Ngày khai giảng đầu tiên đầy bận rộn, đến ngày hôm sau, khi gặp lại, tất cả học sinh đều tỏ ra ngoan ngoãn.
Đặc biệt là những tiểu thiếu gia đã trải qua cơn đói bụng hung hăn dày vò, họ đã nếm trải cảm giác đói khát không bao giờ muốn lại hành hạ bản thân. Khi ăn sáng, họ chạy nhanh hơn cả ba học sinh đặc biệt từ trong thôn.
Tuy nhiên, tốc độ này lại được đổi lấy bằng hình tượng lôi thôi, không rửa mặt hay đánh răng. Tại nhà, năm năm trời được nha hoàn và gã sai vặt hầu hạ, những tiểu thiếu gia năng lực tự gánh vác cuộc sống quá kém.
Bởi vì vừa đến nơi ở mới, chưa quen giấc, nửa đêm trằn trọc mãi mới ngủ. Khi vừa rời giường, tiếng chuông báo ăn cơm vang lên khiến cho tiểu thiếu gia vừa mới tỉnh dậy cảm thấy sợ hãi.
Nhớ đến việc hôm qua chỉ có thể ngước mắt nhìn chén bát đã rửa sạch, giờ đây không còn tâm trí để quan tâm nhiều như vậy, họ lập tức nhảy xuống giường, vội vàng mặc một bộ quần áo xộc xệch rồi chạy nhanh đến nhà ăn. Trong lòng thầm cảm ơn vì tối qua đã không tháo tóc của mình ra.
Cũng may Lâm Trạch hiện giờ vẫn còn ở trong thôn, buổi sáng sẽ không đến sớm như vậy, nếu không khi thấy tình huống này, có thể hắn lại muốn “ra tay” để chỉnh đốn mọi thứ.
Vì Lâm Trạch đã đầu tư một khoản không nhỏ vào bữa ăn ở nhà ăn, nên thức ăn ở trường tư thục rất chất lượng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play