Chuyện của Từ Tĩnh Nhàn là Ôn Lĩnh Tây biết được từ chỗ của cảnh sát.
Hiện trường khám nghiệm cho thấy, hiện trường thứ nhất của vụ án là phòng học múa ba lê. Mà nhân viên công tác phòng vũ đạo cũng chứng thực, buổi tối trước một ngày, Từ Tĩnh Nhàn đã một mình bao trọn phòng học để luyện tập, còn nói với bọn họ,rằng sẽ ở lại đến rất khuya.
Lúc đó Giang Diệu cũng ở đó.
Vì Từ Tĩnh Nhàn với chủ phòng vũ đạo là bạn bè cũ, bởi vậy sau khi nhân viên công tác đem chìa khóa để lại cho cô, liền rời khỏi phòng vũ đạo.
Camera ghi lại, trong khoảng thời gian này, cả căn phòng vũ đạo không có bất kỳ ai ra vào.
Nói cách khác, từ lúc nhân viên công tác tan làm rời đi, cho đến buổi sáng ngày hôm sau phát hiện thi thể, trong khoảng thời gian mười mấy tiếng, bên cạnh Từ Tĩnh Nhàn chỉ có một mình Giang Diệu.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Giang Diệu mắc bệnh về tinh thần, là người có hiềm nghi lớn nhất.
"Nhưng mà tình hình cụ thể còn khó mà nói. Trên người cậu ấy không có vết máu, đế giày cũng rất sạch sẽ. Hơn nữa đo sức lực cùng với hình thể của cậu ta, chắc làm không bạo lực đến mức độ như thế này."
Nữ cảnh sát tiến đến dò hỏi tình hình, vừa hay là người quen của Ôn Lĩnh Tây. Năm đó bọn họ cùng nhau tham gia án mất tích của Giang Diệu — chính là vị nữ cảnh sát này, tận tay giao Giang Diệu vào tay của vị bác sĩ khoa thần kinh này.
Vì thế mối quan hệ của bọn họ cũng xem như không tồi.
"Nhiều hơn thì tôi không thể tiết lộ rồi." Nữ cảnh sát thở dài, cất quyển sổ ghi chép, "Được rồi, cảm ơn phối hợp của anh, tôi hỏi xong rồi."
Ôn Lĩnh Tây gật gật đầu, tiễn cô ra cửa.
"Cậu ấy bây giờ ở đâu?" Ôn Lĩnh Tây hỏi, "Tôi có thể đến thăm cậu ấy không?"
"E rằng không thể." Nữ cảnh sát thở dài mà lắc đầu, "Điều tra đối với cậu ấy còn chưa kết thúc…vụ án này rất kì quái, lãnh đạo vô cùng để tâm đến."
"Hiểu mà." Ôn Lĩnh Tây gật gật đầu, "Vậy cha của cậu ấy đâu."
"Đã liên lạc rồi, đang trên đường từ nước ngoài trở về." Nữ cảnh sát lại đưa lên, "Giáo sư Giang cũng không dễ dàng gì, nghe nói ở đại hội học thuật đột ngột nhận được tin tức, cả người đều ngây ra…"
Ôn Lĩnh Tây có thể tưởng tượng được.
Sau khi tiễn nữ cảnh sát đi, người của trung tâm chăm sóc tâm lý lần lượt qua đây, hỏi anh tám chuyện.
Ôn Lĩnh Tây lắc đầu, biểu thị không có gì để nói.
Chuyện còn chưa sáng tỏ, anh không muốn bàn luận thêm nữa.
Hai ngày tiếp theo, Giang Diệu đều ở đồn cảnh sát.
Ngược lại không phải cảnh sát thẩm vấn cậu lâu tới như vậy, chủ yếu là trong nhà không có người thân, bản thân cậu lại là trường hợp đặc biệt, vì thế cho đến khi đích thân cha của Giang Diệu, Giang Nhất Hoán đến đón, cảnh sát mới thả cậu đi.
