Bạn Trai Tôi Là Ma

Chương 1


1 năm


[ZHIHU] BẠN TRAI TÔI LÀ MA (P1)

Tác giả: 六千

Chuyển ngữ: Hiên nhà mùa xuân 

1.

Trong cửa hàng bán đồ tang lễ, tôi nhìn chằm chằm vào những ngón tay đang khua lên khua xuống của ông chủ, nghiêm túc nhắc nhở:

 “Bác chủ ơi, bác quấn chặt một chút, nếu không cơ thể bé mèo không tốt sẽ bị bệnh đó.”

“Cháu yên tâm, với tay nghề tổ truyền của bác, thân thể của mèo con chắc chắn rất khỏe mạnh.”

Tôi gật đầu một cái, “Lần này gấp nhiều bé quýt mập một chút, bạn trai cháu thích.”

“Được luôn.” Bác chủ nhìn vào chiếc rương bên cạnh giảo miệng: “Thức ăn mèo nhập khẩu vừa về, vị gà tây, mèo con rất thích ăn, có muốn thử một ít không?”

“Lấy tất.” Tôi phất tay một cái, xoay người nghe điện thoại, “Alo, chị Lệ à.”

“Thanh Thanh, có phải em lại chạy đến nhà người ta phát trực tiếp m.ắng người không, đã nói với em bao nhiêu lần rồi, phải chú ý tính tình.”

“Tên đạo sĩ thối tha lừa lọc đảo điên, đáng đời bị chửi. Chị Lệ, chị đừng quan tâm, dù sao hình tượng của em đã sai lệch rồi, cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Tôi không nói gì nữa rồi cúp máy, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bác chủ đang gấp mèo giấy.
Là một người nổi tiếng nhờ khuôn mặt xinh đẹp được mọi người biết đến, từ đầu tới cuối, sự nghiệp của tôi không nổi cũng không chìm.
Cho đến hồi trước, tôi vì bị lừa mấy trăm triệu mà leo lên tin tức CCTV, trong một đêm sự nổi tiếng tăng vọt.

Trong video, MC đài CCTV giơ mic, “Bây giờ chúng ta mời đương sự là cô Hà, nói về trải nghiệm bị lừa của cô ấy.”

Cô Hà đã được làm mờ phần mắt, lúng túng hắng giọng một cái: “Tôi tìm được một vị đại sư, ông ta nói mình biết thuật gọi hồn, có thể để tôi gặp lại người bạn quá cố của mình, chi phí là ba trăm vạn, nhưng sau khi chuyển tiền, ông ta biến mất.”

“Bây giờ tôi rất hối hận, vô cùng hối hận.”

Video này do một kênh nào đó của CCTV đăng tải, bình luận toàn là “Hahaha”.

“Đệch cô Hà, đây chẳng phải là Hà Thanh Thanh sao.”

“Cười chớt mất, thảo nào chủ đề phát trực tiếp hôm qua của cô ấy là tuyên truyền chống lừa đảo, cương quyết nói suốt ba tiếng.”

“Người chống lừa đảo số một – cô Hà🐧.”

Có thể nói diễn xuất khổ cực không ai biết, bị lừa một phát cả nước hay.

Kể từ sau khi bị lừa, tôi đã đúc rút được kinh nghiệm xương m.áu, dành tất cả thời gian rảnh rỗi của mình để dốc sức truy quét bọn lừa đảo, kiên quyết trở thành người chống lừa đảo số 1.

Ngày hôm qua, tôi vô tình lướt đến một phòng phát trực tiếp đang giả thần giả quỷ.

Người đàn ông mặc quần áo màu đen, bịt mắt bằng tấm vải đen, chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng tắp và đôi môi đỏ hồng.

Sau lưng anh ta tối đen như mực, chỉ có một đôi đồng nam đồng nữ bằng giấy đứng ở hai bên, hiện ra vẻ âm u đáng sợ.

Phần bình luận phía dưới dồn dập tôn xưng hắn là “đại sư”.

Tôi vừa thấy đã tức, chủ động mở video yêu cầu kết nối, dũng cảm mở mic:

“Đại sư, xin hỏi anh tin vào nhân quả báo ứng không? Giả danh lừa lọc sẽ gặp báo ứng đấy.”

Đạo sĩ mặc đồ đen nhướng mày, “Thế cô có biết ăn nói lung tung cũng sẽ gặp chuyện xui rủi không?”

Tôi vừa định đáp lại hắn ta, màn hình điện thoại bị một con mèo màu bò sữa đột nhiên nhảy qua chắn lại.

“Hoa Hoa, quay lại đây.” Tôi gọi nó một tiếng, vừa định giang tay ôm nó, nó đã quay đầu bỏ chạy.

Bởi vì kết nối video với tôi, phần bình luận đã sôi nổi hẳn lên.

“Nhường đường, nhường đường, Hà gia đến truy quét lừa đảo.”

“Hay thật, cuối cùng cũng để tôi bắt gặp được hiện trường quét lừa đảo.”

Có lẽ thấy tôi mang đến lượng người xem lớn cho hắn ta, thái độ của tên đạo sĩ áo đen đột nhiên dịu hẳn đi, “Trông cô nương này rất quen, tôi có thể thực hiện một nguyện vọng của cô.”

Tôi không nhịn được ọe: “Thực hiện một nguyện vọng của tôi? Xin hỏi các hạ là đạo sĩ hay là con rùa trong hồ ước nguyện.”

“Cả ngày giả thần giả quỷ, lừa lọc đảo điên có thất đức không.”

Vừa nói lời này, phần bình luận càng sôi động hơn.

‘Cho dù bị lừa cũng không đến mức không biết phân biệt phải trái mà đi công kích người khác, phải có lòng kính sợ với thần linh chứ.”

“Lầu trên à, tên lừa đảo thích những người như bạn đấy.”

“Anh đạo sĩ đẹp trai như thế, tôi tin anh ta không phải lừa đảo đâu.”

“Cô tin anh ta như thế, sao không mua lá bùa 2 vạn 3 trên chiếc xe nhỏ màu vàng của gã, cô không muốn sao?”

Càng ngày càng nhiều người bơi vào buổi phát sóng trực tiếp, đạo sĩ áo đen nhíu mày, tắt phát trực tiếp.

Lần phát trực tiếp quét lừa đảo này, dưới sự biên tập thêm mắm dặm muối của đội marketing, dẫn tới một trận tranh cãi bùng nổ, tôi lại lần nữa ngồi chễm chệ trên các tiêu đề hot search ( những nội dung trở thành xu hướng tìm kiếm hàng đầu trên mạng xã hội ).
Có người ủng hộ, có người chửi rủa, tóm lại có nhiều ý kiến khác nhau.

Nhưng những chuyện này đối với người trong kỳ nghỉ như tôi không quan trọng.

Quan trọng là hôm nay tôi phải đốt một ít mèo giấy cho bạn trai.

Tôi vỗ vỗ vào cái bao tải trong cốp xe, “Bác chủ à, không thì lần sau bác gấp gấu trúc đi, cháu nghĩ bạn trai cháu sẽ thích.”

“Nhưng mà, ở dưới âm phủ cho nuôi động vật quý hiếm không?”

Ông chủ ngập ngừng mấy giây, “Chắc là cho đấy, tạm thời chưa nghe nói có luật bảo vệ động vật dưới âm phủ.”

“OK, thế tháng sau cháu tới lấy, cháu đặt lịch trước rồi đó.”

2.

Nghĩa trang Vĩnh An, nghĩa địa lớn nhất thành phố Bắc Viên.

Tôi cẩn thận từng li từng tí kéo bao tải mèo giấy, lấy một cái ghế xếp nhỏ ra ngồi trước mộ Lục Dập.

“Lục Dập, em tới thăm anh đây.”

Tôi vừa nói vừa lấy mèo giấy ra châm lửa đốt.

“Lần này hóa cho anh rất nhiều bé quýt mập, chẳng phải anh thích nhất là mấy bé mèo mập mập này sao? Còn có một chú husky, shiba inu, đều rất đáng yêu. Lần sau đốt cho anh một bé gấu trúc mà chơi, anh cũng không chán nữa.”

“Không chán nữa, em cũng sắp bận chế.t rồi.”

“Bận chút cũng tốt, bận mới tốt.” Tôi vội vàng gật đầu, “Bận bận bịu bịu mới không rảnh đi tìm bạn gái mới.”

Trong chốc lát, tôi dừng lại, “Ai đang nói chuyện?”

Trời đêm yên tĩnh, một cơn gió lớn chợt nổi lên, tầm mắt mơ hồ một hồi.

Bóng dáng thon dài, cao ráo xuất hiện ngay trước mặt tôi mà không hề báo trước.

Gương mặt anh tái nhợt, “Hà Thanh Thanh, đủ rồi đấy, ở dưới âm phủ anh đã mở quán cà phê mèo, cũng mở một chuỗi chi nhánh.”

Tôi há to miệng thành hình chữ O, “Hả?”

Anh ấy thở dài, bàn tay thon dài trắng nõn tùy tiện khua khua, ngọn lửa đang bùng cháy bị dập tắt.

“Thật đó, anh xin em đừng đốt mấy bé cưng nữa, ngày nào anh cũng phải xúc cứ.t, xúc đến nỗi viêm cơ thắt lưng rồi.”

Tôi dè dặt nói, “Thế…cũng không cần gấu trúc?”

“. . .”

Lục Dập há miệng, giơ ngón trỏ: “Một con là được.”

“Thế còn hổ, sư tử, báo tuyết, thỏ con…”

Anh ấy bất lực nói: “Em muốn anh mở sở thú dưới âm phủ sao?”

Tôi nghĩ, “Có thể thu tiền vé vào cửa không?”

Anh lắc đầu, “Không được.”

“Thế bỏ đi.”

Lục Dập bật cười khanh khách, “Hà Thanh Thanh, bốn năm không gặp, em chỉ nói với anh mấy câu này sao?”

Tôi cúi đầu cất mèo giấy vào bao tải, nháy mắt với anh.

“Anh giống anh ấy thật.”

“Hả?”

Tôi chạm vào ngón tay anh ấy.

Ngay sau đó ba ngón tay thon dài, trắng nõn của anh lạch cạch rơi trên mặt đất như mấy món đồ chơi trẻ em không lắp chặt.

Lục Dập cứng đờ, khom người nhặt ngón tay lên, từ từ trả về chỗ cũ, “Không bị dọa sợ chứ.”

“Chắc là mình đốt đến hồ đồ rồi.” Tôi nghiêm túc sờ trán, tự lẩm bẩm rồi kéo bao tải đi về.

 “Mình thật sự thâm tình quá, ngay cả mơ đều hoàn toàn thật như xưa. 4 năm rồi, ngay cả ba nốt ruồi trên tay anh ấy mình vẫn nhớ rõ ràng.”

“Hà Thanh Thanh.” Lục Dập không bỏ cuộc chạy theo tôi, “Anh khó khăn lắm mới tới tìm em, em cứ bỏ anh đi như vậy sao?”

Tôi siết chặt bao tải trong tay, khó khăn nói: “Xin lỗi, em không thể nán lại lâu với anh được.”

“Tại sao?”

“Mỗi lần trong giấc mơ nán lại với anh hồi lâu, khi tỉnh lại sẽ khó chịu đến không thở nổi.”

Lục Dập cúi đầu, nhìn chằm chằm tôi mấy giây, giang tay ôm tôi vào lòng, giọng nói dịu dàng: “Ngốc quá, em không phải nằm mơ.”

“Anh cũng không ngủ, sao biết nằm mơ?”

Cách lớp vải phong phanh, nhiệt độ lạnh ngắt liên tục truyền đến.

Cảm giác chạm vào da thịt mịn màng, rất chân thật.

“Lục Dập?” Trái tim tôi đập thình thịch. “Thật sự là anh sao, anh về rồi sao?”

Lục Dập sờ đầu tôi, “Đúng rồi, anh trở về rồi đây.”

“Cô bé ơi, trời tối rồi, cháu ở một mình không an toàn, mau về nhà đi.”

Tôi nhìn chú bảo vệ cách đó không xa, cầm tay Lục Dập cho chú ấy nhìn, “Chú ơi, cháu không ở một mình.”

Nét mặt chú bảo vệ thay đổi, “Cháu không phải một mình, lẽ nào còn có thể là một con chó sao? Cô bé à, nửa đêm rồi, cháu đừng dọa chú.”

Tôi không vui nói, “Chú, sao chú lại mắng người chứ?”

“Chú đã từng này tuổi rồi, nếu như bị dọa sẽ nguy hiểm tính mạng, không lừa cháu đâu, mau đi đi.”

Lục Dập nhéo tay tôi, “Chú ấy không thấy anh đâu.”

“Tại sao? Chẳng phải anh trở về rồi à?”

Anh ấy nhún vai, “Anh chỉ trở về chứ không sống lại, đương nhiên chỉ em có thể thấy anh thôi.”

Chú bảo vệ đánh mạnh vào trạm phát điện cách đó ba mét, “Trời ơi, sao còn lẩm bẩm vậy, bà cô à, cháu đừng dọa chú được không?”

“Không đi nữa là chú gọi điện cho bệnh viện tâm thần đấy.”

“. . .”

Tôi kéo Lục Dập rời đi, rất sợ dọa chú ấy lên cơn đau tim.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play