Đêm nay ai bay lên giường

Phần 2


11 tháng



Tôi đi ngủ lúc 10 giờ tối như thường lệ, tôi ngủ rất ngon, dù ồn ào thế nào tôi đều có thể ngủ say. Bạn cùng phòng luôn nói rằng kiếp trước tôi ngủ đến chết.
Vào nửa đêm, hình như hệ thống sưởi đã được bật.
Tôi mò mẫm về phía hơi nóng, cả người đều cọ lên rồi ôm thật chặt.
Có chút ấm áp .
Búp bê vải thành tinh sao? Cảm giác ấm áp khi ôm nó thật thoải mái. Tôi mơ mơ màng màng suy nghĩ.
Khoảnh khắc tiếp theo, ai đó lắc vai tôi.
Tôi không muốn tỉnh giấc nên tức giận cọ cọ, ôm chặt hơn nữa.
Nhưng con búp bê vải dưới thân đột nhiên mạnh mẽ ngồi dậy, kéo theo tôi cũng ngồi dậy với vẻ mặt đờ đẫn.
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt.
Khoảnh khắc thanh tỉnh, đồng tử giãn ra.
Một khuôn mặt đẹp trai được phóng đại ở ngay trước mặt tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn Ngụy Trạch Thu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao tôi lại ở trong ký túc xá nam của học viện cảnh sát bọn họ? Tôi thực sự muốn khóc.          
Tôi vẫn ngồi trên đùi anh, cả người nép vào ngực anh, hai má bất giác ửng hồng.
Không đợi tôi di chuyển, lại là thanh âm đòi mạng đêm đó vang lên
"Ngụy ca, anh ngồi dậy làm gì thế, em chơi game quấy rầy anh à?"
Tôi sợ đến mức cẩn thận chui vào trong chăn, dính sát lấy Ngụy Trạch Thu. 
Tim tôi đập thình thịch, nhưng ngược lại nhịp tim của Ngụy Trạch Thu rất ổn định. 
Họ không cho phép mắc rèm trong ký túc xá của học viện cảnh sát, nhưng may mắn thay được phép tắt đèn ban đêm.
"Không có việc gì, cậu cũng ngủ sớm đi."
Ngực anh rung lên khi anh nói, và một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi.
Anh ấy nằm xuống, bế tôi theo, kéo chăn trùm qua đầu và bật điện thoại.       
Dưới chăn, ánh sáng từ điện thoại di động chiếu vào chúng tôi, xung quanh đều là hơi thở của anh ấy.
Đây là lần đầu tiên tôi ở gần một người như vậy.
Tim tôi đập dồn dập.
Giọng tôi rất thấp, nhỏ như thầm thì: “Hôm qua không phải vẫn tốt sao?” Sao hôm nay lại đến ký túc xá của anh nữa.
Anh mở ghi chú điện thoại và gõ chữ.
Tôi nghiêng người bên cạnh nhìn.
(Hôm qua em cũng tới.)
Tôi bị sốc!
Anh tiếp tục gõ.
(Ngày hôm qua anh đã theo dõi để loại trừ khả năng em bị mộng du.)
Tôi thở phào nhẹ nhõm, không phải mộng du thì tốt.
Nhưng, tại sao đêm qua không đánh thức tôi dậy.
Tôi nghi ngờ nhìn anh.
(Đêm qua em ngủ say như chết)
 . . . Tôi thừa nhận .
 (Anh quan sát thấy, trong vòng vài giây sau khi anh lên giường, em đột nhiên xuất hiện trong chăn.)
Chẳng lẽ là tôi có siêu năng lực gì sao?
(Buổi sáng sáu giờ anh rời giường, em liền biến mất)
Hở?
Khó trách tôi vẫn thức dậy trong phòng ngủ của mình vào buổi sáng.
Chuyện gì đang xảy ra đây, chẳng lẽ tôi có thể dịch chuyển tức thời?
Tôi thì thào, “Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Ngụy Trạch Thu tắt màn hình điện thoại, nghiêng đầu ghé vào tai tôi thì thầm: “Ngủ trước đi, khuya rồi.”
Hơi thở ấm áp phả vào tai và cổ tôi.
Nói xong, anh đàng hoàng nằm xuống.
May mắn là ký túc xá nam tại trường Ngụy Trạch Thu đã được tân trang lại, giường trong ký túc xá đã được cải tạo và tấm ván giường mới trở nên rộng hơn, lớn hơn nhiều so với giường ký túc xá của tôi.
Nếu không, thân cao 1m89 của anh, cộng thêm 1m66 của tôi, thật sự sẽ bị đè chết người.
Chăn của anh ấy mỏng hơn của tôi nhiều, chăn của tôi dày ít nhất gấp đôi chăn của anh ấy.
Nhưng nhiệt độ cơ thể anh ấy rất cao, tỏa ra hơi nóng, ngược lại còn ấm hơn ở ký túc xá của tôi.
Cứ tưởng nằm cạnh nam thần sẽ bị mất ngủ, kết quả là tôi lại tìm được tư thế thoải mái rồi ngủ đến mất dạng luôn.
Khi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi nhận được một tin nhắn từ Ngụy Trạch Thu.
Tôi ấn mở.
“Dậy chưa?”
Tôi nhắn lại: “Rồi, vừa tỉnh.” 
"À, hôm qua tướng ngủ của em vẫn tốt chứ ha ha."
Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia mới trả lời: "Vẫn tốt."
Sau đó điện thoại cứ báo “Đối phương đang gõ chữ”, tôi nhìn nó nghi ngờ hồi lâu.
Cuối cùng cũng gửi tới một tin nhắn.
"Lần sau mặc quần áo cho tử tế."
Mặt tôi đỏ bừng, tối hôm trước tôi ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề, tối qua tưởng mình không sao nên tôi… không mặc nội y!
Tôi đỏ mặt, gõ chậm rãi và trả lời: "Oh ok, ok."
Khi tôi bò xuống giường, bạn cùng phòng Vãn Vãn trêu tôi: “Khương Khương, bà mộng xuân hở, mặt đỏ lựng kìa.”
Tôi tức giận nói: “Phải, tôi mơ ngủ với Ngụy Trạch Thu.”
 "Vãi, mơ thế tôi cũng muốn mơ! Giời ơi, đàn ông như vậy chỉ có trong mơ thôi." Một người bạn cùng phòng khác chống cằm thở dài.
Nếu chỉ là một giấc mơ thì tốt.
Mặc dù có thể tiếp xúc gần với người mình thích mỗi ngày, nhưng điều này sẽ mang đến cho anh ấy rất nhiều rắc rối.
“À Khương Khương này, tôi định hỏi cái này lâu rồi, sợi dây chuyền ngọc bội của bà nhìn đẹp thế, hình như anh họ tôi cũng có một cái tương tự, bà mua ở đâu vậy, tôi cũng đi mua một cái."
Tôi sờ sờ mặt dây chuyền ngọc bội, "Không đáng bao nhiêu, loại bình thường phổ biến thôi, bà có thể chụp ảnh rồi lên mạng tìm kiểu tương tự."

