Nguồn convert: Reine Dunkeln, Tử Đằng

Nguồn raw: Nguyên Nguyễn72

Editor: Ốc Sên

Oke, bắt đầu từ chap này Ốc sẽ giữ nguyên từ "Ca ca" (Anh trai) nhé, còn mấy chap trước nếu rảnh Ốc sẽ quay lại sửa sau<3.

Chương 23: Phúc lợi của tân sinh viên.

===

Tin nhắn gửi qua đã gần hai phút, Yến Kinh Nhiên đều chưa nhận được câu trả lời.

Hắn cười tự giễu, nắm chặt điện thoại di động, dùng sức đến mức đốt ngón tay đều có chút trắng bệch.

Nghĩ thôi cũng đã biết, ngay cả một người xa lạ còn cảm thấy chần chừ đối với chuyện này, thì có thể thấy tỷ lệ có bao nhiêu thấp.

Nếu hắn tùy tiện đi thổ lộ với Thẩm Vụ Bắc, nói không chừng không chỉ không theo đuổi kịp, còn sẽ dọa cô sợ đến mức ngay cả anh em cũng không làm được.

Cô chính là người có thể nhịn không liên lạc với hắn tận hai năm.

Yến Kinh Nhiên tự nghĩ bản thân không làm được như vậy.

Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh dậy nghĩ đến cô vô lương tâm, thậm chí hơn nửa ngày hắn còn chưa hồi phục lại được.

Hắn không muốn lại chịu đựng thêm đau khổ khi bị cô bài xích nữa.

Bỗng nhiên, điện thoại di động rung lên một cái.

Yến Kinh Nhiên cúi đầu nhìn.

[ Kẻ có tiền: Có một loại khả năng. ]

[ Kẻ có tiền: Biết đâu người cậu ấy thích chính là học trưởng thì sao. ]

Biết đâu là... hắn?

Vẫn còn có khả năng này sao, Yến Kinh Nhiên ngẩn người, hô hấp cũng đều cứng lại rồi.

Hắn chưa từng dám nghĩ đến trường hợp này.

Khi Thẩm Vụ Bắc đối xử tốt với hắn thì chuyện đó thật sự rất tốt, nhưng hắn không thể đoán ra tâm tư của cô, cũng hoàn toàn không nhìn ra được cô có ý gì khác với hắn.

[ Hướng bắc: Tôi phải làm sao mới biết được con bé rốt cuộc thích ai? ]

[ Hướng bắc: Con bé còn không muốn nói cho tôi, chẳng lẽ tôi phải đi hỏi thẳng mặt nó à? Nếu người đó không phải là tôi, giữa tôi và con bé chẳng phải là không thể trở lại tình anh em như bây giờ sao? ]

Hắn không thể đánh cược được.

[ Kẻ có tiền:... Được rồi. ]

[ Kẻ có tiền: Vậy khi học trưởng ở chung với cậu ấy, sao học trưởng không thử cách không đối xử với cậu ấy như em gái nữa ấy? ]

[ Hướng bắc: Nói thử nghe xem, như thế nào là không đối xử như em gái? ]

[ Kẻ có tiền: Chẳng hạn như nói những chuyện mà giữa anh em tuyệt đối sẽ không nói, làm một số chuyện mà giữa anh em tuyệt đối sẽ không làm á. ]

Những hàng chữ này ngay lập tức làm cho hắn mở mang tầm mắt.

Đúng rồi, mặc dù hắn không thể lập tức đi thổ lộ với Thẩm Vụ Bắc, nhưng hắn có thể ám chỉ mà!

[ Hướng bắc: Lúc trước sao tôi không phát hiện nhóc thông minh như vậy ta, cảm mơn nha. ]

[ Hướng bắc: Lần sau nhóc tìm tôi chơi game tôi sẽ không thu tiền, coi như là báo ơn hôm nay nhóc tán gẫu với tôi đi. ]

[ Kẻ có tiền: Tiền thì vẫn phải thu. ]

[ Hướng bắc:? ]

[ Kẻ có tiền: Người có tiền đều làm như vậy cả. ]

[ Hướng bắc:... ]

Yến Kinh Nhiên nhịn xuống xúc động muốn mắng người, sau khi hít sâu mấy hơi xong thì cất điện thoại di động vào.

Sau một thời gian trì hoãn như vậy, những người đi ăn cơm ban nãy cũng lục tục trở về.

Trần Trác mang cơm trưa về cho hắn, trước khi mọi chuyện lắng xuống, hắn tạm thời không định thảo luận chuyện này với những người quen biết, nên rất nhanh liền thu liễm cảm xúc lại.

Bên kia.

"Mày thật là, tìm mày hơn nửa ngày, kết quả mày núp ở đây hút thuốc."

Ân Đồ kéo cửa hành lang chữa cháy ra, nháy mắt liền thấy Thẩm Vụ Bắc dựa ở trên tường, trên tay cầm một điếu thuốc, nhìn vào điện thoại di động cố nén cười.

"Đừng có kỳ dị như vậy được không?" Hắn có chút không chịu nổi mà nói, "Hành lang tối như vậy, rất dễ dọa sợ người khác."

Thấy người đến, Thẩm Vụ Bắc "À" một tiếng, chậm rãi dập tắt điếu thuốc.

"Nãy tao vừa mới nghe nói, cái này còn có thi đợt hai nữa đó, nhưng bị mày làm thành như vậy, theo tao thấy thì ba người chúng ta sẽ bị rớt ngay trong đợt đầu." Ân Đồ nói.

Bởi vì do sự xuất hiện của Yến Kinh Nhiên, nên vị học trưởng diễn cùng với Thẩm Vụ Bắc cũng không tiện để tiếp tục diễn nữa, toàn dựa vào ánh mắt của cô mà diễn xong một đoạn kịch.

Hình ảnh đó, Ân Đồ đều có chút không dám nhìn thẳng.

"Vậy thì sang năm lại tới, dù sao cũng cần phải vào câu lạc bộ hí kịch." Thẩm Vụ Bắc nhàn nhạt nói.

Nghe như vậy, giữa lông mày của Ân Đồ khẽ nhíu lại, nhìn cô một cái muốn nói lại thôi.

"Sao, còn có việc?"

"Không." Ân Đồ lắc đầu một cái, đem câu nghi vấn "Tại sao lại muốn vào câu lạc bộ hí kịch đến như vậy" nuốt trở về trong bụng.

Hai người sau khi rời khỏi nơi đó, liền kêu Bành Bồng cùng đi ăn cơm trưa.

Giữ vững nguyên tắc không thể treo mãi trên một cái cây, Ân Đồ và Bành Bồng vẫn đi qua những câu lạc bộ khác để phỏng vấn.

Thẩm Vụ Bắc chỉ đi mỗi câu lạc bộ hí kịch, nên bèn nhàm chán chờ bọn họ ở khu nghỉ ngơi đằng sau.

Cô nhìn đồng hồ, đang do dự có nên đi hút điếu thuốc hay không.

Quay đầu liền thấy Yến Kinh Nhiên và Trần Trác mỗi người đang ôm một cái thùng giấy lớn đi về hướng này.

"Trời ạ! Học muội Thẩm! May quá gặp được em ở đây!"

Mắt Trần Trác sáng lên, chạy đến trước mặt cô: "Bây giờ em có rảnh không? Nếu không có việc gì thì có thể giúp học trưởng một chuyện không?"

Thẩm Vụ Bắc: "Mời học trưởng nói."

"Anh đã đặt một lượng lớn túi phúc lợi (*) để tuyển thành viên cho câu lạc bộ, nhưng lúc trước còn nghĩ rằng không thể phát ra được, nên định tới ngày kỷ niệm ngày thành lập trường rồi phát luôn, kết quả không nghĩ tới là thứ đồ này còn thật sự được hoan nghênh, làm anh phải đi di dời mấy chuyến." Trần Trác khẩn cầu mà hỏi, "Em xem anh của em vừa mới rảnh rỗi đã bị anh bắt đi, nếu không thì em với cậu ấy đến phòng thiết bị trường học giúp anh dọn đồ một chút được không? Tất cả đồ vật anh đều chất ở đó, chắc là không còn thừa được bao nhiêu đâu, nhưng bây giờ anh quả thực là rất bận."

(*) "Túi phúc lợi": như lucky box (hộp quà may mắn) để test nhân phẩm á.

Thẩm Vụ Bắc liếc nhìn Yến Kinh Nhiên ở phía sau lặng thinh không lên tiếng, cong môi nói: "Có thể ạ."

Trần Trác mặt mày hớn hở lên: "Cứ quyết định như vậy đi, vậy anh ôm hai cái thùng giấy đó đi qua trước, còn lại giao cho hai người nha."

Thẩm Vụ Bắc đáp lại một tiếng "Được", rồi nhìn Trần Trác cao chạy xa bay.

Sau đó mới thu hồi ánh mắt, chuyển hướng sang Yến Kinh Nhiên.

Lúc trưa mới vừa xảy ra chuyện không vui, nhưng trên mặt của Yến Kinh Nhiên lại không lộ ra vẻ tức giận, ngược lại là im lặng một cách lạ thường, như là không biết nên nói gì với cô vậy.

Thẩm Vụ Bắc cũng không vạch trần, chủ động hỏi: "Ca ca, phòng thiết bị nằm ở đâu?"

Yến Kinh Nhiên không trả lời, dẫn đầu đi trước.

Thẩm Vụ Bắc nhanh chóng đi theo.

Trong lòng Thẩm Vụ Bắc cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không lộ ra trên mặt, chỉ hỏi: "Sao ca ca lại không để ý tới em vậy?"

"Không phải là không để ý tới nhóc." Yến Kinh Nhiên buồn bực mà trả lời.

Từ khi biết mình có tâm tư vượt quá giới hạn anh em với cô, hắn bỗng nhiên không biết nên đối mặt với cô như thế nào, làm gì cũng sợ cô nhìn ra được, nhưng lại sợ cô không nhìn ra được.

Loại cảm xúc rối rắm quỷ dị trong lòng này trước kia hắn chưa từng trải nghiệm qua.

Cho nên hắn không biết phải nên ứng đối như thế nào.

"Vẫn còn đang giận em hả?" Thẩm Vụ Bắc quan sát vẻ mặt của hắn, đúng lúc giải thích, "Em không có ôm người khác."

Nghe như vậy, Yến Kinh Nhiên dừng bước một cái.

Hắn chớp chớp mắt, nghĩ đến biểu hiện mất mặt của mình trong phòng diễn xuất, lỗ tai nóng lên, rồi lập tức bước về phía trước nhanh hơn: "Dù sao thì nhóc cũng đừng nhắc lại nữa, thật là mất mặt."

"Được, ca ca nói không nhắc lại vậy thì không nhắc lại nữa."

Thẩm Vụ Bắc nhẹ giọng nói, đáy mắt không giấu được nụ cười.

Ca ca của cô, có chút dễ xấu hổ.

Phòng thiết bị thường được mở ra trong giờ học thể dục, vì hoạt động tuyển thành viên của tạp chí nhà trường, nên Trần Trác tạm thời giao lại chìa khóa cho Yến Kinh Nhiên.

Mở cửa ra, Yến Kinh Nhiên dẫn Thẩm Vụ Bắc đi vào trong.

"Trong đây có thùng giấy, chúng ta phải đem những túi phúc lợi của sinh viên mới sắp xếp vào trong thùng giấy, rồi lại ôm đến chỗ tuyển thành viên."

Thẩm Vụ Bắc "Ừm" một tiếng, nhìn thấy một cái bao ni long lớn và bên trong là một đống túi vải nhỏ, trên miệng còn được cột một cái nơ con bướm.

Cô cầm một cái túi vải nhỏ lên ngắm nhìn, giống như lơ đãng mà nói: "Bên trong chứa thứ gì mà được hoan nghênh như vậy a?"

Yến Kinh Nhiên giật mình, nếu như bình thường, Thẩm Vụ Bắc căn bản sẽ không cảm thấy hứng thú với loại chuyện này.

Nhưng một lát sau, hắn lại kịp nhận ra.

Cô hiếm khi chủ động khơi mào đề tài, là bởi vì hắn trầm mặc ít nói suốt một đoạn đường, nên cô mới hướng hắn lấy lòng.

"... Chỉ là một số nhu yếu phẩm dùng thử hằng ngày cho sinh viên năm nhất thôi." Yến Kinh Nhiên căng da mặt, khắc chế giọng của mình, "Chắc nhóc cũng phải dùng đến, chút hồi cầm mấy túi về đi, chia cho mấy đứa trong phòng ký túc xá nữa."

"Được, em xem trước một chút." Thẩm Vụ Bắc không có từ chối lòng tốt của hắn, kéo nơ con bướm ra, mở ra một chiếc túi nhỏ, "Miếng dán thời khóa biểu, dây đeo thẻ ăn (*), băng keo cá nhân, số điện thoại chuyển phát nhanh (*), review các quán ăn (*)... Thực đúng là thực dụng." Vừa nói xong, cô lại nhìn thấy một cái hộp nhỏ hình vuông, "Ơ, đây là cái gì?"

(*) "Thẻ ăn": Là một loại thẻ IC, phổ biến ở các trường trung học, đại học, dùng để thanh toán các bữa ăn;

"外卖电话": Ốc dành một buổi để nghiên cứu thì Ốc hiểu nghĩa của nó sương sương là số điện thoại chuyển phát nhanh nhưng mà được đánh giá cao? Ai biết tiếng Trung giải đáp giùm tui chứ tình trạng là tui hơi bị lú;

"食堂种草" ("trồng cỏ" quán ăn): cũng theo như nghiên cứu của Ốc thì cái từ "trồng cỏ" này giống như là "review" "đánh giá" vậy, còn có thật sự chuẩn như vậy không thì Ốc không biết 🤧.

Nghe như vậy, đáy lòng của Yến Kinh Nhiên nhảy dựng lên, kịp nhận ra cái gì, liền giơ tay định chộp lấy nó.

Nhưng hai ngón tay của Thẩm Vụ Bắc đã vói vào, nhanh tay lấy đồ vật ra, đọc hàng chữ bên trên: "Siêu mỏng 0.01..."

Đang đọc, bỗng giọng nói cô ngừng lại, rồi sau đó cuộn ngón tay lại, cười như không cười mà nói: "Em cũng phải dùng đến sao? Ca ca định cho em dùng thứ đồ vật này trên người ai?"

"..."

Yến Kinh Nhiên mím môi, xấu hổ đến mức có chút không nói nên lời.

Mấy ngày trước hắn nhìn thấy Trần Trác chọn lựa hồi lâu, cuối cùng bỏ vào túi phúc lợi cho tân sinh viên.

Công bằng mà nói, đây là một hành động vô cùng ấm áp.

Nhưng vừa rồi hắn lại quên mất trong túi phúc lợi còn có "áo mưa".

"Mặc kệ là dùng trên người ai, nhưng tóm lại là vẫn phải dùng đến." Yến Kinh Nhiên thầm nắm chặt hai tay, mặt không đổi sắc mà nói, "Cái này có gì mà kỳ quái chứ."

"Cũng đúng." Thẩm Vụ Bắc cười một tiếng, lại cầm cái hộp nhỏ quan sát mấy giây, "Nhưng mà trên hộp không thấy có hướng dẫn sử dụng, ca ca biết cách sử dụng không? Em không biết haizz."

Giọng điệu của cô có thể nói là thành thật, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn đang khiêm tốn xin chỉ giáo vậy.

Yến Kinh Nhiên không chắc là cô thật sự không biết hay là giả vờ không biết nữa.

Bởi vì hồi cao trung tiết sinh lý học có nói với Omega rằng, đây là cách rất cần thiết để Omega tự bảo vệ mình, nhưng bên Alpha có giảng hay không, thì hắn cũng không xác định được.

Huống chi gương mặt của Thẩm Vụ Bắc thực sự quá có tính lừa gạt, cô rũ lông mi xuống, khuôn mặt liền trông có vẻ vừa ngoan ngoãn mà vừa vô hại.

Chẳng qua là khi nghĩ lại hắn liền nhớ đến cái cách mà "Kẻ có tiền" bày ra cho hắn lúc trưa.

Nói những lời mà giữa anh em không bao giờ nói, làm những chuyện mà giữa anh em không bao giờ làm.

"Dĩ nhiên là biết rồi."

Ma xui quỷ khiến, môi hắn giật giật: "Cần anh dạy cho nhóc không?"

Mí mắt của Thẩm Vụ Bắc khẽ nâng lên.

Cô ngạc nhiên nhìn hắn một cái, như là không nghĩ tới lời này có thể từ trong miệng hắn phát ra.

"Không muốn thì thôi." Dũng khí của Yến Kinh Nhiên chỉ được có một giây.

Nhưng Thẩm Vụ Bắc không hề cho hắn cơ hội lùi bước.

"Em thấy vẫn là rất cần học một chút." Thẩm Vụ Bắc cười khẽ, đem cái hộp nhỏ đặt lên tay hắn, "Chỉ là không có đồ vật cho ca ca thực hiện thôi."

Cô không vội thu tay lại.

Dừng lại hai giây, Thẩm Vụ Bắc tiến lên một chút, để sát vào bên tai hắn, giọng nói trong như suối của thiếu nữ trở nên vô cùng mê người trong căn phòng thiết bị trống rỗng: "Hay là... Anh bọc lên ngón tay của em đi?"

Lúc nói chuyện, đầu ngón tay của cô không biết là vô tình hay cố ý mà cọ qua lòng bàn tay của hắn, cảm giác tê dại đột ngột khiến cho Yến Kinh Nhiên mặt đỏ tim đập, lỗ tai ngứa ngáy.

Đã như này rồi thì càng không nên kinh sợ.

Hắn hít sâu một hơi, điều chỉnh lại biểu tình, mở một cái "áo mưa" ra, rồi sau đó nhìn cô khiêu khích: "Đưa tay đây."

"Mấy ngón?" Thẩm Vụ Bắc hỏi.

"Một ngón là được."

"Không đủ đâu." Thẩm Vụ Bắc nhếch khóe môi, quan sát tay của mình một chút, "Ít nhất cũng phải hai cây."

"Vậy thì hai cây, đủ dùng..."

Chỉ mới nói mấy câu ngắn ngủi như vậy thôi, mà lỗ tai của Yến Kinh Nhiên cũng đã đỏ đến sắp chảy máu rồi.

Nhưng bây giờ hắn đâm lao cũng phải theo lao thôi, hắn đành phải căng da đầu, đem lỗ nhỏ của đầu cao su kia từng chút từng chút mà tròng lên ngón tay thon dài của Thẩm Vụ Bắc.

"Là vậy đó... Trước khi sử dụng nhớ bài trừ không khí bên trong cái bao, như vậy sẽ làm giảm tỷ lệ bị bể..."

Yến Kinh Nhiên lắp ba lắp bắp mới nói xong, nếu nghe kỹ, sẽ phát hiện âm cuối khẩn trương đến mức đều phát run.

Ánh nắng loang lổ xuyên qua khe hở cửa sổ, chiếu vào nốt ruồi nhỏ nhạt màu ở đuôi mắt của hắn, ánh mắt của Thẩm Vụ Bắc dần dần trở nên thâm trầm.

"Thì ra là như vậy."

Thẩm Vụ Bắc không chút để ý mà ngạc nhiên thốt lên, ánh mắt thoáng liếc qua chiếc cổ trắng như sứ của Yến Kinh Nhiên, qua lâu như vậy, ký hiệu bên trên cũng đã có chút phai nhạt.

Cô chậc một tiếng, tự nhiên lại có cảm giác khó chịu.

Nhận thấy sự chú ý của cô đã không còn trên cái "áo mưa" nữa, Yến Kinh Nhiên chậm rãi chớp mắt một cái: "... Ô Ô, Nhóc có đang nghe không vậy?"

Thẩm Vụ Bắc tháo đồ vật trên tay xuống, lấy khăn ướt ra lau lau tay mình, nhàn nhạt nói: "Em không muốn nghe."

"... Không phải nhóc muốn học à?"

Thẩm Vụ Bắc: "Bởi vì em thấy là không cần học cũng được."

"Hả?" Yến Kinh Nhiên có chút không hiểu ý của lời nói này.

Hàng lông mi dài của Thẩm Vụ Bắc khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm Yến Kinh Nhiên không xê dịch, con ngươi u ám không rõ: "Anh biết là được rồi."

"..."

Yến Kinh Nhiên ngẩn người, giương môi, trong nháy mắt đầu óc liền trở nên ngốc nghếch, lỗ tai cũng trở nên đỏ bừng.

Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của hắn bay tán lạn.

Câu này là có ý gì? Tại sao chỉ cần hắn biết là được?

Chắc không phải là hắn đứng ở bên cạnh xem cô làm loại chuyện đó đâu đúng không?

Trừ khi... Đối tượng là hắn, hắn giúp cô đeo vào?

Càng nghĩ đến trường hợp này, Yến Kinh Nhiên càng cảm thấy trái tim mình càng đập nhanh hơn, như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

"Ô Ô." Yến Kinh Nhiên bắt đầu khom người sửa sang lại túi phúc lợi cho thiếu nữ, đột nhiên hỏi cô, "Chắc nhóc cũng đã biết rồi nhỉ?"

Thẩm Vụ Bắc: "Biết gì ạ?"

"Biết bản thân nhóc rất được hoan nghênh, rất được nhiều người thích."

"Cho nên thì?"

Yến Kinh Nhiên kiềm chế sự phấn khích trong lòng lại, cố gắng làm ngữ khí của mình trở nên nghiêm túc nhất có thể: "Cho nên nếu nhóc không có ý gì với người ta, thì không nên tùy tiện trêu chọc họ."

Thẩm Vụ Bắc buồn cười quay đầu lại: "Em trêu ai?"

Anh!!!!

Yến Kinh Nhiên kêu gào trong lòng.

Nhưng hắn không dám biểu lộ ra, chỉ rầu rĩ mà nói: "Nhóc tự mình biết đi." Dừng một chút, lại bổ sung: "Có người sẽ coi là thật."

"À." Thẩm Vụ Bắc ý vị không rõ mà cong môi, "Vậy thì thật là tốt."

Giọng nói của cô mang theo trêu chọc, vài sợi tóc đen nhánh rũ xuống vành tai của Thẩm Vụ Bắc, màu đen làm tôn lên làn da nhợt nhạt của cô, sườn mặt cô xinh đẹp như là một bức tranh rực rỡ đầy màu sắc vậy.

Liếm môi một cái, Yến Kinh Nhiên lại bị cô làm cho kinh diễm thêm một lần nữa, thừa nhận mà mắng thầm một tiếng.

Nếu nhóc nói là thật, vậy thì anh đây cũng cho là thật.

Hai người rất nhanh đã thu xếp mấy cái thùng giấy xong.

Trước khi đi đến chỗ tuyển chọn thành viên, Yến Kinh Nhiên không quên đem mấy túi phúc lợi đưa cho cô, bên trong còn dư lại một hộp dùng thử, hắn định bỏ vào bên trong.

Thẩm Vụ Bắc lại nói: "Em không cần thứ đồ vật này đâu."

Yến Kinh Nhiên: "Tại sao?"

Thẩm Vụ Bắc dùng chân dài mở cửa phòng thiết bị ra: "Em không dùng được."

Yến Kinh Nhiên không đồng ý với lời này.

"Sao lại không dùng được, chẳng phải đem theo "áo mưa" tùy thân là mỗi một Alpha chưa lập gia đình cần phải tuân theo à, phải chịu trách nhiệm với Omega sau này của nhóc biết chưa?"

"Ý của em không phải là như vậy." Thẩm Vụ Bắc bất đắc dĩ mà hất cằm về phía hắn, "Chẳng qua là em thấy nó... Quá nhỏ."

"Quá nhỏ?"

Yến Kinh Nhiên mờ mịt lặp lại, Thẩm Vụ Bắc cũng không giải thích nữa, để hắn lại một mình ở đó suy nghĩ một lúc lâu.

Mãi cho đến khi Yến Kinh Nhiên thu xếp lại mới thấy được kích thích bên trên hộp dùng thử.

Size trung bình được dùng phổ biến.

Cho nên là... Size trung bình quá nhỏ.

"..."

Ôi đệt.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Ca ca vất vả chịu đựng.

===

02/08/2023

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play