Hỏi chuyện đương nhiên không có kết quả gì. Giang Diệu đối với chuyện hôm đó hoàn toàn không biết gì cả, cậu đã đi ngủ từ rất sớm.
Hôm đó, mẹ đột nhiên quyết định, muốn đi đến phòng học vũ đạo của bạn cũ để luyện tập. Nghe nói vì để chuẩn bị đến đội tuyển tỉnh làm huấn luyện viên.
Giang Diệu ở bên cạnh nhìn mẹ múa. Kỹ năng lúc trước mẹ làm chủ tịch đoàn múa ba lê vẫn còn, Giang Diệu xem đến không chớp mắt.
Đại khái đến khoảng hơn chín giờ tối , Giang Diệu buồn ngủ rồi. Nhưng mẹ lại không mệt chút nào. Vì thế bà để Giang Diệu ngủ ở ghế dài bên ngoài.
Dù sao cửa lớn của phòng vũ đạo đã khóa rồi. Chìa khóa ở trong tay Từ Tĩnh Nhàn, bà không cần lo lắng bên ngoài có người tới.
Giang Diệu bọc lấy áo khoác của mẹ, yên tâm ngủ ở trên ghế dài.
Khi thức dậy, đã nhìn thấy trong phòng vũ đạo toàn là máu.
…..
Đám tang được cử hành sau hai ngày.
Giang Nhất Hoán là một học giả thỏa đáng chu đáo. Làm học thuật như thế, làm tang lễ cho vợ cũng như vậy.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi này, luôn luôn chú trọng lễ nghi. Dù cho sau khi về nước đã bốn mươi tám tiếng đồng hồ chưa chợp mắt, ông vẫn bố trí tang lễ thật tỉ mỉ , hết thảy mọi thứ đều hoàn hảo, để cho vợ được xinh đẹp, an tâm, mà đi hết chặng đường cuối.
Không có ai dám bàn luận đến vụ án giết người kì lạ đó ở tang lễ , dù cho khi Giang Diệu cầm di ảnh của mẹ xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhưng khi đám tang kết thúc, sau khi mọi người lần lượt rời khỏi, ở trong xe riêng của nhà mình, hay lúc nói chuyện phiếm ở trong buổi tiệc trà sau khi ăn cơm, mọi người đều khó tránh khỏi hiếu kỳ, hứng thú mà thảo luận về chuyện này.
"Thật sự Giang Diệu cái gì cũng không biết sao? Cậu ấy ở gần như vậy…vậy mà một tiếng động cũng không nghe thấy sao?"
"Là cảnh sát che giấu manh mối đi thôi. Trong phim huyền huyễn không phải đều đóng như vậy sao, vì để cho hung thủ không biết phía cảnh sát nắm giữ bao nhiêu thông tin, cũng vì tránh để xuất hiện hung thu giả mạo…"
" Nghe nói Giang Diệu có hai nhân cách đấy. Máu người có thể nào là…"
"A? Không thể nào? Cho dù là có hai nhân cách, nhưng đó dù sao của là mẹ của cậu ấy…"
…
Tuy đã an táng vợ, nhưng trong nhà lại còn rất nhiều chuyện cần xử lý.
Trên đường từ nghĩa trang trở về nhà, Giang Nhất Hoán vừa lái xe, vừa suy nghĩ chuyện tiếp theo phải làm.
Muốn đón cha, mẹ vợ đến nhà, tránh để cho hai người lớn tuổi đau lòng, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bên đội trượt tuyết ở tỉnh kia cũng phải chào hỏi. Nói xin lỗi, không đi được rồi. Rất cảm ơn đội tuyển tỉnh đã cho cơ hội như vậy.
Phải xác nhận thời gian tái khám của con trai, có lẽ là một tháng sau? Nghe nói kết quả tái khám lần trước rất tốt. Giang Nhất Hoán còn nhớ khi vợ call video nói chuyện này với ông, vui mừng tươi cười nhảy nhót.
Phải nói chuyện với bảo mẫu. Bảo mẫu dường như cũng chịu đả kích rất lớn, không muốn làm ở nhà bọn họ nữa. Trong thời điểm này đổi một bảo mẫu mới xa lạ, e rằng Giang Diệu sẽ không thích nghi được. Nếu như có thể, tốt nhất vẫn là để dì bảo mẫu kiên trì thêm một thời gian nữa.
…Ngoại trừ cái này ra, còn có một chuyện khác.
Không gấp lắm, nhưng vẫn phải làm.
"Còn nhớ xe của mẹ dừng ở chỗ nào không?" Giang Nhất Hoán quay đầu lại, hỏi Giang Diệu ngồi ở hàng sau.
Giang Diệu nhìn qua lại, lông mi dày như lông quạ chớp chớp.
"Nhớ rõ."
"Được, chúng ta đi lấy xe cho mẹ."
Buổi tối hôm đó, Từ Tĩnh Nhàm lái xe đi. Chiếc xe màu hơitrắng kia đến nay vẫn còn đậu ở bãi đỗ xe ở phòng múa ba lê.
Dưới sự chỉ dẫn của Giang Diệu, Giang Nhất Hoán rất nhanh đã tìm được xe của vợ trong bãi đỗ xe cực lớn.
Thân xe màu trắng sạch sẽ đến nổi không nhiễm một hạt bụi nhỏ, trong xe cũng sạch sẽ, tỏa ra một chút nước hoa tươi mát thanh nhã.
Vợ luôn rất quan tâm đến vật dụng sinh hoạt thường ngày. Không liên quan đến giá cả, đó là một loại tôn trọng đối với cuộc sống.
Giang Nhất Hoán ngồi vào trong xe, việc đầu tiên là điều chỉnh ghế ngồi.
Lạch cạch một tiếng, ông điều chỉnh ghế ngồi về sau một khoảng lớn.
Thân hình của ông hơn lớn vợ một vòng. Dù sao vợ ông cũng là vũ công ba lê, cho dù đã nghỉ hưu, nhưng vẫn tự duy trì chế độ ăn kiêng, dáng người vẫn hoàn hảo như trước.
Còn về bản thân ông, sau khi kết hôn tự nhiên phát tướng, đã sớm không còn thân hình cao gầy như lúc trẻ.
Vợ luôn cười ônh, con trai nói không sai, ông thật sự giống St.Bernard. Mập mạp, khờ khạo.
Giang Nhất Hoán nghiêng người qua, thắt dây an toàn cho con trai ở ghế phụ.
Khác với ngồi ở xe của cha, Giang Diệu ngồi xe của mẹ, sẽ ngồi ở ghế phụ lái, mà không phải hàng sau.
Đây là bởi vì, công việc của Giang Nhất Hoán bận, thường ngày đều là một mình vợ chăm sóc con trai. Vì thế Giang Diệu có thói quen ngồi ở ghế phụ lái của mẹ.
Còn nếu như ngồi ở xe của cha , Giang Diệu sẽ tự động ngồi ở hàng ghế sau. Dù sao chỉ cần khi có Giang Nhất Hoán, bọn họ sẽ là một nhà ba người, cùng nhau ra ngoài.
Lạch cạch. Dây an toàn thắt xong.
Giang Nhất Hoán hít thở sâu một hơi, chạy xe ra khỏi gầm gara.
Thời điểm xe chạy lên mặt đất, ánh nắng mặt trời hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu qua.
Giang Diệu theo bản năng mà nâng tay lên, che lại ánh sáng chiếu thẳng vào đồng tử.
Xe chạy được một đoạn, dừng lại ở chỗ miệng cống.
Cước phí hiện ở trên máy tính , biểu thị phí đỗ xe rất nhiều tiền.
Chừng hơn hai trăm.
"Sao lại đỗ xe lâu như vậy?!" Bảo vệ trong trạm thu phí vừa nhìn phí đỗ xe trên trời trong máy tính tiền, chân mày lập tức cau lại. Ông từ trong cửa sổ thò người ra, nghiêm khắc mà trách cứ gõ gõ vào bảng hiệu ngoài trạm thu phí, "không được qua đêm! Bãi đỗ xe này không được qua đêm! Bảng lớn như vậy tự mình nhìn không thấy sao!"
"...."
Người đàn ông đôn hậu trên ghế lái, vốn dĩ đã móc điện thoại ra chuẩn bị trả tiền, sau khi nghe được lời trách cứ của bảo vệ, đột nhiên cảm xúc mất khống chế.
Ông dựa vào trên tay lái khóc lớn lên.
Giang Nhất Hoán là một người rất tự chủ, là người chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
Khi ông ở hội nghị học thuật nước ngoài nhận được tin của vợ cũng không khóc, khi vội vã về nước đón con trai về từ đồn cảnh sát vẫn không khóc.
Ngay cả khi nghiêm chỉnh sửa sang lại dung nhan người chết với nhà sư vì chỉ còn nửa thân trên của vợ cũng không khóc.
Anh ta giống như một người sắt vậy, đem sự đau buồn khi mất đi người vợ yêu thương, dùng lá sắt vây chắn, che đậy.
Ông cảm thấy thân là đàn ông, là một người cha, ở thời điểm như vậy ông không có lựa chọn nào khác.
Ông bắt buộc phải kiên cường.
Nhưng bây giờ, bảo vệ bãi đỗ xe chỉ hỏi một câu "sao đỗ lâu như vậy", đột nhiên Giang Nhất Hoán vỡ nát tâm can.
Cảm xúc luôn được khống chế, đột nhiên vỡ nát.
"....Này? Anh làm sao thế? Không phải, đến nỗi anh khóc sao? Đàn ông con trai, nói anh có hai câu anh còn khóc nữa….."Lúc này bảo vệ đột nhiên ngẩn người ra không ngờ tới một người đàn ông bốn mươi tuổi, mà lại nói khóc là khóc.
Người đàn ông gục trên tay lái khóc rống, bả vai rắn chắc run lên từng hồi, nhưng tiếng khóc lại giấu ở trong cánh tay, trầm trọng mà buồn.
Ở ghế phụ lái, Giang Diệu nhìn ông.
"Ông ấy thật tội nghiệp."
Âm thanh ở trong lòng vang lên.
"Vỗ vỗ vai của ông ấy."
Giang Diệu rất nghe lời.
Cậu vươn tay, ở phía sau lưng của người đàn ông đang gào khóc kia, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Động tác của cậu quá nhẹ, giống như thực vật đang dùng phiến lá nhẹ nhàng vuốt ve sâu nhỏ.
Nhưng người đàn ông đang khóc rống lại nhận ra.
Giang Nhất Hoán bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt sưng đỏ ngập tràn sự không tin.
"Con trai…?"
Giang Nhất Hoán không dám tin, con trai đã mắc bệnh tự kỷ hơn hai mươi năm, không có cách nào giao tiếp bình thường với người khác, thế mà lại an ủi ông.
Giang Nhất Hoán rốt cuộc nhịn không được. Vị học giả đôn hậu nghiêm túc này rốt cuộc buông bỏ hết tự tôn cùng kiềm chế, dưới ánh nhìn chăm chăm của bảo vệ, ôm chặt con trai, ngồi ở trong xe thất thanh khóc rống lên.
…..Tiếng khóc rất lớn.
Giang Diệu được ba ôm chặt vào trong lòng, cảm giác lỗ tai nhét đầy tiếng khóc, làm lay động đến đau.
Bảo vệ bất đắc dĩ nhìn cặp cha con này. May mắn bây giờ không phải là thời gian cao điểm xe ra vào, xe dừng ở nơi này, cũng không gấp lắm.
Lại nói tiếp…
Bảo vệ liếc nhìn thời gian chiếc xe này vào, trong lòng nhảy dựng, đột nhiên hiểu ra gì đó.
Bảo vệ thở dài, không hề hỏi trước. Mà tự mình quyết định , hủy bỏ phí đỗ xe .
Kéo thanh chắn lên cho bọn họ rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT