Ân Đồ đi rồi, Thẩm Vụ Bắc ngồi một mình trong căn phòng, ngơ ngác nhìn cuốn kịch bản trong tay chằm chằm, nhìn như là một tên hề bị lột bỏ lớp mặt nạ đang luống cuống không biết phải làm sao.
Không thể phủ nhận là, những lời nói đó quả thực đâm sâu vào trái tim của cô.
Cái tên Thẩm Mộ Chi này, đã rất nhiều năm rồi chưa ai nhắc lại bên tai cô cả.
Chỉ là bình phục lại những ký ức thống khổ cuồn cuộn mà đến như thủy triều đó thôi cũng đã làm hao tốn gần như là toàn bộ sức lực của Thẩm Vụ Bắc rồi.
Thẩm Mộ Chi thậm chí còn chưa kịp thi đại học, chưa kịp yêu đương, chưa kịp làm những chuyện mà chị đã liệt kê trong cuốn nhật ký, liền đã vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười sáu.
Cô thường nghĩ, nếu năm đó cô không tùy hứng một hai phải lôi kéo ba trở về ăn sinh nhật với cô, không yêu cầu Thẩm Mộ Chi ở lại chơi với cô, thì có phải Thẩm Mộ Chi sẽ không chết hay không? Có phải ba cũng sẽ không vứt cô như vứt rác rưởi hay không?
Khi Thẩm Mộ Chi vừa mới qua đời, ba luôn dùng một đôi mắt tràn ngập oán hận mà hỏi cô, tại sao người chết không phải là mày, nếu là mày chết thì tốt biết bao nhiêu mà nói.
Cô thừa nhận những lời này.
Cô tình nguyện là người chết.
Nhưng mà tất cả những giả thuyết này đều đã quá thời hạn rồi, mà giả thuyết đã quá thời hạn thì không có câu trả lời.
Người sống sót trong vụ tai nạn đó không nên là cô, nhưng cố tình vẫn là cô, cô phải đền mạng cho Thẩm Mộ Chi, phải làm thế thân hoàn thành những thứ còn dang dở thay cho chị ấy.
Dù cho tất cả đều là lừa mình dối người.
Nhưng nếu như không làm như vậy, thì cô không biết nên sống như thế nào nữa.
Bầu trời tràn ngập ánh hoàng hôn, từ những tia nắng vô cùng chói lọi cho đến khi nó dần dần tan biến, cô cũng đều không nhúc nhích dù chỉ là một chút.
Bả vai thon gầy cho dù có ẩn dưới lớp áo ngắn tay rộng thùng thình, cũng không che giấu được cả người cô đang run rẩy vì sợ hãi.
Cũng không biết là qua bao lâu, điện thoại di động lại rung lên lần nữa.
Thẩm Vụ Bắc khẽ nâng đầu ngón tay lên, hít sâu mấy hơi, mới run rẩy ấn chỉ tay vào mở khóa.
[ Hướng bắc: Ô Ô, nhóc đến nơi chưa? Sao anh không thấy nhóc? ]
Năm ngón tay của Thẩm Vụ Bắc siết chặt lại.
Đột nhiên nhớ đến những lời chỉ trích của Ân Đồ... Anh ấy sẽ không cần một người bạn đời không có cái tôi, sẽ không cần một con rối sống theo ý muốn của người khác.
Cô mất nhiều năm để tích góp được nhiều chí khí như vậy, đều bị câu nói này đánh cho nát bấy.
Dù có đem tất cả quyền lựa chọn giao cho Yến Kinh Nhiên, thì cũng không thể nào bù bắp hết cho hắn vì cảm giác áy náy mãn hạn.
[ 0501: Tối nay em có chút việc, có thể không đi được. ]
Gửi tin nhắn xong, Yến Kinh Nhiên rất nhanh liền nhắn trở lại.
[ Hướng bắc: Nhưng anh đều tới rồi, với lại thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với nhóc, nhóc có muốn biết không? ]
Với sự hiểu biết của cô đối với Yến Kinh Nhiên, cô hầu như có thể đoán được tối nay hắn muốn nói cái gì.
Cổ họng của Thẩm Vụ Bắc thắt lại, mím chặt môi.
[ 0501: Ca ca. ]
[ 0501: Có thể cho em thêm chút thời gian không? Ít nhất đừng là tối nay. ]
Lúc này bên kia trầm mặc một chút.
[ Hướng bắc: Làm sao vậy, tối nay nhóc có chuyện gì à? ]
[ 0501: Ừm. ]
[ Hướng bắc: Vậy cũng được, chút hồi anh ăn một mình vậy. ]
[ Hướng bắc: Có cần anh đóng gói đem đến dưới lầu ký túc xá cho nhóc không? ]
[ 0501: Không cần đâu. ]
Nhắn lại câu này xong, Thẩm Vụ Bắc liền đóng điện thoại di động lại.
Do dự một hồi, cô mới buông kịch bản xuống, dứt khoát bò lên giường, nhấn mở chiếc đèn ngủ nhỏ được treo ở mép giường, sau đó nằm xuống đối mặt với mặt tường rồi nhắm mắt lại, cả người gắt gao cuộn tròn lại với nhau.
-
Cùng lúc đó, ở phòng chụp hình Giang Thủy.
Trong văn phòng, Dụ Thư đang lướt điện thoại di động, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Kể từ sau khi ẩu đả với Yến Kinh Nhiên, cô cho rằng đã cắt đứt con đường làm người mẫu của hắn, nhưng ai ngờ cái hot search quái lạ hồi sáng đã khiến cho Yến Kinh Nhiên thu được gấp bội ánh sáng.
Nhất là khi ban nãy trợ lý còn đến báo cáo cho cô, Yến Kinh Nhiên được tạp chí thời trang uy tín "Loveher" xem trọng, ông chủ đứng sau nhà tạp chí này cố tình còn có xuất thân giống với Thẩm Vụ Bắc, cô căn bản không thể chọc vào được.
Thế là cứ nén một bụng khó chịu từ sáng cho tới bây giờ.
"Lão bản, người thực tập sinh có hẹn buổi chiều với ngài đã đến, bây giờ ngài có muốn gặp hắn không?"
Lúc này, trợ lý của Dụ Thư bỗng gõ cửa bước vào, cầm một phần tài liệu hỏi ý kiến của cô.
"Thực tập sinh nào?" Dụ Thư hỏi.
"Chính là con trai của Hoàng tổng, tên là Hoàng Tuần, đang học chuyên ngành nhiếp ảnh ở đại học, nhưng mà bây giờ vẫn còn là sinh viên năm nhất."
"Là Omega à?"
"Không phải, cậu ta là Alpha."
Dụ Thư bực bội nói: "Alpha năm nhất đại học tới chỗ của tôi hóng hớt cái gì?"
Trợ lý không dám nói là không phải lúc trước ngài uống say nên mới đáp ứng người ta sao, mặt mày cung kính nói: "Nghe nói lúc còn cao trung đã bắt đầu chụp ảnh rồi ạ, đây là tư liệu và tác phẩm của cậu ta, ngài có muốn xem một chút không?"
Dụ Thư cầm lấy tài liệu quét mắt nhìn mấy cái, vốn cũng không xem kỹ lưỡng, nhưng khi ánh mắt liếc thấy cột trình độ học vấn, đôi mắt hơi híp lại một chút: "Hắn đến từ đại học Truyền thông A?"
Trợ lý: "Vâng."
"Ra là vậy." Dụ Thư thay đổi thái độ không kiên nhẫn lúc trước, tươi cười nói, "Mau, mời hắn vào."
Hai phút sau.
Hoàng Tuần đi vào văn phòng của Dụ Thư.
Vừa thấy người, hai mắt Hoàng Tuần lập tức sáng lên, thân thiện tiến lên: "Chào ngài lão sư Dụ, nghe danh ngài đã lâu, tôi biết tin được mời đến phòng chụp hình của ngài làm thực tập từ cha tôi, tôi thật sự kích động đến mức cả đêm không ngủ, ngài là thần tượng nhiều năm của tôi..."
"Cảm ơn đã yêu mến." Dụ Thư nhấc tay một cái, ngắt lời hắn đang thao thao bất tuyệt, cười híp mắt nói, "Bạn học Hoàng, mặc dù tôi và cha của cậu là bạn bè trên phương diện làm ăn, nhưng phòng chụp hình của chúng tôi không phải là nơi ai tới cũng sẽ nhận, còn phải xem một chút lòng thành."
"Đúng vậy đúng vậy." Hoàng Tuần vội vàng nói, "Tôi biết không dễ có được cơ hội này, không biết nên làm như thế nào mới tính là có thành ý đây ạ?"
Dụ Thư giơ tay ra hiệu với hắn: "Cậu ngồi xuống trước đi."
Đợi Hoàng Tuần ngồi xuống ghế sa lon xong, cô nắn vuốt lòng bàn tay, ý vị không rõ mà nói: "Nghe nói cậu đến từ đại học Truyền thông A?"
Hoàng Tuần: "Đúng vậy."
"Tôi muốn hỏi cậu một người." Dụ Thư nói, "Vậy cậu có biết Thẩm Vụ Bắc cùng là sinh viên năm nhất với cậu nhưng mà học ngành đạo diễn không?"
Nghe được cái tên này, sắc mặt Hoàng Tuần nháy mắt liền thay đổi, hắn gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tiếng tăm của Thẩm Vụ Bắc, ở trong giới tân sinh viên của chúng tôi, muốn không biết cũng khó."
Dụ Thư thu hết biểu tình của hắn vào đáy mắt, thăm dò mà hỏi: "Sao vậy, hai người đã từng có xích mích à?"
"Có thể coi như là xích mích lớn." Hoàng Tuần cười lạnh, "Vừa nhập học cậu ta đã hại tôi bị kỷ luật, cmn nhắc tới cậu ta tôi đều cảm thấy xui xẻo."
Nói xong lời này, hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc trước phòng chụp hình Giang Thủy có gửi thông báo dừng hợp tác với Yến Kinh Nhiên, hắn liền nhấc mắt lên: "Lão sư Dụ cũng từng có xích mích với cậu ta?"
"Có thể coi như là xích mích lớn." Dụ Thư lặp lại lời nói ban nãy của hắn, đối diện với ánh mắt của Hoàng Tuần, ánh mắt của cô cũng nghiêm túc lên, "Muốn vào thực tập ở phòng chụp hình, có thể, nhưng tôi cần một chút lòng thành từ cậu, như vậy đi, đúng lúc tôi cần cậu giúp tôi một chuyện, nếu cậu làm được, thì mọi chuyện đều có thể dễ nói."
-
Màn đêm trong vắt, Yến Kinh Nhiên ngồi trong quán cơm Tây bên ngoài trường Truyền thông A một hồi.
Cho đến khi trên màn hình di động không còn tin nhắn hiện lên nữa, hắn mới rũ lông mi xuống, kéo bộ âu phục được cắt may vừa khít trên người mình hai cái, thất vọng mà cười khổ.
Trước khi rời khỏi ký túc xá, Trần Trác còn cười hắn nói, chỉ là đi tỏ tình mà làm như đi cầu hôn vậy.
Khoác trên người bộ âu phục quý nhất, đi đôi giày da mới tinh, trong tay là một bông hồng kiều diễm ướt át, tất cả đều là để khơi dậy máu nóng trong người và làm rung động lòng người.
Nhưng Thẩm Vụ Bắc cũng không cho hắn cơ hội để xuất hiện trước mặt cô với bộ trang phục lộng lẫy này của mình.
Người phục vụ lần thứ ba tới hỏi hắn có muốn chọn món ăn không.
Sợ làm chậm trễ công việc làm ăn của quán, dù cho chưa từ bỏ ý định, nhưng Yến Kinh Nhiên cũng chỉ phải áy náy lắc đầu một cái, đứng dậy rời đi.
Sau khi đi dạo khắp phố ăn vặt một vòng, suy nghĩ một hồi, hắn vẫn là gói mang về cho Thẩm Vụ Bắc một phần bánh kem chanh mà cô thích ăn nhất.
Nếu như cô ăn cơm rồi, vậy thì món đồ ngọt này sẽ thành món ăn nhẹ, còn nếu chưa ăn, thì cũng có thể tạm thời ăn lót bụng được.
Chẳng qua là đợi khi hắn trở lại trường, vừa định gọi điện thoại cho Thẩm Vụ Bắc, liếc mắt liền thấy một hình bóng quen thuộc dưới lầu ký túc xá Alpha.
"Bành Bồng!" Yến Kinh Nhiên vội vàng lên tiếng kêu cô.
Bành Bồng nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, thấy Yến Kinh Nhiên, theo bản năng liền làm như không nghe thấy, che mặt định chạy đi, nhưng lại bị người phía sau duỗi cánh tay ra chặn đường đi.
Ánh mắt của Bành Bồng lay động không ngừng: "... Không, không có gì."
Cô không biết Yến Kinh Nhiên có nhận ra cô là người gửi ảnh chụp chung của hắn với Thẩm Vụ Bắc dưới phần bình luận của hot search Weibo lúc ban sáng không, cho nên lúc này trong lòng cô rất chột dạ.
Yến Kinh Nhiên đem nét mặt của cô thu hết vào đáy mắt, đầu tiên là hỏi: "Thẩm Vụ Bắc đâu? Tối nay em ấy đi đâu vậy?"
"A?" Bành Bồng nghi hoặc nói, "Lão bản Thẩm căn bản là chưa ra ký túc xá a, lúc em ra ngoài cậu ấy còn đang nằm ngủ trên giường mà."
Nghe như vậy, Yến Kinh Nhiên nhíu mày, giận quá hóa cười.
Được lắm, lúc này Thẩm Vụ Bắc cho hắn leo cây là càng ngày càng không có lương tâm.
"Cái tài khoản tên là tiểu pháo hoa bên dưới Weibo của anh." Yến Kinh Nhiên nhìn Bành Bồng, chuyển đề tài, "Là của gái đúng không?"
"A..." Bành Bồng kêu rên một tiếng, "Không phải chứ, lộ liễu đến vậy sao."
Yến Kinh Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười.
Bành Bồng cắn môi, làm bộ đáng thương mà cầu xin tha thứ: "Học trưởng, em biết sai rồi! Sau này em sẽ không dám nói bậy nói bạ nữa! Em thề!!!"
"Cho nhóc một cơ hội bổ cứu."
"Vâng! Tiểu pháo hoa và nòng ngắm 8x chỉ nghe theo sai sử của học trưởng."
Lúc này Yến Kinh mới mỉm cười, hất cằm về phía ký túc xá Alpha: "Giúp anh xách tiểu hỗn đản kia xuống lầu, chuyện này coi như được xóa bỏ."
Bành Bồng lập tức suy sụp: "Học trưởng, chẳng phải đây là đang làm khó em sao, anh cũng biết tính cách nói một là một của lão bản Thẩm rồi đó, em nào có cái bản lĩnh đó chứ?"
"Yên tâm đi." Yến Kinh Nhiên nói, "Anh có cách."
Lúc này Bành Bồng mới thở dài nhẹ nhõm, gật đầu một cái, xoay người định đi lên lầu gọi Thẩm Vụ Bắc.
Nghĩ đến cái gì, Yến Kinh Nhiên bỗng kêu cô lại: "Chờ một chút, hỏi thêm một chuyện nữa."
"Dạ?" Bành Bồng quay đầu lại.
Yến Kinh Nhiên khẽ khép các ngón tay lại, lông mi hơi rũ xuống, che đi đôi tai đang đỏ bừng lên, như lơ đãng mà hỏi: "CP của anh và... Ô Ô, tại sao lại tên là nòng ngắm 8x vậy?"
"A." Bành Bồng thả lỏng tay, quan sát sắc mặt của hắn, sau khi xác định hắn không có gì là không vui mới giải thích: "Không phải bởi vì là học trưởng và lão bản Thẩm chưa thành đôi sao, mấy chị em trong nhóm của tụi em đều là dỡ khe hở để đu CP, cũng không thể gọi là dỡ, Bắc, Kinh được đúng không?" (?)
Yến Kinh Nhiên vui vẻ, đem hộp bánh ngọt trong tay đẩy vào trong lòng của Bành Bồng.
-
Bành Bồng đẩy cửa phòng ký túc xá ra, trong phòng tối đen như mực chỉ có ngọn đèn treo trên giường ngủ của Thẩm Vụ Bắc là phát sáng.
Cô rón rén đi tới, gõ lên mép giường một cái, trong tĩnh lặng vang lên vài tiếng thanh thúy.
Nhưng người trên giường lại không nhúc nhích.
"Lão bản Thẩm..." Bành Bồng thử kêu cô một tiếng, "Cậu ăn tối chưa? Trên đường trở về tui gặp phải học trưởng Yến, anh ấy mang theo chút đồ ăn cho cậu nè, cậu có muốn xuống ăn một chút không?"
Vẫn là không có nhúc nhích.
Bành Bồng hơi đổi tâm tư, cố tình thở dài: "Aizz, thân thể của học trưởng Yến cũng không được khỏe lắm, bản thân đang bị bệnh nhưng vẫn nghĩ cậu có đói bụng hay không, cậu có thể nể mặt anh ấy ăn vài miếng bánh kem được không?"
Vừa nói xong, quả nhiên chăn trên giường hơi phồng lên một chút.
"Vừa rồi không phải còn rất tốt sao? Bị bệnh gì vậy?"
Cho dù là lời nói quan tâm, nhưng thanh âm của Thẩm Vụ Bắc vẫn không thể che giấu được một chút ủ rũ.
Bành Bồng chưa từng thấy cô mệt mỏi như thế này, không khỏi ngẩn người ra.
Một lát sau, cô mới lấy lại tinh thần, làm theo lời dặn của Yến Kinh Nhiên: "Học trưởng tới kỳ phát tình, tui mới gặp anh ấy đi ra từ phòng y tế, hình như anh ấy mới tiêm thuốc ức chế hay sao ấy, sắc mặt nhìn không được tốt lắm, còn nói phải xin nghỉ ở nhà vài ngày, anh ấy có dặn tui nói với cậu một tiếng."
Thẩm Vụ Bắc đột nhiên chống tay ngồi dậy: "Anh ấy tiêm thuốc ức chế gì?"
"Tui cũng không biết nữa."
Con ngươi đen nhánh nặng nề của Thẩm Vụ Bắc nhìn chằm chằm vào Bành Bồng: "Cậu ở gần anh ấy như vậy, có ngửi được tin tức tố trên người anh ấy không?"
Ánh mắt của người đối diện quả thực rất đáng sợ, Bành Bồng run rẩy một cái, vội vàng xua tay: "Không có không có, tui không ngửi được! Tui thề! Với lại học trưởng đã tiêm thuốc ức chế rồi mà, làm sao tui ngửi được?!"
Thẩm Vụ Bắc không lên tiếng nữa.
Tính toán thời gian một chút, kỳ phát tình của Yến Kinh Nhiên đúng thật là nằm vào khoảng thời gian này, nhưng lần trước ở phòng y tế, bác sĩ cũng đã nói thuốc ức chế bình thường không có hiệu quả với Yến Kinh Nhiên, nếu như tin tức tố của hắn chưa bị tràn ra ngoài, vậy thì còn lại một khả năng...
Yến Kinh Nhiên tiêm thuốc ức chế mạnh.
Là vì tối nay cô nói với hắn rằng cô có chuyện không đi được.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Thẩm Vụ Bắc lạnh xuống, gần như là lạnh thấu xương.
Cô không nói một lời liền nhảy xuống giường, đi ra ngoài.
Bành Bồng ở đằng sau gọi cô lại: "Cậu đi đâu vậy?"
Thẩm Vụ Bắc cũng không quay đầu lại: "Về nhà tìm anh ấy."
Bành Bồng nhanh như chớp lấy một vật trong hộp đựng đồ được đặt trên bàn nhét vào túi bánh kem, sau đó đuổi theo Thẩm Vụ Bắc: "Vẫn là nên cầm bánh ngọt theo đi, nhớ ăn nha, đừng phụ tấm lòng của tui với học trưởng Yến đó."
Đến khi bóng dáng của Thẩm Vụ Bắc dần dần biến mất, Bành Bồng mới móc điện thoại ra, bắt đầu gõ chữ báo cáo với Yến Kinh Nhiên.
[ Tiểu pháo hoa: Học trưởng quả thực tiên đoán như thần! Lão bản Thẩm trở về tìm anh rồi! ]
[ Tiểu pháo hoa: Ngày mai chờ tin tốt từ học trưởng! ]
-
Thẩm Vụ Bắc vội vàng đón xe đến nhà trọ của Yến Kinh Nhiên.
Nhà trọ cách trường học cũng không xa, không bao lâu liền đến nơi.
Cô không có chìa khóa, giơ tay lên vừa định gõ cửa, nhưng phát hiện cửa không khóa.
Trái tim của Thẩm Vụ Bắc co thắt lại dữ dội.
Nghĩ chắc là phải khó chịu đến cực điểm, nên Yến Kinh Nhiên mới có thể quên lun việc đóng cửa.
Thẩm Vụ Bắc đẩy cửa bước vào, trong phòng khách cũng không có bất kỳ tin tức tố nào bị tràn ra.
Lâu rồi không đến, nơi này vẫn giống như trước khi cô rời đi, chiếc chăn được xếp gọn gàng còn được đặt ở một góc trên ghế sa lon, đôi dép của cô cũng được đặt chỉnh tề ở cạnh cửa.
Thu hồi tầm mắt, Thẩm Vụ Bắc chạy thẳng đến phòng ngủ.
Ánh trăng trong phòng như dòng nước chảy, mông lung dưới ánh đèn, có tiếng hít thở yếu ớt từ trên giường truyền đến.
Thẩm Vụ Bắc không thèm để ý chuyện bật đèn, bước nhanh tới, trong giọng nói đều là khẩn trương: "Ca ca, anh tới kỳ phát tình, sao lại không nhắn tin cho em?"
Yến Kinh Nhiên co quắp lại, như là rất khó chịu mà mơ màng lẩm bẩm.
Thẩm Vụ Bắc không nghe rõ hắn nói cái gì.
Cô khẽ nhích đầu lại gần, định kiểm tra hắn có phải là đang phát sốt hay không.
Chẳng qua là mới vừa khom người một cái, trong chăn liền thò ra một cánh tay, ôm eo cô kéo lại, rồi sau đó xoay người một cái, nháy mắt đã ấn cô ở trên giường.
Thẩm Vụ Bắc trở tay không kịp mà bị đè ở trên giường.
Người phía trên thậm chí còn không cho cô có cơ hội giãy giụa, hai chân quấn chặt lấy cô.
Vừa nhấc mắt lên, đập vào trong mắt cô là nụ cười xán lạn đầy đắc ý của Yến Kinh Nhiên dưới ánh trăng.
"Còn trốn nữa không?"
Thẩm Vụ Bắc hơi trợn to mắt, sự kinh ngạc lúc đầu qua đi, lúc sau liền hiểu như thế nào là tiền căn hậu quả.
"Buông em ra." Cô mím môi, thấp giọng nói.
"Nhóc trả lời vấn đề của anh trước đã." Yến Kinh Nhiên kiên trì hỏi, "Sau này nhóc còn trốn anh nữa hay không?"
Thẩm Vụ Bắc nhìn hắn không chớp mắt, thần sắc u ám, nén lửa giận lại, không đáp mà hỏi ngược lại: "Ca ca đùa bỡn em vui không?"
"Vậy nhóc thì sao?" Yến Kinh Nhiên hỏi, "Nhóc đùa bỡn anh vui không?"
Thẩm Vụ Bắc: "Em đùa bỡn anh hồi nào?"
"Nhóc biết rõ tối nay anh muốn nói gì với nhóc." Yến Kinh Nhiên rũ mắt xuống, ánh mắt dừng ở trên mặt cô, "Ô Ô của chúng ta thông minh như vậy, sẽ phát hiện ra một chút manh mối đúng không? Nhưng nhóc vẫn muốn tránh, hai năm còn chưa đủ cho nhóc chơi sao? Anh thật sự muốn hỏi nhóc một câu, mẹ nó anh đây là hổ báo cáo chồn hay sao mà nhóc muốn tránh mặt anh đến như vậy?"
Lông mi của Thẩm Vụ Bắc run rẩy, giương môi, mờ mịt nói: "Nhất định phải là tối nay sao?"
"Nhất định phải là tối nay."
Từng câu từng chữ của Yến Kinh Nhiên vô cùng kiên định: "Anh sẽ không cho nhóc thêm cơ hội trốn tránh nữa đâu."
Cây tường vi dại ôn nhu nở rộ, gió thổi qua mái tóc của cô, xẹt qua khóe môi của hắn, mỗi chỗ bị chạm vào hơi ngứa ngáy.
Hắn liếm liếm môi, tim đập nhanh hơn một chút, nhưng hắn nhìn chăm chú vào người trước mặt, chưa từng nghĩ lùi bước.
"Thẩm Vụ Bắc." Hầu kết của Yến Kinh Nhiên lăn lộn, trong đôi mắt nhạt màu của hắn tràn đầy ánh sáng, tất cả đều là hình bóng của cô, "Anh thích em."
"..."
Con ngươi của Thẩm Vụ Bắc nháy mắt hơi co rúc lại.
"Không phải là tình cảm của anh trai dành cho em gái, mà là tình cảm của Omega dành cho Alpha, là linh hồn đều bị em hấp dẫn, là muốn cùng em làm đánh dấu."
"Cho nên anh không muốn đóng vai làm một người anh trai tốt của em nữa."
Yến Kinh Nhiên kéo tay của Thẩm Vụ Bắc, để ở trên gáy tuyến thể của mình.
"Trần Trác nói là, khi làm đánh dấu sau gáy, Alpha cũng sẽ rất thoải mái."
"Ô Ô, em có muốn..."
"Cắn thêm một lần nữa không?"
-
===
09/08/2023
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT