Trong rừng cây yên tĩnh, Thẩm Niên cầm một cây dao găm có gắn đá năng lượng to bằng nửa móng tay, lặng im đi từ trong đống dây leo ra ngoài, nhìn về rừng cây rậm rạp hơn ở phía trước, lại quay đầu nhìn phía sau, cắn chặt răng, giống như tráng sĩ chặt tay nhấc chân đi về phía rừng cây.

Hắn vừa đi được hai bước, thì đột nhiên một quái vật màu đen có bốn chân dài nhỏ như cây củi xông ra từ trong đám dây leo, tốc độ của nó rất nhanh, nhảy lên giữa không trung, bốn chân của nó kéo dài ra, giống như dây thừng hướng về phía Thẩm Niên trói lại.

Thẩm Niên phản ứng rất nhanh, xoay ngay tại chỗ né quái vật bốn chân, hắn quỳ một chân xuống, hai tay chống xuống mặt đất, mặt đất rung lên, một xiềng xích được tạo từ đất mọc lên, bao vây quái vật bốn chân, Thẩm Niên chạy nhanh lại, giơ dao găm đâm vào mắt quái vật, quái vật đó vùng vẫy mạnh hai lần, thì không động đậy nữa.

Thẩm Niên ngã qua một bên thở gấp, nghỉ ngơi được một chút, thì hắn nhanh chóng đứng lên, dao găm rạch một cái, nhanh chóng tháo bốn chân quái vật ra, ngón tay kéo một cái, rút một sợi gân trong suốt từ trong bốn chân quái vật, tiện tay để vào trong túi vải nhỏ mang trên người.

Làm xong mọi chuyện, hắn ngã xuống, ngồi trên mặt đất thở mạnh liên tục.

Dùng hết dị năng, thể lực cũng gần hết, nếu không nghỉ ngơi một lát, coi như những quái vật kia không giết chết hắn, thì hắn cũng chết vì mệt.

Nhưng hắn biết, hắn nghỉ ngơi không được lâu, Trinh Sát Giả trong đám quái ma mị kia sắp tìm thấy hắn rồi, không bao lâu nữa đám quái vật đó sẽ chạy tới.

Hắn là dị năng giả bậc 4, đối phó một đám quái ma mị bậc 4 thì… cũng không biết hôm nay có thể chạy thoát khỏi không.

Huống hồ hắn là dị năng giả hệ Ánh Sáng, nếu không chạy thoát trước khi trời tối, thì khi bóng đêm bao phủ xuống, đối với hắn càng thêm bất lợi.

Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được phát sầu.

Vận khí tiểu đội bọn họ luôn tốt, mấy lần làm nhiệm vụ cũng không gặp chuyện nguy hiểm gì tới tính mạng, mà lần này, chẳng qua hắn được phái đi dò đường mà thôi, ai biết nửa đường trên không trung lại xuất hiện một động quái ma mị cỡ nhỏ, một đám quái ma mị bậc 4 từ trên trời rơi xuống, rơi trúng mặt hắn, ngay cả tránh hắn cũng không tránh kịp.

Sau đó, là một cuộc chạy trốn kéo dài đến hai giờ.

Tệ hơn nữa, nếu hôm nay hắn chết ở nơi này, không thể đem tin tức một đám quái ma mị xuất hiện trong rừng rậm này truyền đến tiểu đội, thì có khả năng rất lớn bọn họ cũng sẽ gặp phải đám quái ma mị đó, đến lúc đó còn không biết tử thương bao nhiêu.

Nghĩ như vậy, hắn lại có chút sức, miễn cưỡng đứng dậy, nhìn rừng cây ở phía trước, cắn chặt răng, một sống hai chết đi vào trong.

Đi được mười mấy phút, cây cối chung quanh càng lúc càng ít, cũng càng ngày càng yên tĩnh, cho đến khi chung quanh chỉ còn một gốc cây, thậm chí một sinh vật khác cũng không có, một cây biến dị khổng lồ che trời, thân cây mười người cũng ôm không hết được xuất hiện trước mặt Thẩm Niên.

Nó lẳng lặng đứng ở đó, những cành cây che khuất bầu trời, bên trên thân cây quấn quanh đầy dây mây, chúng như có sự sống, thỉnh thoảng nhúc nhích trên thân cây.

Thẩm Niên đứng rất xa, cả người phát lạnh, lúc này hắn còn sợ hãi hơn khi với lúc đối đầu với một đám quái ma mị bậc 4.

Mà cách hắn không xa, có một thi thể con người còn rất mới, cũng không biết người này có giống như hắn hết đường đi mới lựa chọn xông vào lãnh địa cây biến dị này hay là vô tình xông vào bên trong lãnh địa cây biến dị, bị nó quất chết.

Hắn hít sâu một hơi, ở trong lòng cố nhớ lại tập tính quang trọng của cây biến dị mà các tiền bối tổng kết lại: Sau khi qua hoàng hôn sẽ rơi vào trạng thái ngủ say.

