“Ốc sên?” Ôn Lĩnh Tây ngẩn ra. Trong đầu anh ta hiện lên hình ảnh con ốc sên thân mềm đang thong thả bò trên phiến lá.

Ánh mắt Từ Tĩnh Nhàn trước sau vẫn dừng trên người con trai. Mà Giang Diệu lúc này không hề để ý đến cuộc trò chuyện xung quanh.

Phảng phất thấy được cậu cứ bình yên mà cắm rễ cùng bùn đất trong chiếc lồng pha lê kia, không có chút dính dáng nào đến thế giới bên ngoài.

“Ý là nói ... ù tai sao?” Ôn Lĩnh Tây nhíu mày. Ở khoa thần kinh của anh ta, việc ù tai thậm chí xuất hiện ảo giác cũng không hiếm thấy.

Huống hồ Giang Diệu còn có chướng ngại trong việc phân biệt thân phận, cậu cũng luôn nói là nghe được một giọng nói cùng cậu nói chuyện.

“Không, không phải ù tai cũng không phải ảo giác.” Từ Tĩnh Nhàn khẳng định chắc chắn, có lẽ bà đã quan sát trong thời gian dài: “Thằng bé nói “ốc sên” cùng với giọng nói trước kia không giống nhau. Giọng nói kia sẽ cùng thằng bé nói chuyện, đến từ nội tâm của nó chứ không phải dùng lỗ tai nghe được. Còn ốc sên... Thằng bé nói có ốc sên ở lỗ tai, mỗi buổi tối nó đều có thể nghe được âm thanh nhão dính của ốc sên.”

Ôn Lĩnh Tây lại một lần nữa tưởng tượng.

Một con ốc sên mềm mềm mấp máy hai cọng râu mềm mại, cả cơ thể nó tiết ra một đoạn dịch nhầy kéo dài, trườn bò nhớp nháp ở lỗ tai...

Anh ta không khỏi rùng mình, cả người run cầm cập.

“Việc này đã diễn ra bao lâu rồi?” Ôn Lĩnh Tây cố tỏ ra thật chuyên nghiệp, thật đáng tin cậy. Anh ta trầm giọng hỏi: “Bác đã dẫn cậu ấy đi khoa tai mũi họng kiểm tra chưa?”

Từ Tĩnh Nhàn trả lời đã kiểm tra hết một lượt, không có gì bất thường.

Mẹ Giang Diệu là một nghệ sĩ ba lê đã giải nghệ, cha cậu là một học giả. Hai người đều lớn lên trong gia đình gia giáo, gia cảnh cũng rất tốt đẹp.

Bởi vậy khi vừa phát hiện Giang Diệu có dấu hiệu bất thường, Từ Tĩnh Nhàn liền đưa cậu đi kiểm tra toàn diện.

Kết quả là không phát hiện ra điểm gì lạ thường.

Dù là kiểm tra thần kinh, kiểm tra toàn thân hay xét nghiệm máu thì Giang Diệu đều đã kiểm tra hết lượt.

Cơ bản là có thể loại trừ khả năng mắc bệnh sinh lý.

“Hơn nữa, ngoại trừ việc nghe thấy tiếng ốc sên bò....” Từ Tĩnh Nhan không biết nhớ ra chuyện gì, sắc mặt có chút thay đổi: “Trên người thằng bé còn bắt đầu xuất hiện một ít .... dịch nhầy.”

“Dịch nhầy?” Ôn Lĩnh Tây hỏi theo bản năng, “ Không phải là dịch nhầy của ốc sên chứ ?”

“ Tôi không hiểu biết nhiều về ốc sên, nhưng tôi .... nghĩ là đúng vậy.”
Từ Tĩnh Nhàn nói xong một câu lại lo lắng quay lại nhìn con trai, nơm nớp lo sợ rằng Giang Diệu lại một lần nữa biến mất trước mắt bà.
Đây cũng là một loại thương tổn sau sự cố. Khi trước bà chỉ không để ý một chút mà con trai đã biến mất ở ngay sân nhà mình, việc đó đã gây cho Từ Tĩnh Nhàn đả kích không nhỏ.
“Trên người thằng bé giống như thực sự có ốc sên bò qua..... Có buổi sáng tôi đánh thức thằng bé sẽ nhìn thấy trên lông mi của nó dính một ít dịch khô. Thứ dịch đó còn dính cả trên quần áo, trên đầu gối nữa..... Nhà chúng tôi hoàn toàn không có khả năng có ốc sên.....”

Từ Tĩnh Nhàn vừa nói liền kích động, bà đau khổ dùng tay che mặt, gần như vô thức mà lẩm bẩm: “Tôi đã đóng hết những cửa sổ ở nhà.... Dì giúp việc cũng đã quét dọn hết mọi ngóc ngách trong nhà, hoàn toàn không có ốc sên.... Vậy thứ dịch đó có từ đâu chứ.....”

Đây là có chút biểu hiện của việc tự trách quá độ rồi.
Ôn Lĩnh Tây bộ dáng chuyên nghiệp, bình tĩnh phán đoán tình hình.

Anh ta trấn an Từ Tĩnh Nhàn bình ổn cảm xúc rồi đưa Giang Diệu đi kiểm tra thêm một lần nữa.

Ở trung tâm chăm sóc tâm lý của họ có rất nhiều bài kiểm tra chuyên nghiệp dành riêng cho bệnh nhân mắc bệnh tâm lý. Đây là điều mà những bệnh viện bình thường không làm được.
Vì không để Từ Tĩnh Nhàn lo lắng thêm, Ôn Lĩnh Tây đã sai một trợ lý chăm sóc bà, tính toán sau khi hoàn thành kiểm tra sẽ cho bà một lời giải thích.

Thế nhưng kết quả kiểm tra vẫn khiến người ta hoang mang.
Tình trạng của Giang Diệu so với những lần tái khám trước còn có dấu hiệu tốt hơn.

Chứng tự kỷ của cậu có chuyển biến tốt đẹp, khả năng giao tiếp cũng tiến triển tốt, giống hệt như kết luận ban đầu mà Ôn Lĩnh Tây đưa ra khi cùng cậu tâm sự. Nhân cách sau khi Giang Diệu bí ẩn mất tích trở về đang giúp cậu dần thoát ra khỏi chiếc lồng pha lê cô độc kia.

Sau khi kiểm tra một vòng, Ôn Lĩnh Tây lại đưa Giang Diệu về phòng khám, Từ Tĩnh Nhàn đang ngồi chờ trên sofa lại như một con chim sợ cành cong mà nhảy dựng lên.

“Kết quả sao rồi?” Từ Tĩnh Nhàn dường như không chờ nổi một giây nào nữa, bà đưa tay kéo con trai về phía mình giống như gà mẹ đang che chở cho gà con. Dù trước mặt bà không phải là kẻ thù đáng sợ gì nhưng bà vẫn phản xạ theo bản năng, bảo vệ con trai bên cạnh mình.

Nhìn phản ứng bảo vệ thái quá ấy, suy đoán trong lòng Ôn Lĩnh Tây càng thêm chắc chắn.

....... Chỉ sợ người gặp vấn đề lúc này không phải Giang Diệu mà là Từ Tĩnh Nhàn.

Ôn Tĩnh Tây thầm thở dài, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì.
Anh ta quyết định thuận theo lời nói của Từ Tĩnh Nhàn, thử xem có thể tìm ra nguyên nhân khiến bà trở nên thất thố như thế hay không.

“Bác có từng đưa thứ dịch nhầy đó đi bệnh viện ...... hoặc là phòng thí nghiệm xét nghiệm qua chưa?” Ôn Lĩnh Tây biết cha mẹ Giang Diệu nhân duyên rất tốt, ở ngành nghề nào cũng quen biết không ít bạn bè: “Có chắc chắn đó là dịch của ốc sên không?”

“Không có ..... Không có cách nào ......” Ánh mắt Từ Tĩnh Nhàn trở nên mờ mịt, bà chậm rãi lắc đầu: “Thứ dịch kia rất nhanh liền khô lại rồi biến mất, đặc biệt là dưới ánh mặt trời. Vậy nên dù cho là dùng tăm bông chà lau hay trực tiếp mang quần áo, chăn gối qua thì cũng không có cách nào kiểm nghiệm... Bọn họ không thể kiểm tra ra đó là thứ gì.”
Quả nhiên, trước khi đến trung tâm chăm sóc tâm lý, Từ Tĩnh Nhàn đã từng thử qua hết mọi biện pháp.

Ôn Lĩnh Tây nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Bác có từng nghĩ đến cách đổi chỗ ngủ cho cậu ấy không? Ví dụ như ở trong một phòng khách sạch sẽ hay ở bên ngoài khách sạn....”

“Tôi đều đã thử qua, đều đã thử qua hết rồi.....” Từ Tĩnh Nhàn đột nhiên nói nhanh, bà không ngừng lắc đầu, hoảng loạn và sợ hãi lải nhải: “Dù cho tôi có cho thằng bé ngủ ở chỗ nào thì ốc sên đều sẽ xuất hiện.... Thậm chí tôi còn thử bật đèn suốt đêm rồi trông thằng bé ngủ thế nhưng vẫn ngủ quên.... Uống cà phê, tắm nước lạnh, thậm chí là véo chính mình tôi cũng đã thử qua.... Camera cũng không thấy gì cả... Ốc sên kia đã ẩn mình đi, nó chắc chắn rất lớn rất lớn rất lớn...”

Đây rõ ràng là dấu hiệu của việc tinh thần không chịu nổi.

“Bác Giang? Bác Giang!” Lòng Ôn Lĩnh Tây nhảy dựng một cái, vội vàng trấn an Từ Tĩnh Nhàn.

Anh ta vỗ nhẹ vai Từ Tĩnh Nhàn, ý muốn bà bình tĩnh lại, cùng lúc đó lo lắng nhìn qua ghế sofa.

Cũng tốt, Giang Diệu đã ngủ rồi. Cậu không thấy được bộ dạng lo lắng đến mất bình tĩnh của mẹ mình.

Giang Diệu cuộn tròn trên sofa, con bọ rùa bảy đốm bò thoát khỏi lòng bàn tay mở rộng của cậu rồi từ từ bò lên trên.

Không hiểu vì sao, so với Từ Tĩnh Nhàn biểu hiện gần như điên cuồng thì hình ảnh bọ rùa bò dọc theo cánh tay của thiếu niên lại có tính khủng bố với Ôn Lĩnh Tây hơn.

Anh ta vội vàng đi qua để bắt con bọ rùa kia lại.

Nhưng ngón tay còn chưa chạm đến đã khựng lại giữa không trung.

Ôn Lĩnh Tây do dự một chút, xoay người lại bàn làm việc lấy ra một tờ khăn giấy. Anh ta cẩn thận dùng tờ giấy bắt lấy con bọ rùa rồi đem thả lại chậu cây.

Bọ rùa trông rất vui vẻ mà lẩn vào trong chậu đất.

Ôn Lĩnh Tây nhẹ nhàng thở ra.

Sau lưng anh ta lại truyền đến âm thanh lo lắng mà bất lực của Từ Tĩnh Nhàn.

“Bác sĩ Ôn, tôi phải làm gì bây giờ? Tôi phải làm gì mới cứu được thằng bé...”

Ôn Lĩnh Tây quay đầu, đã thấy Từ Tĩnh Nhàn hốc mắt đỏ lên, lông mi run rẩy, nhìn bà giống như một con thiên nga tan nát cõi lòng trên hồ băng.

Ôn Lĩnh Tây trầm mặc một lát rồi hỏi: “Bác Giang, gần đây bác trai có ở nhà không?”

Từ Tĩnh Nhàn lắc đầu: “Ông ấy đã ra nước ngoài tham dự một hội nghị học thuật rồi.”

Ôn Lĩnh Tây cầm lấy cốc nước dùng một lần trước mặt Từ Tĩnh Nhàn, đi đến bên máy lọc nước bên cạnh lấy cho bà thêm chút nước.

Thực ra từ khi Từ Tĩnh Nhàn đến đây vẫn chưa uống ngụm nước nào, cốc nước vẫn còn nguyên, nhưng việc lấy thêm nước này có thể phân tán sự chú ý của bà, giúp bà thả lỏng hơn.

“Thế còn bác thì sao? Tôi nghe nói đội văn nghệ tỉnh mời bác đi hướng dẫn bọn họ tập luyện....”

“Việc đó tôi đã từ chối rồi.” Từ Tĩnh Nhàn lắc đầu.

“Vì sao vậy?” Ôn Lĩnh Tây hỏi.

“ Bởi vì Giang Diệu không thể rời xa tôi được .....Tình hình của thằng bé gần đây không thích hợp .......”

Từ Tĩnh Nhàn nói xong lại quay đầu nhìn về phía Giang Diệu, thậm chí còn vươn tay theo bản năng mà kéo con trai vào trong lòng.

Nhưng Giang Diệu đã ngủ trên sofa rồi. Cậu cuộn tròn cơ thể, ngủ thật ngon lành.

Từ Tĩnh Nhàn đành thu tay lại, đầy lo lắng và tâm sự mà nhìn cậu.

Tất cả những việc đó đều được Ôn Lĩnh Tây thu vào tầm mắt, anh ta càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình.

Vấn đề thực ra không xuất phát từ Giang Diệu mà là Từ Tĩnh Nhàn.

Năm đó, việc Giang Diệu mất tích ngay trước mắt mình đã khiến cho Từ Tĩnh Nhàn phải chịu chấn thương tâm lý vô cùng lớn.

Hiện tại Giang Diệu đã quay trở về nhưng Từ Tĩnh Nhàn vẫn chưa thoát ra khỏi cơn ác mộng mất đi con trai.

Bà cho rằng con trai mất tích đều là do lỗi của bà, vì vậy bà muốn bồi thường cho thằng bé, muốn đối tốt với nó gấp ngàn lần.

Việc này liền hình thành một loại bảo vệ quá mức.
Bà đã hình thành thói quen con trai ở cạnh mình một tấc không rời, bởi vậy nên khi đội văn nghệ tỉnh mời bà đi huấn luyện nhóm múa ba bê, bà liền cảm thấy vô cùng áy náy.

Bà cho rằng mình không thể vì công việc mà lơ là con trai mình. Bà cảm thấy con trai không thể rời xa mình.

Nhưng thực tế thì ngược lại, chính bà mới không thể rời xa con trai mình.

Bệnh tự kỷ của Giang Diệu chuyển biến tốt đẹp, khả năng giao tiếp cũng phát triển, việc này cơ hồ có thể nói là kỳ tích, nhưng cũng là nguyên nhân phát sinh.

Từ Tĩnh Nhàn vừa hy vọng con trai có thể sinh hoạt giống người bình thường, vừa không nỡ rời xa con trai mình. Hai loại cảm xúc mâu thuẫn ở trong lòng bà đấu tranh với nhau, tinh thần bị dày vò, hơn nữa phải chịu mệt mỏi dài ngày, tâm sinh lý đảo lộn, cuối cùng khiến bà có những ảo giác.

Bà bắt đầu tưởng tượng ra trên người con trai mình có những điểm bất thường. Bà coi đó là lý do quyết định để mình không do dự mà từ chối lời mời của đội văn nghệ tỉnh.

Đối với một người có chấp niệm quá sâu với một thứ gì đó, thì việc đó có lẽ sẽ trở thành sự thật trong tâm trí người đó.

.........

Đương nhiên đó cũng chỉ là suy đoán của Ôn Lĩnh Tây. Anh ta cũng không trực tiếp kết luận.

Anh ta nghĩ trước hết là phải tìm cách để giúp cho Từ Tĩnh Nhàn bình thường trở lại.

“Hay là bác về nghỉ ngơi chút đi?” Ôn Lĩnh Tây nhìn chăm chú vành mắt thâm quầng của Từ Tĩnh Nhàn.

“Không, tôi không ngủ đâu, tôi nhất định phải bắt được con ốc sên đó ........ Tôi muốn bắt nó, nó rất lớn ........” Từ Tĩnh Nhàn lẩm bẩm.

Ôn Lĩnh Tây thở dài, lấy ra một đơn thuốc rồi viết vào đó tên một vài loại thuốc.

“Đây là .......?” Từ Tĩnh Nhàn nghi hoặc.

“Đây là thuốc giúp tăng cường chất lượng giấc ngủ.” Ôn Lĩnh Tây nói.

Từ Tĩnh Nhàn hình như đã ý thức được điều gì đó. Bà cảnh giác hỏi: “Thuốc ngủ sao?”

“Không, không phải thuốc ngủ, chỉ là thư giãn thần kinh, là thực phẩm chức năng giúp bác dễ ngủ hơn thôi.”

Ôn Lĩnh Tây nở một nụ cười thân thiết mà thuyết phục. Trên người anh ta có loại năng lực chuyên nghiệp tự tin, khiến người ta không tự chủ được mà tín nhiệm anh ta.

“Tôi mong bác có thể quay về nhà, ngủ một giấc thật ngon. Về phần Giang Diệu......”

Hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua thân hình cuộn tròn thành một cục của thiếu niên.

“Đêm nay cứ giao cậu ấy cho tôi. Chỉ tối nay thôi, hay để cho cậu ấy ở cùng với bác sĩ điều trị, có được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play