Tranh thủ buổi chiều được nghỉ học, tôi thu dọn áo khoác, giày đã giặt sạch rồi đến trường bên tìm anh.
Trên sân bóng rổ, tôi liếc qua liền thấy được Ngụy Trạch Thu.
Mặc áo ba lỗ đen, lưng vạm vỡ, mồ hôi nhễ nhại, căng tràn sức sống.
Tôi bí mật lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.
Không đợi tôi có thể thưởng thức, một quả bóng rổ đột nhiên bay về phía tôi.
Tôi ngây ra chưa kịp phải ứng gì thì một nam sinh đã lao tới và đỡ bóng.
Tôi vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Nam sinh kia ném bóng trở về, quay sang hỏi tôi: “Bạn học, em học trường hàng xóm phải không?”
Tôi lùi một bước, hắn tiến ba bước.
Hắn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Anh vừa nhìn thấy em chụp trộm anh, gần đây anh đang tham gia lớp phản trinh sát, năng lực phản trinh sát cũng không tồi ha ha ha."
???
Tôi đang định mở miệng thì một giọng nói vang lên.
 “Đề nghị học lại lớp phản trinh sát.” Ngụy Trạch Thu sải bước đi tới.
 Tôi lập tức chạy đến chỗ Ngụy Trạch Thu và gật đầu: "Em cũng nghĩ vậy á."
 Nam sinh ngược lại cười thoải mái : "Đừng mà Ngụy ca, em chỉ muốn làm quen với bạn nhỏ thôi mà. Xin chào bạn nhỏ, anh là Lâm Cảnh."
“Chào anh, em là Khương Doanh, từ học viện nghệ thuật bên cạnh tới. Vừa rồi em không có chụp lén anh đâu.” Tôi lặng lẽ liếc nhìn Ngụy Trạch Thu.
Đồng đội đang gọi hắn trở về, Lâm Cảnh vẫy tay với tôi, chạy về sân bóng rổ.
Tôi đem chiếc túi da bò đưa cho Ngụy Trạch Thu, ngập ngừng hỏi: “Chụp lén như thế nào mới không coi là phạm pháp?” 
" Đối phương đồng ý mới không coi là phạm pháp."
“Vậy anh có đồng ý không, em chỉ chụp một tấm thôi, em thấy rất đẹp, muốn đặt làm hình nền.” Tôi nói một mạch.
Ngụy Trạch Thu dừng một chút, không nói gì mà nhẹ gật đầu.
 
Đến giờ cơm, Ngụy Trạch Thu mang tôi đến căn tin trường anh.
Dì ở căn tin thực sự không run tay, nhưng có lẽ dì thấy tôi quá gầy nên múc cho tôi càng nhiều.
Tôi im lặng nhìn đĩa thức ăn đầy như một ngọn núi nhỏ trước mặt.
Tôi còn chưa ăn được mấy miếng liền kinh ngạc thấy Ngụy Trạch Thu đã ăn đến chỉ còn một phần ba.
Tôi nhìn xuống đĩa của mình một lần nữa, nó như thể chưa được chạm qua.
Tôi do dự nói: “Ngụy Trạch Thu, nhiều quá, ăn không hết thì phải làm sao đây?”
Ăn không hết thì phí lắm, hay gói lại nhỉ?
“Đưa cho anh, anh giúp em ăn.” Nói rồi anh bưng đĩa của tôi phân đi hơn phân nửa, còn gắp cho tôi sườn xào chua ngọt của anh nữa.
". . . " Lỗ tai tôi lặng lẽ đỏ lên.
 
Ban đêm tôi võ trang đầy đủ, mặc áo ngắn tay và quần dài.
Chẳng mấy chốc tôi chìm vào giấc mộng.
Trong giấc ngủ, theo bản năng di tôi chuyển đến những nơi ấm áp.
Mãi cho đến khi tay bị người bắt lấy, tôi mới thanh tỉnh một chút, giãy giụa mở mắt ra.
Giường của Ngụy Trạch Thu ở gần cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào.
Bóng đêm yên tĩnh.
Lúc này, tôi đang nằm trên người Ngụy Trạch Thu, mặt cọ vào cơ ngực cường tráng của anh, tay còn không ngừng mò mẫm cơ bụng dưới, nhưng đã bị Ngụy Trạch Thu tóm gọn.
Vạt áo của Ngụy Trạch Thu đều bị tôi vén lên.
Bây giờ đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt, đôi mắt ấy như có thể hút người ta vào.
Tôi ngượng ngùng rút tay lại.
Xong con ong. Cả đời giữ khuôn phép, công đức hai mươi năm mất ráo cả.
Tôi có tội, tôi chính là đang thèm thuồng cơ thể của người ta huhuhu.
Nhưng có gì nói nấy, được sờ cơ bụng thích chết đi được.
Ban ngày chế phục quy củ chỉnh tề, sắc mặt nghiêm túc Vs. Ban đêm quần áo xốc xếch, ánh mắt có chút mê ly vì bóng đêm thật cmn cho người ta cảm giác quá tương phản.
Ực ực, tôi nuốt một ngụm nước bọt.
Một mặt vô tội nói: “Thật xin lỗi…”
Rồi cẩn thận từng li từng tí kéo áo về lại chỗ cũ, ngay ngắn quy củ như một thi thể nằm xuống bên cạnh.
Đột nhiên cổ nóng lên, tôi mở mắt ra và thấy Ngụy Trạch Thu đang chạm vào sợi dây chuyền của tôi.
Mặt dây chuyền bằng ngọc bích to bằng móng tay, sáng bóng và lấp lánh. 
Chúng tôi đối mặt trong bóng tối, anh dùng ánh mắt dò hỏi.
Tôi lấy điện thoại di động của anh ấy ra và gõ: "Em không biết nó ở đâu ra, có lẽ là nhặt được, trông rất đẹp nên em vẫn mang theo nó suốt."
 Anh trầm ngâm nhìn chiếc mặt dây chuyền ngọc bích.
 Khi tôi đang do dự có nên để anh chơi mấy ngày không thì anh rút tay lại, có phần xa cách, thấp giọng nói: “Không sao, ngủ đi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play