Truyện đăng trên Wattpad của Đa Diện Chung Danh

Chào các bạn đọc giả nha, cảm ơn các bạn sẵn sàng nhảy vô cái hố to bự, to chà bá chẳng biết ngày nào lấp xong của tui mà không do dự:) Xin các bạn hãy kiên nhẫn, kiên nhẫn và KIÊN NHẪN nếu theo dõi bộ này nha:)))

Một lần nữa xin cảm ơn các bạn:33

---Chương 6---

Chuyện cáo ăn chay này thực sự vô cùng mới mẻ đối với mẹ Bạch và đám người làm.

"Nhưng như vậy sẽ có đủ chất dinh dưỡng cho ngươi hấp thụ sao?" Mẹ Bạch không an tâm cầm điện thoại lên mạng tra một vòng.

Cố Thanh Vân một bên khóc ròng một bên cắn trái cây ăn đến hăng say.

Cơ thể này của cậu không biết đã bao lâu không được ăn rồi, dạ dày phi thường khó chịu, ăn trái cây vào vẫn thấy đói đến hoảng.

Nhìn qua đĩa thịt thỏ kia, Cố Thanh Vân không nhịn được ai oán.

"Cáo nhỏ! Mẹ!" giọng của Bạch Vũ Tri gào thét từ xa đến.

"Hô to gọi nhỏ cái gì? Ở đây", mẹ Bạch kéo tay Bạch Vũ Tri ấn ngồi xuống ghế, giọng điệu lại cưng chiều "Con chạy nhanh như thế làm gì, ngã thì sao?"

"Con cũng đâu còn nhỏ nữa" Bạch Vũ Tri làu bàu, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

"Mẹ ôm cáo nhỏ đi làm con sợ đó", Cáo nhỏ thông minh như vậy nhỡ đổi ý muốn rời đi không muốn sống với chúng ta thì con biết đi đâu tìm đây.

"Mẹ tính cho cáo nhỏ ăn gì đó, nhưng nó không chịu ăn thịt, ăn trái cây thì chống đói được nhưng mẹ sợ không đủ chất dinh dưỡng", mẹ Bạch sầu não.

Bạch Vũ Tri nhấc cáo nhỏ lên ôm vào lòng, nghe mẹ Bạch nói vậy cậu nghĩ nghĩ, "Hay là mi không muốn ăn đồ sống?"

"Kyun~", A a a, đúng! Chính là nó. Cố Thanh Vân cảm thấy Bạch Vũ Tri giờ có thêm đôi cánh nữa là thành thiên thần luôn.

"A? Thật vậy chăng, vậy chế biến kiểu gì giờ", mẹ Bạch bối rối.

Quản gia lúc này liền bày tỏ ý kiến, "Phu nhân, để nhà bếp đơn giản luộc lên ạ. Chắc cáo cũng giống chó và mèo, không nên cho ăn thêm gia vị mặn đâu ạ".

Mẹ Bạch gật đầu, để quản gia bê đĩa thịt thỏ rời đi.

Cố Thanh Vân trừng mắt, thịt thỏ mà luộc không thì nó có vị gì trời. Nhưng giờ hắn là cáo, đúng là không nên thêm nếm gia vị như người. Thôi thì, có còn hơn không vậy.

Bạch Vũ Tri nhìn đuôi cáo nhỏ lúc lắc, mỉm cười tranh công, "Cáo nhỏ, có phải ta đã làm rất tốt không?"

Cố Thanh Vân cũng không dấu giếm chuyện mình nghe hiểu tiếng người, cậu càng là muốn để mẹ Bạch và Bạch Vũ Tri làm quen trước. Tránh sau này nhỡ mình hóa thành người trước mắt họ sẽ không dọa họ sợ đến ngất.

Cậu ưỡn ngực thẳng lưng, làm bộ kiêu ngạo muốn dơ chân lên xoa đầu Bạch Vũ Tri, mà khổ nỗi, chân ngắn quá với không tới nên đành đổi thành xoa xoa tay Bạch Vũ Tri.

"Oa, mẹ ơi, mẹ thấy không. Em ấy thực sự có thể hiểu được lời con nói đó", Bạch Vũ Tri vui sướng cười híp cả mắt.

Mẹ Bạch mím môi, bà cũng đã thực sự tin rồi. Cho đám người làm rời đi trước, chỉ còn hai mẹ con cùng cáo nhỏ. Mẹ Bạch mới hướng thẳng đến Cố Thanh Vân nói

"Cáo nhỏ, ngươi thực sự hiểu hết chứ?"

Cố Thanh Vân gật đầu, nhìn vẻ mặt của mẹ Bạch cũng có thể dễ dàng đoán ngay bà đang lo nghĩ điều gì. Quả nhiên bà hỏi tiếp:

"Mi đến là để giúp con trai ta đúng chứ? Sẽ không làm hại thằng bé đâu đúng chứ?", mẹ Bạch cũng có chút tin những chuyện thần quái. Trong các câu chuyện bà nghe kể và tìm hiểu, loài cáo chuyên bị viết thành dạng mê hoặc lòng người, hút đi tinh khí gì gì đó.

Cố Thanh Vân nhịn xuống xấu hổ, tự thuyết phục mình là con cáo, đem cái bụng mềm lộ ra, cái đầu lông xù ủn vào tay Bạch Vũ Tri. Một bộ ngoan ngoãn vô cùng.

"Mẹ à, cáo nhỏ thực sự đã cứu con từ trong rừng ra đó", Bạch Vũ Tri yêu thích, xoa nhẹ cái bụng lông của cáo nhỏ, hớn hở nói.

Nguyệt Cốc liền an tâm hơn, cáo nhỏ đã bày tỏ đến thế, bà cũng không vì mấy cái truyền thuyết trên mạng mà đánh đồng với cáo nhỏ đã cứu con bà.

"Cáo nhỏ, vậy em thực sự là yêu quái à?", Bạch Vũ Tri hứng thú nâng cáo nhỏ lên cao.

Cố Thanh Vân hơi bối rối, nên gật hay nên lắc bây giờ. Cậu thực sự là người a! Là con người được sinh ra từ bụng mẹ đó, giờ tự đi nhận mình là yêu quái, có phải hơi hỗn hào không.

O7 như hiểu được suy nghĩ hỗn loạn của Cố Thanh Vân, nhanh nhảu nói "Ôi dào, kí chủ, thử cảm giác được coi là yêu một lần cho biết đi. Dù sao ở thế giới này, ngài đúng là cáo mà, pon~".

Cũng đúng nhỉ. Cố Thanh Vân thở hắt ra, gật gật đầu nhỏ coi như đáp lại câu hỏi của Bạch Vũ Tri.

"Vậy em có hóa hình người được không? Ta thấy trên các bộ phim, cáo và hồ ly hóa hình người rất đẹp nha", Bạch Vũ Tri hào hứng hỏi, cũng kéo theo sự tò mò của mẹ Bạch.

Có chút áp lực nhìn hai ánh mắt long lanh đang nhìn chằm chằm mình, Cố Thanh Vân nghĩ chắc đây cũng là ánh mắt đám trẻ con lần đầu thấy động vật quý hiếm. Gật đầu có cái thôi mà áp lực vãi.

"Vậy, em mau biến thành người đi. Thật muốn nhìn nha", Bạch Vũ Tri khấp khởi.

"Không được. Vẫn là nên để thời điểm phù hợp dùng thì hơn. Đan hóa hình chỉ có một, nhỡ nó chỉ kéo dài được trong một khoảng thời gian thì phí", Cố Thanh Vân lắc đầu không đồng ý.

"A? Em bây giờ không thể hóa hình sao?", Bạch Vũ Tri có chút nản chí hỏi.

"Ừm".

Lớn hỏi nhỏ gật, mẹ Bạch ngồi bên cạnh nhìn một màn này, tam quan của bà bị đập nát rồi xây mới lại hoàn toàn một cách nhanh chóng. Cáo nhỏ không hề che giấu thân phận, hẳn rất tin tưởng hai người, chút ý nghĩ lên chùa cầu bùa bảo hộ cho Bạch Vũ Tri của bà cũng biến mất.

Ài, thôi được rồi, mẹ Bạch nhìn đôi mắt đen tuyền của cáo nhỏ, hỏi "Vậy mi có tên không?"

Thấy Cố Thanh Vân gật đầu, hai người liền sửng sốt, "Em biết chữ không? Viết ra được chứ?"

Mẹ Bạch rót chút nước trà ra chén nhỏ, để Cố Thanh Vân dùng chân chấm vào nước viết ra.

"Oa, thông minh quá rồi. Có khi nào tuổi của em còn lớn hơn cả chúng ta không?", Bạch Vũ Tri nhìn cáo nhỏ khó khăn viết tên mình, khẽ lầm bầm.

"Ờ, đúng rồi đấy, tôi hơn cậu 3 tuổi lận", Cố Thanh Vân gật gù.

"Cố Thanh Vân, tên em hay thật đấy!", Bạch Vũ Tri nhìn mấy chữ xiêu vẹo trên mặt bàn, không tiếc lời khen "Chữ cũng viết rất chuẩn luôn, quá giỏi!".

"Họ Cố sao?", nhắc đến họ Cố, mẹ Bạch cùng Bạch Vũ Tri không nhịn được lại nhớ đến cái tên điên nào đó cũng mang họ này.

Cơ mà tư tưởng của hai người rất thoáng, dù có hơi trùng hợp nhưng mà vậy cũng đâu thể vội vã đưa ra kết luận cáo nhỏ liên quan đến Cố Trình kia được.

"Vũ Tri, chuyện của con và Cố Trình là thế nào?", mẹ Bạch hỏi.

Bạch Vũ Tri mím môi, vai hơi rũ xuống nói: "Mẹ, bây giờ cũng muộn rồi, để ngày mai cha và anh hai đều ở nhà con sẽ nói mọi người nghe chung luôn".

"Ài, được rồi. Con cũng chưa ăn gì đúng không? Lúc nãy mẹ cũng đã bảo nhà bếp làm cho con mấy món ăn thanh đạm rồi", Nguyệt Cốc đau lòng con trai chịu khổ, cũng không ép buộc cậu phải một hai nói ngay bây giờ.

Chuyện Bạch Vũ Tri yêu đương với Cố Trình, bà vốn đã không ưng lắm. Không phải vì bà không tán đồng tình yêu đồng giới, mà chỉ đơn giản là bà không thích Cố Trình. Ánh mắt Cố Trình lúc nhìn con bà khiến bà cảm thấy khó chịu, giống như nhìn một món đồ sở hữu chứ nào có tình yêu.

Có một người chồng yêu thương mình từ khi còn trẻ đến tận bây giờ, ánh mắt nhìn người mình yêu thế nào tất nhiên Nguyệt Cốc là người hiểu rõ nhất.

Cũng không đợi lâu lắm, quản gia đẩy xe đẩy đặt đồ ăn từ phòng bếp lên. Đĩa thịt thỏ đã được luộc chín tỏa ra mùi thơm khiến Cố Thanh Vân ngửi mà thèm.

"Mau đến ăn đi. Cả hai đứa nha", mẹ Bạch đặt bát đũa trước mặt Bạch Vũ Tri, "Muộn rồi, con ăn lưng chừng thôi không lại khó tiêu".

Nhà bếp làm cho Bạch Vũ Tri một bát canh củ cải, một bát súp gà, cùng một đĩa thịt bò xào nấm. Cố Thanh Vân nhảy qua ghế bên cạnh, vừa nhòm món thịt thỏ luộc của mình vừa nhìn đĩa thịt bò của Bạch Vũ Tri.

Có lẽ do ánh mắt của Cố Thanh Vân quá mức nóng bỏng, Bạch Vũ Tri hiểu ý, gắp hai đũa thịt bò đặt vào đĩa thịt thỏ, "Đây, em thích ăn món này đúng chứ?"

Cố Thanh Vân cười híp cả mắt, gật đầu. Thực sự cậu đói lắm rồi đấy.

Đường đường là giám đốc một tập đoàn, Cố Thanh Vân có món nào muốn mà chưa được ăn đâu. Nhưng không hiểu sao đĩa thịt thỏ cùng mấy miếng thịt bò xào này lại đặc biệt mĩ vị đến thế.

"Còn không phải ngài bị đói thảm sao?" O7 từ không khí ló ra nói một câu.

"Là do ta muốn chắc, cái thân thể này, ta mà không xuyên vào thì có lẽ sớm muộn cũng đói chết", Cố Thanh Vân vừa nhai thịt vừa lầm bầm nói chuyện với O7.

Bạch Vũ Tri cứ vừa ăn lại vừa gắp thịt đặt qua đĩa cho Cố Thanh Vân, chẳng mấy chốc cái đĩa liền trống rỗng.

Cố Thanh Vân thỏa mãn ngồi xuống, cái bụng đói được lấp đầy khiến tâm trạng cũng tốt lên theo. Bất giác thả lỏng người, theo bản năng nâng chân lên liếm liếm mấy cái, liếm được một miệng lông, Cố Thanh Vân mới hoảng hốt bỏ chân xuống.

Trừng mắt lườm O7 đang khúc khích cười một bên, Cố Thanh Vân để Bạch Vũ Tri ôm lên đi về phòng.

Theo chân Bạch Vũ Tri vào phòng tắm súc miệng sạch sẽ, Cố Thanh Vân nhảy lên giường, chọn vị trí bên gối tự nhiên nằm xuống.

Bạch Vũ Tri thấy cáo nhỏ hiểu chuyện như vậy cũng vui vẻ kéo chăn lên đắp cho cả hai.

"Ngủ ngon nhé, Cố Thanh Vân"

"Kyun~", ngủ ngon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play