Yến Kinh Nhiên đặt bánh kem giao lúc 7 giờ, vốn dĩ hắn vẫn còn thời gian để chuẩn bị một bữa tiệc lớn, nhưng do sự cố buổi chiều nên kế hoạch của hắn đã bị gián đoạn.
Khi hai người về đến nhà, bánh kem cũng vừa được giao tới nơi.
Thẩm Vụ Bắc nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem được đặt trên bàn, nhất thời có chút chinh lăng.
Yến Kinh Nhiên vừa mở hộp đựng, vừa quan sát biểu tình của cô: "18 tuổi, là một ngày rất đáng để ăn mừng."
Thẩm Vụ Bắc rũ mắt, cụt hứng nói: "Chả có gì đáng để ăn mừng cả."
"Sao lại không?" Yến Kinh Nhiên nghiêm túc nói, "Ai rồi cũng sẽ bước vào tuổi trưởng thành, cả đời chỉ có một lần này thôi đó."
Tuy rằng những chuyện xảy ra trong hai ngày này chẳng vui vẻ là bao, nhưng hầu như cũng đã tiêu trừ sự gượng gạo giữa hắn và Thẩm Vụ Bắc trong hai năm không gặp.
Cho nên đêm nay hắn muốn mượn chiếc bánh kem này để hàn gắn lại mối quan hệ thân thiết trước kia của bọn họ.
"Hôm nay chúng ta qua một lần, chờ sang đầu tháng 5 năm sau cho nhóc thêm một lần nữa được không? Nhưng mà hôm nay không có quà rồi." Yến Kinh Nhiên bất đắc dĩ cười một tiếng, "Chắc nhóc cũng không muốn quà của anh đâu nhỉ."
Hai năm qua, tất cả những món quà mà hắn gửi về Tô Thành đều bị Thẩm Vụ Bắc từ chối nhận.
Yến Kinh Nhiên cắm cây nến vào, nâng cằm lên ra hiệu cho cô: "Bây giờ bắt đầu ước nguyện đi, được không?"
Thẩm Vụ Bắc tỏ ra rất kháng cự: "Không được, dù sao cũng đâu có thực hiện được."
"Một lần không được thì làm nhiều lần." Yến Kinh Nhiên chớp chớp đôi mắt, dỗ ngọt mà nói, "Cùng lắm thì sau này anh sẽ đem tất cả nguyện vọng sinh nhật của anh nhường lại cho nhóc."
Trong con ngươi thiển sắc của nam sinh lóe lên những tia sáng nhỏ vụn mà một khi nhìn vào sẽ cảm thấy nó đẹp mê hồn.
Biểu tình của Thẩm Vụ Bắc trong chớp mắt thả lỏng lại, cô mấp máy môi vừa định nói chuyện thì ánh mắt vô tình lướt qua tấm thẻ sinh nhật được cắm trên bánh kem, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt cô lạnh đi trông thấy: "Em nói không được là không được."
Lời nói cường ngạnh, không chút vãn hồi.
Nụ cười trên khóe miệng Yến Kinh Nhiên thoáng chốc cứng đờ lại.
Thẩm Vụ Bắc dường như đang rơi vào một ký ức tồi tệ nào đó, giữa lông mày hiếm khi bộc lộ ra sự phiền não: "Anh ăn bánh kem một mình đi, em đi ra ngoài một chút."
Nói xong liền muốn xoay người rời đi.
Yến Kinh Nhiên nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay cô, lúc cô xoay người lại, khóe miệng hắn đã méo đi một chút: "Đã trễ thế này rồi nhóc còn muốn đi đâu nữa?"
Giọng nói hắn lạnh lẽo, rõ ràng là đang rất tức giận.
Thẩm Vụ Bắc mím môi, không trả lời.
Tuyến thể càng lúc càng nóng lên, kỳ mẫn cảm đang ập tới dữ dội, bộ dáng như không thể kìm chế lại được, đây là lần đầu tiên cô không tin tưởng vào bản thân của mình.
"Nhóc nhất định cứ phải như vậy sao?" Yến Kinh Nhiên nhìn thẳng vào cô, "Tại sao chúng ta lại không thể trở lại được như trước kia vậy?"
Lý trí của Thẩm Vụ Bắc đang ở bên bờ sụp đổ, cô vùng tay ra nhưng không vùng ra được, giọng nói cũng trở nên cay nghiệt lên: "Ban đầu là do anh rời đi trước, nếu anh đã chọn rời đi rồi, vậy thì đừng tới trêu chọc em nữa."
Yến Kinh Nhiên nghe vậy, cả người cũng cứng đờ, bàn tay nắm lấy cổ tay cô khẽ run lên, trong mắt đều là vẻ khó tin: "Thẩm Vụ Bắc, nhóc nói lời này có thể có chút lương tâm hơn được không?"
Hai năm trước, hắn thi đậu vào đại học truyền thông ở thành phố A, khó khăn lắm mới thoát khỏi Vườn Bạc Hà mà mình sinh sống mười mấy năm.
Hồi đó Thẩm Vụ Bắc mới vừa lên cao nhị (lớp 11), hắn sợ mình đi rồi cô sẽ lại bị người khác bắt nạt, vì vậy hắn đã dùng hết số tiền tiêu vặt mà hắn tiết kiệm được để đăng ký cho Thẩm Vụ Bắc một lớp học hè Taekwondo.
Số tiền cao như vậy, hắn khẽ cắn răng mà đưa tiền.
Đến lúc hắn rời đi, đám trẻ cùng chơi với nhau đến lớn trong Vườn Bạc Hà đều ra tiễn hắn đi, nhưng Thẩm Vụ Bắc ngay cả cái bóng lưng cũng không cho hắn nhìn.
Nghĩ rằng cô có lẽ là không tiếp nhận được nên khổ sở trong lòng, hắn dù có mất mát nhưng cũng phải chịu đựng, vừa tới trường hắn liền gọi điện thoại cho cô, rồi nhờ mẹ Yến đem thẻ VIP Taekwondo gửi cho cô, kết quả là nhận được một câu "Bài tập nhiều, không rảnh đi", còn bảo hắn sau này nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi điện thoại đến cho cô.
Hắn không biết hắn chịu đựng đêm đầu ở thành phố A như thế nào, chỉ biết khi hồi tưởng lại, ngực vẫn còn đau đến thắt lại.
"Lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển và quyết định rời đi, anh cũng đã cùng nhóc xin lỗi rồi." Đốt ngón tay của Yến Kinh Nhiên dùng sức đến mức trắng bệch, mắt đỏ hoe, thanh âm hắn nghẹn ngào, hỏi cô, "Hai năm, nhóc chỉ vì chuyện này mà ghi hận anh hai năm?"
Càng nghĩ, trong lòng Yến Kinh Nhiên càng chua xót.
Dựa vào cái gì a?
Hắn làm gì mà cô phải bài xích hắn đến như vậy?
Bởi vì ủy khuất, bả vai hắn rụt lại vài cái, cổ áo thun rộng lớn lệch sang một bên, xương quai xanh lõm xuống, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, những sợi tóc nhỏ vụn rơi tán loạn trên trán, đuôi mắt đỏ bừng, nhìn như bị khi dễ tàn nhẫn vậy.
Bộ dáng này rơi vào trong mắt Thẩm Vụ Bắc, cô không khỏi bị dao động, tuyến thể càng thêm nóng lên.
"Anh buông tay ra trước đi." Thanh âm của Thẩm Vụ Bắc có chút khàn khàn.
Nếu còn tiếp tục cùng hắn lôi lôi kéo kéo như thế này thì cô cũng không thể đảm bảo bản thân sẽ không làm ra chuyện gì bất thường cả.
Yến Kinh Nhiên quật cường: "Anh đây không buông đấy."
Thẩm Vụ Bắc yên tĩnh hồi lâu.
Cười.
Nhưng đáy mắt lại không có nhiều ít ý cười.
Mí mắt thiếu nữ rất mỏng, khi nhìn thẳng vào sẽ làm người khác có cảm giác bị áp bách.
Bản năng của Omega làm Yến Kinh Nhiên mơ hồ cảm nhận được một tia nguy hiểm trong không khí.
"Thế nào, thẹn quá hóa giận nên lấy tin tức tố áp chế người ta hay gì?" Sống lưng hắn lạnh hết cả lên, nhưng ngoài miệng vẫn châm chọc nói, "Nhóc cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi à."
Thẩm Vụ Bắc nhìn hắn không chớp mắt: "Đây là anh bắt em ở lại, đừng có hối hận."
Khi nói chuyện, biểu tình trên mặt cô nhàn nhạt giống như một con ấu thú đang nhắm đến con mồi của mình vậy.
Yến Kinh Nhiên ăn mềm không ăn cứng, bị biểu tình cô kích thích làm gợi lên thắng bại dục.
"Từ nhỏ đến lớn anh đây chưa bao giờ làm chuyện gì cảm thấy hối hận cả."
Hắn khẽ cắn răng, thuận thế kéo cô đẩy vào vách tường, chống đầu gối lên, đồng thời đè bả vai cô lại: "Dù sao nếu hôm nay nhóc không nói cho rõ ràng, thì đừng nghĩ..."
"Em tới kỳ mẫn cảm." Thẩm Vụ Bắc cắt ngang lời hắn nói, một đôi mắt trắng đen rõ ràng.
Lời nói chưa kịp ra khỏi cửa miệng đã bị nghẹn lại ở trong cổ họng.
Yến Kinh Nhiên trợn to mắt, lẩm bẩm lặp lại: "Kỳ mẫn cảm."
Alpha lần đầu tiên đến kỳ mẫn cảm là ngẫu nhiên vào khoảng nửa tháng trước hoặc sau khi trưởng thành, đồng thời còn xúc tiến các loại nhu cầu ham muốn của Alpha, ham muốn phá hoại, ham muốn chiếm làm của riêng.
Tính toán thời gian một chút, kỳ mẫn cảm của Thẩm Vụ Bắc đến đúng vào thời gian này.
"Sao nhóc không nói sớm?" Về chút hiểu biết này thì Yến Kinh Nhiên vẫn còn có, hắn ngượng ngùng cười một tiếng, theo bản năng buông lỏng tay ra.
Nhưng mà giây tiếp theo, tay lại bị Thẩm Vụ Bắc túm lại.
Cô xoay chuyển cổ tay một cái, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ tay hắn, từng chút tăng thêm lực độ.
Yến Kinh Nhiên cảm giác xương cốt mình bị siết đến phát đau.
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp: "Sợ?"
Yến Kinh Nhiên mạnh miệng ưỡn ngực: "Ai sợ!"
"Không sợ." Thẩm Vụ Bắc bỗng nhiên nghiêng người, khoảng cách giữa hai người thoáng chốc bị thu hẹp lại, "Vậy anh tránh cái gì?"
Hàng lông mi dài của thiếu nữ rũ xuống một nửa, con ngươi u ám mù mịt, gò má đỏ lên bất thường.
Hắn tránh không thoát, bị cô giam cầm trong lòng ngực, phả hơi thở ấm áp vào bên cổ hắn, vùng da xung quanh cũng ngứa ngáy lên.
Alpha có tin tức tố càng cường đại thì kỳ mẫn cảm đầu tiên sẽ càng khó khăn hơn, hơi chút không chú ý sẽ dễ dàng đánh mất lý trí.
Hiển nhiên, cấp bậc tin tức tố của Thẩm Vụ Bắc cũng không hề thấp.
Cơ thể Yến Kinh Nhiên không chịu khống chế mà trở nên căng thẳng lên.
Trước hành vi khó đoán này của cô, chút lửa giận vừa rồi của Yến Kinh Nhiên đã bất tri bất giác biến mất không còn, tin tức tố Alpha khiến mọi biến đổi trên khuôn mặt hắn đều không thể che giấu.
Thế cho nên khi mở miệng nói chuyện, hắn còn nói lắp một chút: "Anh không... không có tránh!"
Để chứng minh lời mình nói là sự thật, hắn còn ra vẻ thoải mái mà hỏi: "Nhóc bây giờ cảm thấy như thế nào, có cần anh đỡ đi nghỉ ngơi không?"
Thẩm Vụ Bắc không vạch trần hắn nữa, chỉ cười khẽ một tiếng: "Alpha cần gì trong kỳ mẫn cảm, anh không phải rất rõ ràng sao?"
Mùi hương có thể làm mê hoặc lòng người đang bay tứ tán trong không khí.
Nhưng Yến Kinh Nhiên không ngửi thấy được, hắn nhìn Thẩm Vụ Bắc, tia sáng ánh vào đôi mắt hắc diệu thạch của cô, hắn nhìn thấy cái bóng của mình trong đấy, nhỏ bé, không chỗ che giấu.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vụ Bắc dùng loại ánh mắt có tính xâm lược nhìn hắn.
Cả người hắn như bị đóng đinh ngay tại chỗ.
"Nhóc..." Yến Kinh Nhiên lăn lộn hầu kết, ngữ khí mang theo cảnh giác, "Nếu nhóc dám làm bậy thì anh sẽ không nương tay đâu."
Sau khi lên đại học, hắn ít nhiều cũng có nghe qua kỳ mẫn cảm đối với Alpha có bao nhiêu ác mộng.
Nếu như Thẩm Vụ Bắc mất đi lý trí mà nổi điên lên, hắn sẽ không ngại đánh vào cái bản mặt thiếu đánh đó vài cái để giúp cô thanh tỉnh lại một chút.
Hắn bày ra tư thế phòng bị, nhưng thiếu nữ vẫn cứ liều mạng mà áp lại gần.
Yến Kinh Nhiên làm ra quyết định, vừa mới siết chặt nắm đấm, cô đã trước một bước cằm lấy cổ tay hắn từ từ di chuyển lên trên, rồi cuối cùng đặt bàn tay dán vào gò má hơi nóng của cô.
Thiếu nữ có một làn da mịn màng, vừa đụng vào liền có cảm giác như bị điện giật vậy.
Ngay lúc Yến Kinh Nhiên cho rằng cô muốn được voi đòi tiên, người nọ lại đột nhiên đứng thẳng người lên, lui về phía sau một bước.
"Hình như anh nghĩ hơi nhiều rồi." Thẩm Vụ Bắc cười một tiếng, chỉ vào mình, "Thuốc trấn tĩnh, em cần một chi thuốc trấn tĩnh."
"..."
Yến Kinh Nhiên vì vừa rồi tự mình đa tình mà cảm thấy xấu hổ một chút.
Theo sự phát triển của khoa học và kỹ thuật, Alpha ở vào kỳ mẫn cảm sẽ không cần phải gắng gượng chịu đựng nữa, mà thay vào đó là dùng thuốc trấn tĩnh là có thể làm xoa dịu đi bớt, nhưng ở đây hắn không có chuẩn bị sẵn thuốc loại thuốc đó.
Suy nghĩ một lát, Yến Kinh Nhiên rất nhanh đưa ra lựa chọn: "Nhóc nhịn một chút trước đi, để anh lên mạng mua cho nhóc."
Nhanh chóng chốt đơn xong, Yến Kinh Nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện Thẩm Vụ Bắc đã có chút đứng không xong.
Hắn vội vàng đỡ người lên ghế sa lon.
Ghế sa lon rộng lớn mềm mại càng làm cho thân hình thiếu nữ càng thêm đơn bạc, cô nhắm hai mắt lại, lông mày nhíu chặt, nặng nề mà thở hổn hển, hơi thở phả lên chiếc cổ trắng nõn của Yến Kinh Nhiên.
Cổ là một trong những bộ phận nhạy cảm của Omega, Yến Kinh Nhiên chưa bao giờ bị ai dựa vào gần đến như vậy, hắn phản ứng rất lớn mà né tránh, bàn tay vốn đang dùng sức bỗng không chống đỡ được, cả người suýt chút nữa ngã vào trên người Thẩm Vụ Bắc, lòng bàn tay cũng không cẩn thận cọ qua đùi cô.
Cũng may là Thẩm Vụ Bắc đã nhanh tay đỡ hắn.
Đệt...
Yến Kinh Nhiên lúng túng cúi đầu, nhìn cánh tay mảnh khảnh kia vắt qua eo hắn, lỗ tai hắn nóng lên, xoay người muốn đem người đẩy ra, nghiêng đầu một cái liền vừa vặn đụng phải đôi mắt đen láy ấy.
Đôi mắt thiếu nữ rất chân thực, xung quanh đuôi mắt có một vòng đậm màu do nhiệt độ cao mang lại, mỗi một lần nháy mắt, đều khiến người khác nhịn không được mà đắm chìm vào bên trong.
"Anh đừng có mà đụng vào lung tung..."
Thanh âm của Thẩm Vụ Bắc trầm thấp êm ái, ngón tay đặt trên bả vai hắn, lòng bàn tay cô nóng bỏng đến mức tựa như có thể nuốt chửng từng tấc da thịt trên người hắn.
Tiếng hít thở càng ngày càng gần, cảm giác áp lực vô hình cùng với quai hàm ấm áp đang chậm rãi áp vào bên tai hắn.
"Rất khó chịu."
Hơi nóng tuôn ra, lửa cháy lan ra cánh đồng cỏ xa vạn dặm.
Không biết là do vô tình hay cố ý.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Cậu đoán xem.
===
12/06/2023
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT