*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Văn Thanh từ không cắt ngang lời của thiếu niên, y lấy ra một chiếc khăn lụa lau sạch từng chút bùn đất và máu trên người cừu non.

Động tác dịu dàng đến khó tin.

Vết thương của Tạ Bất Phùng còn đang chảy máu ra ngoài.

"Bọn họ làm như vậy, là vì muốn dụ ta đến rừng trúc" Thiếu niên lẩm bẩm, "Là ta không để ý tới..."

Nếu như mình một tấc cũng không rời.

Nếu mình không buông tay để nó đi kiếm ăn.

Nếu mình không cho nó tự do...

Có phải là sẽ không có chuyện gì xảy ra không?

Người bình thường gặp phải loại chuyện này, sớm nên phẫn hận đối thủ kém cỏi mới đúng. Nhưng Tạ Bất Phùng đã chấp nhận quy luật nguyên thủy không nói đạo lý mạnh được yếu thua này.

Hắn chỉ tự trách mình, phẫn nộ vì sơ suất thất bại của mình.

Đây là đang thương tâm ư?

...... Tạ Bất Phùng không biết. Hắn chỉ biết, sau này không còn một con cừu nhỏ nào lặng lẽ nằm trong lòng mình nữa.

Con cừu nhặt được là thứ duy nhất trên đời thuộc về Tạ Bất Phùng cùng với sự ấm áp duy nhất của hắn. Từ nay về sau, hắn chẳng còn gì, hai bàn tay trắng.

Văn Thanh Từ nhẹ nhàng lắc đầu.

Pháo hoa đầy trời của cung Thái Thù làm sáng lên mặt mày của y.

"Điện hạ, trong chuyện này ngài không có gì sai." Văn Thanh Từ bỗng nhiên mở miệng, cắt đứt suy nghĩ hỗn loạn của Tạ Bất Phùng.

Giọng nói của y rất nhẹ, giống như nói với chính mình: "... Thất bại không phải là sai, có lẽ sự thiếu hiểu biết, ngu ngốc và kiêu ngạo mới sai. "

Nói xong, Văn Thanh Từ dùng chút sức lực nhỏ bé ôm con cừu non lạnh lẽo cứng ngắc vào trong lòng.

Bất tri bất giác y đã dung nhập vào thế giới này, không còn cách nào có thể bỏ qua những chuyện đang diễn ra.

Điểm chu sa giữa lông mày của thái y đâm thẳng vào trái tim của Tạ Bất Phùng mà không hề báo trước.

"Điện hạ ngài cũng không phải là 'yêu vật' gì, mà là bị bệnh." Trên mặt Văn Thanh Từ là vẻ nghiêm túc hiếm thấy, giọng điệu của y hết sức kiên định, " Không khác gì bị cảm bị sốt, chỉ là có hơi đặc thù mà thôi. "

Đây là một câu trả lời mà Tạ Bất Phùng chưa bao giờ nghe nói đến. Thiếu niên từ từ ngước mắt lên, nhìn qua Văn Thanh Từ.

...... Chỉ là hơi đặc thù thôi sao?

Pháo hoa không ngừng đốt cháy, đốt lên đôi mắt đen nhánh của Văn Thanh Từ.

Lần đầu tiên Tạ Bất Phùng nhìn ra trong đôi mắt bi thương lại vô tình kia có một ít thứ gì khác.

Văn Thanh Từ nhàn nhạt nhìn bẫy thú một cái, rồi nhìn vết thương của thiếu niên.

Y nói từng chữ một: "Không có cảm giác đau đớn thì càng dễ bị thương, mà lúc nguy hiểm chết người lại không biết... Trong mắt ta, ngài chỉ là một người bình thường, thậm chí là một người bệnh cần được chăm sóc thêm. "

Không đau là một bệnh di truyền lặn hiếm gặp với xác suất khoảng một phần tỷ. Giờ phút này, Văn Thanh Từ hoàn toàn quên mất hắn là đại boss tương lai đánh đâu thắng đó.

Tạ Bất Phùng chỉ là một bệnh nhân bình thường mà thôi, hắn rõ ràng chẳng làm sai bất cứ điều gì.

Chán ghét, sợ hãi và trêu chọc... Tất cả những chuyện phát sinh trên người thiếu niên trước mắt này... Chỉ là tai bay vạ gió bắt nguồn từ sự thiếu hiểu biết!

Tất cả những chuyện này rất ngớ ngẩn và buồn cười.

Tạ Bất Phùng đứng tại chỗ không nhúc nhích. Lớn lên trong các loại phỏng đoán chán ghét và ác ý, hắn theo bản năng nghi ngờ những gì Văn Thanh Từ nói.

Nhưng... Hắn thật sự không thể tưởng tượng được lý do đối phương lừa gạt mình.

Giống như đoán được Tạ Bất Phùng đang suy nghĩ cái gì, Văn Thanh Từ nhìn ánh mắt Tạ Bất Phùng khẽ nở nụ cười: "Điện hạ, ta tuyệt đối sẽ không dùng kỳ hoàng thuật* đùa ngài đâu. "

(Ý chỉ lý luận Trung y, y thuật)

Đó là một lời hứa. Nhịp tim thiếu niên đập loạn.

Văn Thanh Từ ôm cừu non từ từ ngồi xổm xuống. Trong tuyết có một cái hố đất nho nhỏ, xem ra hẳn là Tạ Bất Phùng vừa mới đào xong.

Văn Thanh Từ xoa xoa cái trán lạnh như băng của cừu non, cởi áo choàng ra bọc nó cẩn thận, trịnh trọng chôn nó xuống đất. Hoàn thành tang lễ giúp thiếu niên.

Những chùm pháo hoa bập bùng thắp sáng cả một vùng trời. Bùn đất và tuyết hóa thành chăn bông, che phủ cơ thể nhỏ bé của chú cừu non.

*

Văn Thanh Từ phủi tuyết trên vai, đẩy cánh cửa gỗ chạm trổ ra, thuận tay thắp sáng đèn đồng *ở góc phòng.



đèn đồng kiểu như này

Sổ ghi chép còn chưa đọc xong đặt trên thư án, ấm trà thơm vẫn còn nóng hổi trong chiếc lò đất nung đỏ au bên cửa sổ.

Đây là một thế giới xa lạ với Tạ Bất Phùng.

"Điện hạ trước uống một tách trà cho ấm thân." Nói xong, Văn Thanh Từ đưa một chén trà nóng cho Tạ Bất Phùng.

Lúc Văn Thanh Từ ra ngoài đã đóng chặt cửa sổ, địa long* đã sưởi ấm căn phòng ngủ nhỏ.



Địa long sưởi ấm

Cơ thể Tạ Bất Phùng bị gió lạnh làm cho đông cứng cuối cùng cũng ấm lên một chút.

Chiếc bẫy thú trong tuyết kẹp trên vai thiếu niên để lại mấy cái lỗ máu kinh người, nhưng may không làm bị thương xương cốt.

Văn Thanh Từ nhíu mày, đưa Tạ Bất Phùng đến trước bàn.

Y dừng một chút, đột nhiên đặt mu bàn tay lên trán thiếu niên: " Hình như hơi sốt rồi..."

Vết thương trên vai Tạ Bất Phùng không nhẹ, phải nhanh chóng xử lý. Rỉ sét trên kẹp bắt thú rất dễ gây uốn ván.

Văn Thanh từ không để ý nhiều nữa, nhanh chóng rửa sạch tay rồi lấy ra một chiếc nhíp bạc từ trong hộp thuốc, cẩn thận lau sạch dị vật và vải trong vết thương của thiếu niên.

Sau khi khử trùng cẩn thận lại thoa ngọc chân tán đặc chế của Thần Y cốc đắp lên vết thương.

Không biết có phải vì sốt hay không mà hôm nay Tạ Bất Phùng im lặng lạ thường, để mặc cho y bày bố.

Lúc Văn Thanh Từ xử lý vết thương không quan tâm tới những thứ khác, y không để ý...vành tai của thiếu niên không biết đã nổi lên màu đỏ nhạt từ lúc nào.

Mãi đến lúc băng bó, Văn Thanh Từ mới dần dần thư giãn.

Trên làn da màu mật ong nhạt của thiếu niên phủ đầy đủ các loại vết sẹo, vì bẩm sinh đã thiếu đi cảm giác đau đớn khiến hắn dễ bị thương hơn người bình thường chứ đừng nói tới việc để ý tới vết thương.

Lúc này, Tạ Bất Phùng chỉ là một người bị thương bình thường trong mắt Văn Thanh Từ.

Nhìn thấy những vết sẹo này, giọng điệu của Văn Thanh Từ không khỏi trở nên nghiêm túc: "Bị thương cũng không phải chuyện nhỏ, sau này nếu điện hạ vô tình bị thương nhất định phải nhanh chóng nói cho ta biết, tuyệt đối không thể mặc kệ giống như trước kia."

"Hiểu chưa?"

"...... Ừm. "

Trời càng lúc càng tối, khác với sự rỗng toác trong cung Ngọc Quang. Phòng ngủ của Văn Thanh Từ chỉ cần thắp một ngón nến là có thể thắp sáng cả phòng.

Ánh đèn màu vàng ấm áp đung đưa, phòng ngủ nho nhỏ ấm áp không giống như cung Thái Thù trong gió tuyết.

Băng bó vết thương xong, Văn Thanh Từ lại đi tới ngăn tủ, lấy ra một chiếc chăn bông mới tinh trải trên giường Tương Trúc.

Tạ Bất Phùng bị thương không nhẹ, nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được.

So với việc trở về cung Ngọc Quang tự sinh tự diệt, không bằng để hắn sống ở đây một thời gian, để y tự tay chăm sóc.

Trong cung Thái Thù không ai để ý xem Tạ Bất Phùng ở đâu, mà Văn Thanh Từ đã quen với ký túc xá sáu người, không ngại có thêm một người bạn cùng phòng.

Chờ sáng mai tìm thái giám mang một cái bình phong đến thì tốt rồi. Văn Thanh Từ vừa sửa sang lại hòm thuốc, vừa nói với Tạ Bất Phùng: "Điện hạ hãy ở lại Thái Y Thự cho tới khi vết thương của ngài bình phục. Được rồi, ta đi sắc thuốc, ngài cứ an tâm nghỉ ngơi trước đi. "

Giọng điệu của y vẫn dịu dàng như trước, nhưng mỗi chữ đều không cho phép người ta từ chối.

Đi đến bên cửa, Văn Thanh Từ lại nhớ tới cái gì đó dừng bước, "Đúng rồi, áo khoác bên phải tủ quần áo đều là đồ mới, điện hạ so kích thước rồi cứ lấy mà mặc. "Nói xong lúc này mới cầm đèn lồng, đi về phía tiền viện.

Không giống như gấm vóc lạnh lẽo trong cung Ngọc Quang, chăn trong phòng ngủ của Văn Thanh Từ đều được làm bằng bông.

Chăn gối vừa mới được phơi nắng không lâu, ngoài mùi thơm đắng quen thuộc ra, còn có mùi ấm áp khó tả mà Tạ Bất Phùng không cách nào hình dung.

......

Bất tri bất giác, đã là giờ Tý.

Văn Thanh Từ không quấy rầy y sĩ đang ngủ say, tự mình sắc thuốc xong thì bưng về phòng ngủ.

Lúc này thiếu niên mang bệnh đã rơi vào giấc ngủ say. Đến gần có thể thấy trên trán Tạ Bất Phùng đã lấm tấm những giọt mồ hôi.

Văn Thanh Từ vội vàng đặt thuốc sang một bên, ngồi trước giường thử trán hắn.

"Nóng quá..."

Không được rồi, trước tiên phải hạ nhiệt độ xuống.

Từ khi xuyên sách tới nay Văn Thanh Từ chưa từng ngủ muộn tới vậy. Tuy lúc này y mệt muốn chết nhưng vẫn mạo hiểm ra ngoài trời tuyết lấy một chậu nước lạnh, thấm ướt khăn lụa chườm lạnh hạ nhiệt cho Tạ Bất Phùng, động tác hết sức cẩn thận.

"Điện hạ, dậy uống thuốc đi." Làm xong tất cả, Văn Thanh Từ mới đánh thức Tạ Bất Phùng.

Tạ Bất Phùng bị sốt hôn mê, bất động một lúc lâu mới nhận ra mình đang ở nơi nào.

...... Không phải cung Ngọc Quang âm u ẩm ướt, cũng không phải lăng tẩm hoàng gia trên vùng đất hoang Túc Châu mà là nằm căn phòng nhỏ của Văn Thanh Từ trong Thái Y Thự.

Thấy thiếu niên không nhúc nhích, người bên giường không khỏi phiền muộn. Tuy rằng Văn Thanh Từ thường xuyên làm việc nhà, nhưng loại chuyện cho uống thuốc... thì y chưa từng làm.

Sợ rằng mình làm bừa sẽ làm Tạ Bất Phùng nghẹn thở, Văn Thanh Từ do dự một chút, đặt bát thuốc còn nóng hổi vào tay thiếu niên: "Uống thuốc xong lại tiếp tục ngủ. "

"Ừm."

Tạ Bất Phùng như là không biết đắng, một hơi đã uống hết thuốc.

Một giây sau mí mắt của hắn lại nặng nề díp lại.

"Đừng vội đừng vội." Văn Thanh Từ vội vàng cất bát đi, sửa sang lại khăn lụa trên trán cho thiếu niên.

Trong trắc điện chuyên sắc thuốc của Thái y thự không có đốt địa long. Ở đó gần một tiếng đồng hồ, tay Văn Thanh Từ đã sớm bị lạnh cóng.

Cảm nhận được khí lạnh, Tạ Bất Phùng đang sốt theo bản năng nắm lấy cổ tay y. Một chút cảm giác mát mẻ nhanh chóng theo đầu ngón tay, lan tràn khắp toàn thân.

Hương đắng của Văn Thanh Từ không hiểu sao làm cho người ta thả lỏng, thậm chí còn an tâm.

Tạ Bất Phùng đã lâu không được ngủ say như vậy.

"Điện hạ buông tay, ta muốn đứng lên."

"Điện hạ, ôi... Tạ Bất Phùng? " Văn Thanh Từ kêu nhiều lần nhưng hắn vẫn không có phản ứng.

Y thử bẻ ngón tay Tạ Bất Phùng ra, nhưng không ngờ sức mạnh của đối phương lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của y.

Trùng hợp thay, ngọn nến trong phòng ngủ cũng đã cháy hết vào giờ khắc này. Trước mắt Văn Thanh Từ tối sầm lại

"Quên đi..." Văn Thanh Từ mệt mỏi cực kỳ lười lăn lộn, y ho nhẹ vài tiếng, như nhận mệnh thở dài một hơi, trực tiếp nằm sấp trước giường ngủ thiếp đi.

Pháo hoa cung Thái Thù không biết ngừng lại từ lúc nào. Ánh trăng phản chiếu trên tuyết, chiếu sáng tiểu viện.

Trong lúc mê man Tạ Bất Phùng đã có một giấc mơ dài. Trong giấc mơ hắn trở lại Túc Châu, nơi hắn tìm thấy một con cừu nhỏ mới...

Mềm mại, ấm áp, và có chút mong manh. Tạ Bất Phùng chậm rãi dùng sức, ước gì có thể nhét nó vào lòng bàn tay.

Lúc này đây, tuyệt đối không thể đánh mất nó nữa...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play