Hắn nhẩm lại hai lần, giống như lại có sức, hắn cẩn thận đi dọc phía ngoài cành cây biến dị.

Đi được một nửa, hắn đột nhiên đứng yên, toàn thân cứng ngắc, ngay cả con mắt cũng không dám chuyển động một chút, lông tơ sau lưng đều dựng đứng hết lên.

Cây biến dị chuyển động.

Theo như truyền thuyết thì sau khi qua hoàng hôn cây biến dị sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, vậy mà giờ lại tỉnh.

Chỉ thấy cây biến dị đang chậm rãi giãn cành ra, vốn những cành cây đã che khuất bầu trời lại một lần nữa mở rộng gấp đôi, tất cả dây mây đang quấn quanh thân cây đều chen nhau bò xuống, như những con rắn đang bò trên đất.

Thẩm Niên vốn ở bên ngoài cành cây, bây giờ thì trực tiếp bị bao phủ dưới cành cây luôn.

Hình như cây biến dị đã phát hiện ra hắn, vô số dây mây ngóc đầu rục rịch muốn bò về phía hắn.

Con mẹ nó, rốt cuộc đây là vận khí rách nát gì!?

Càng gặp nguy hiểm, thì ngược lại hắn càng bình tĩnh, lặng lẽ rút dao găm bên hông ra, yên lặng ngưng tụ dị năng không còn nhiều trong cơ thể, chỉ cần cây biến dị này có động tác lập tức dùng một kích cuối cùng này đổi lấy thời gian chạy trốn cho bản thân, có thể chạy thoát là tốt nhất, cho dù chạy không thoát hắn cũng muốn làm cây biến dị này phải chịu chút đau khổ!

Cây biến dị động.

Tâm hắn kéo căng như dây cung, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, suýt nữa cầm không được dao găm.

Nhưng mà... Thẩm Niên nhíu mày, hắn phát hiện, cây biến dị này... Hình như không phải nhằm về phía hắn?

Bầu trời tối dần đi, những dây mây quấn quanh thân cây biến dị uốn lượn như rắn, trường hợp này vừa quái dị lại kinh khủng, nhưng Thẩm Niên cẩn thận quan sát lại phát hiện những dây mây đang chen chút nhau từ trên thân cây bò xuống, không có tấn công hắn như hắn nghĩ.

Từng đống dây mây rơi xuống mặt đất, lộ ra thân cây sạch sẽ, sau đó cây khổng lồ uốn lượn một cách quái dị, bỗng nhiên thân cây thay đổi, xuất hiện... Một hốc cây?

Ừ?

Hai cây dây mây to khoẻ nâng lên, linh hoạt chui vào trong hốc cây, trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Niên, khiêng ra...

Khiêng ra... Một người?

Bỗng nhiên Thẩm Niên mở to hai mắt, thậm chí nhịn không được đi về phía trước hai bước.

Đó đúng là người, hơn nữa còn là cô gái tóc dài dáng người nhỏ nhắn, cô bị hai cây dây mây cẩn thận từng li từng tí quấn chặt, đưa ra từ bên trong hốc cây, hai cánh tay cô mềm nhũn rũ xuống giữa không trung, hình như đã ngất xỉu rồi.

Cái này...

Chẳng lẽ là lương thực dự trữ sao?

Nhưng hắn chưa từng nghe nói mảnh rừng rậm này có cây biến dị có tập tính ăn thịt người!?

Thẩm Niên kinh nghi* lại mờ mịt, không đợi hắn bình tĩnh từ trong suy nghĩ hỗn loại lại, dưới ánh mắt khiếp sợ của hắn, cây biến dị đưa cô gái đó tới trước mặt hắn.

*kinh ngạc và nghi ngờ

Hắn theo bản năng lui về sau một bước, giơ dao găm lên che trước người, cảnh giác nhìn dây mây trước mặt.

Hình như cây biến dị khổng lồ cũng phát hiện hắn cảnh giác, hơi về lui về sau một chút, sau đó trong ánh mắt cảnh giác của hắn, duỗi một cây dây mây, hái một quả màu đỏ rực trên ngọn cây của mình, đặt trên người cô gái đó, nhanh chóng đưa cô gái đó lại trước mặt hắn lần nữa.

Lần này, ánh mắt Thẩm Niên hoàn toàn bị trái cây kia hấp dẫn, thậm chí cũng quên cả việc cảnh giác.

Quả mộc tinh biến dị, có năng lượng hệ mộc chữa trị cường đại, ăn một quả, lập tức đem người chỉ còn một hơi thở đưa về trạng thái lúc mạnh nhất.

Có được nó, liền tương đương có được mạng thứ hai.

Nó ở bên trong thị trường giao dịch của dị năng giả, thật sự có tiền mà không mua được, thiên kim khó cầu.

Bao nhiêu người vì một quả mộc tinh mà một lần lại một lần đi vào trong mảnh rừng rậm này, đặt chân vào lãnh địa của cây biến dị, mưu toan dưới sự uy hiếp của cây biến dị bậc 9 mà hái một quả của nó, cuối cùng lại chết trên cây dây mây biến dị.

quả mộc tinh, đây chính là quả mộc tinh...

Cây biến dị vô cùng ghét kẻ mơ ước quả của nó, vì sao lại tự tay hái một quả đưa đến trước mặt hắn?

Nghĩ đến đây, hắn liền tỉnh táo lại trong sự mê hoặc của quả mộc tinh, đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy rõ khuôn mặt cô gái đó.

Tóc đen dài, khuôn mặt vô cùng tinh xảo không giống người, cô nhắm mắt lại, giống như búp bê trưng bày trong tủ kính, tinh xảo lại cao ngạo, xinh đẹp... Lại non nớt.

Non nớt…

Cô bé này, tuyệt đối còn chưa trưởng thành.

Ban đầu cô không nhỏ như vậy, nhưng căn bản vẫn là một cô gái nhỏ.

Lúc này, rốt cục cây biến dị cũng thấy con người này nhìn về phía cô bé, nhân cơ hội này dây mây đang quấn lấy cô bé đẩy quả mộc tinh về phía hắn.

Ngay lúc dây mây di chuyển, cô bé tóc dài đó hơi lắc lư một chút, lộ đôi tai nhọn được giấu dưới mái tóc, giống như là... tinh linh trong truyện cổ tích.

Thẩm Niên nhịn không được hít một hơi.

Khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, giờ thêm đôi tai nhọn nữa, hắn tin tưởng cô bé trước mặt không phải là con người.

Đáng xấu hổ là, chỉ trong chớp mắt, vậy mà hắn có cảm giác tim đập nhanh với một cô bé vị thành niên.

Chỉ có thể nói khuôn mặt này quá xinh đẹp đối với người thường là trí mạng.

Hắn nhanh chóng dời ánh mắt, lúc này, sự sợ hãi và cảnh giác trong nội tâm hắn cũng phai nhạt một chút, hắn nhìn cô bé, lại nhìn cây biến dị, hắn có một suy nghĩ không thể tin được.

Hắn nhịn không được hỏi: "Ngươi... Là muốn ta mang cô bé này về?"

Nhưng cây biến dị không nghe hiểu ngôn ngữ của con người.

Nó cứu cô bé này từ trong một đám người vô cùng hung ác, cô bé này chưa kịp nói gì mà đã hôn mê, nó cho cô bé ăn quả mộc tinh rồi mà cô bé vẫn chưa tỉnh lại. Trí thông minh của cây biến dị cũng không thua gì con người, nó liền suy đoán, có lẽ con người sẽ có biện pháp cứu cô.

Nhưng người trước mặt này, hiển nhiên không có ý mang theo cô bé.

Nó nghe không hiểu ngôn ngữ của con người, chỉ cho rằng con người đối diện không muốn giúp đỡ cô bé thôi, nó suy nghĩ một chút, lại hái thêm một quả mộc tinh, đặt kế bên quả mộc tinh ban đầu trên người cô bé, lại đẩy cô bé tới trước mặt hắn.

Đồng thời, sau lưng hắn, một cây dây mây im lặng dựng đứng lên.

Cây biến dị đã gặp vài chuyện thị phi rồi, hiện tại nó muốn nhờ cậy con người này, cho nên nó có thể tha thứ cho việc con người này đã bước vào lãnh địa của nó, nhưng nếu con người yếu ớt này dám cự tuyệt yêu cầu của nó, thì giữ lại hắn cũng không có tác dụng gì nữa.

Thẩm Niên không biết rằng nguy hiểm đã đến gần hắn.

Hắn nhìn cô bé trước mặt này một chút, thử vươn tay ra, cầm lấy cánh tay cô bé.

Cây biến dị không có động tác gì.

Hắn cũng giảm bớt cảnh giác, trực tiếp vươn tay ôm lấy cô bé.

Cây biến dị rất hiểu ý thả lỏng dây leo ra, lại duỗi một dây leo khác chỉ chỉ quả mộc tinh trên người cô bé, ra hiệu đây là thù lao của hắn.

Suy đoán của hắn là sự thật.

Cây biến dị khổng lồ này, thật sự là muốn hắn cứu cô bé này.

Cây biến dị này mà đám người nghe đến đã biến sắc, lại chủ động dùng quả mộc tinh làm thù lao để cho hắn cứu người?

Thế giới này là thế nào?

Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy không phải mình điên rồi, mà chính là thế giới này điên rồi.

Hắn hoảng hốt đem quả mộc tinh thu vào trong túi vải nhỏ trên người, cúi đầu nhìn cô bé trong ngực.

Trong ánh sáng mờ nhạt, cô bé có lỗ tai nhọn và khuôn mặt tinh xảo không giống con người này, làm cho người ta nghi ngờ đây có phải là giấc mơ ly kỳ hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play