thiếu hiệp?”
“Ta giúp ngươi báo lại thù này.”
Nói xong, Tạ Bất Phùng liền ngồi xổm người xuống, nhúng tay vào suối nước lạnh rồi đột nhiên hẩy mạnh bọt nước lớn về phía 2 đứa bé vừa rồi. Xối cho hai đứa trẻ ướt sũng.
“Thanh Từ ca ca chuyển cứu binh!”
Không biết là ai lại ngẩng đầu lên, chỉ trong nháy mắt, bên dòng suối này đã không còn ai yên tĩnh rửa chén nữa.
Văn Thanh Từ sửng sốt một hồi, cũng tiến về phía trước nửa bước, sóng vai đứng cùng Tạ Bất Phùng, chống đỡ một lần ‘công kích’ từ phía đối diện.
Bên dòng suối đá trơn trượt, Văn Thanh Từ bất giác đưa tay nhẹ nhàng khoác lên vai Tạ Bất Phùng.
“Không được, chúng ta cùng nhau - -”
Dưới ánh trăng, bên dòng suối nhỏ ở Sơn Du Giản có một trận mưa to.
"Mưa to" làm ướt áo đen của thiếu niên, hắn không khỏi len lén ngoái đầu, cẩn thận từng li từng tí nhìn người bên cạnh một cái.
Tiếp theo lén lút nhếch khóe môi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT