4.

5h30 sáng, hot search yêu thầm cuối cùng cũng hạ nhiệt.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ sáng lên màu xanh nhạt, tôi tìm kiếm phương thức liên lạc của Hạ Thừa Niên trong vòng bạn bè trong giới rất lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Nếu người không quen mà tùy tiện add wechat người ta, có lẽ khá mất lịch sự, ngẫm nghĩ, tôi viết một email xin lỗi.

Sau khi gửi thành công, tôi bấm vào video của tôi và Tống Hách Nam mà ban đầu tôi đã lưu. Đây là đoạn clip tôi chậm rãi đi theo anh trên con đường phủ đầy lá khô, lặng lẽ nhìn theo anh. Video ngắn, rất ngắn, chỉ tầm nửa phút.

Khi đó, bên dưới chỉ có một bình luận: “Có lẽ kỹ năng diễn xuất của cô ấy quá tốt, tôi như nhìn thấy hình bóng bản thân thời còn trung học.”

Điều này làm tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp Tống Hách Nam, cũng là thời cấp 3.

Thiên chi kiêu tử niên thiếu thành danh, Tống Hách Nam.

Khi đó anh mới ra mắt không lâu, đến trường chúng tôi quay bộ phim thanh xuân vườn trường. Trong giờ nghỉ, anh ở phòng nhạc không một bóng người đàn một bài nhạc.

Tôi không hiểu về âm nhạc, chỉ biết ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính, chiếu vào những ngón tay thon dài sắc nét của anh, một giai điệu u sầu tuôn chảy dưới đầu ngón tay anh hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài trong sáng, sạch sẽ của anh.

Tôi hơi tò mò, khi đi ngang qua hành lang không khỏi chậm bước nhìn qua, sau đó nghe thấy nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, anh quay đầu nhìn qua.

Áo sơ mi trắng trẻ trung thoải mái, hai nút áo trên cùng để mở, mái tóc ngắn đen nhánh mềm mại dưới hoàng hôn, mặt mũi sáng ngời, vóc người cao ráo… nhìn bề ngoài thì anh lớn hơn tôi tầm một hai tuổi.

Khi đó tôi nghĩ anh là học sinh của lớp nào đó, mãi đến mấy ngày sau gặp lại anh mới biết trang phục của anh không giống với học sinh trong trường, giữa mày lộ ra vẻ thành thục không tương xứng với lứa tuổi.

Có lẽ vết nước mắt trên mặt tôi quá rõ ràng, hoặc số điểm trên bài thi trong bàn tay siết chặt của tôi quá chói mắt, anh không xuống cầu thang nữa, khom lưng ngồi xuống cạnh tôi trên bậc thang, rút bài thi trong tay tôi, cười khẽ: “Anh dạy em.”

Nói rồi anh lấy trong túi ra một cây bút, vừa viết vừa nói, thỉnh thoảng quay sang hỏi tôi có hiểu không.

Thật ra tôi hơi kinh ngạc, nhưng không hiểu sao không bỏ đi mà ngồi yên nhìn anh đang tập trung.

Đến khi người quản lý đến gọi anh: “Hách Nam, Tống Hách Nam. Không phải nói là đi vệ sinh sao? Đi nhanh đi, sắp đến lượt cậu diễn rồi.”

Anh trả lại bài thi cho tôi, cả cây bút kia, sau đó đứng dậy đi hai bước, quay lại cúi mắt nhìn tôi: “Làm nhiều thì sẽ biết, trên thế giới này còn nhiều chuyện khó khăn hơn toán học, cố lên!”

Hình bóng anh dần biến mất trong tầm mắt tôi, nhưng tên thì ở lại.

Tống Hách Nam.

Sau khi bộ phim công chiếu, anh nổi tiếng. Nổi tiếng đến mức đi trên đường, chỉ cần ngước lên là nhìn thấy biển quảng cáo in hình anh, quay người lại là nghe người bên đường bàn tán về anh, trên video quay vô số cô gái hú hét gọi tên anh. Các tay săn ảnh bám sát anh 24/24 chỉ để moi ra những tin tức độc nhất vô nhị, đến cả gia cảnh của anh cũng bị bới ra không còn sót lại gì.

Mẹ là giáo viên dạy khiêu vũ, cha là doanh nhân.

Thiếu gia nhà giàu, thiên chi kiêu tử… vô số danh hiệu được gán lên người anh. Bất kể cái nào cũng là cao không thể với tới.

Tôi từng một mình mua vé vào xem phim, sau đó ngồi trong góc xem cả bộ phim. Lúc đó tôi đã nghĩ, anh như ngôi sao băng, vụt lướt qua cuộc đời tôi, lộng lẫy, rực rỡ.

Một cái liếc mắt vội vàng, có lẽ tôi đã bị quên đi trong biển người từ lâu, không ngờ khi gặp lại trong phim trường, anh cười hỏi tôi:

“Toán khó hơn hay diễn xuất khó hơn?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play