Lát sau rốt cuộc người cũng đã trở ra, a Thổ đợi bên ngoài hồi lâu nhìn muội muội trong lòng càng thêm sốt ruột.
"Như thế nào rồi?" a Thổ nhìn sắc mặt Tô Thanh không được tốt, nhỏ giọng hỏi.
"Không sao, theo ta" Tô Thanh dẫn hai người lên phòng, nhanh tay chỉnh trang y phục một chút liền nói "ta có việc ra ngoài một chút, bữa trưa đã có người đem lên, ngươi cứ dùng".
"Vậy còn ngươi?" a Thổ nhìn bộ dạng chỉnh trang y phục của Tô Thanh vội hỏi.
"Không sao, trước mắt ở lại đây chiếu cố muội muội ngươi khỏe mạnh, chuyện khác sau này hẳn tính".
Tô Thanh vừa đi, a Thổ quan sát một lượt căn phòng, nhìn vào tuy có chút cũ kĩ nhưng chung quy phòng rộng hơn nhiều so với miếu nhỏ. A Thổ thoải mái nằm ườn ra sàn. Suy nghĩ lúc lâu cũng chìm dần vào giấc ngủ.
"Tiểu thư, mời dùng" Lỗ Hữu Cước đem đũa lau sạch đưa đến trước mặt nữ nhân diện mạo tuyệt mỹ.
Lúc này hai người đang ở tiền sảnh dùng bữa, Hoàng Dung muốn ở đây nghe được một vài tin tức có giá trị.
Hoàng Dung đưa mắt nhìn một lượt tiền sảnh phát hiện thân ảnh vội vàng của một thiếu niên từ trên lầu đi xuống.
"Ngươi theo hắn đi" Hoàng Dung liếc mắt ra hiệu với Lỗ Hữu Cước nhìn về hướng thiếu niên chạy đi.
"Nhưng mà, tiểu thư..." Lỗ Hữu Cước không yên tâm để bang chủ ở lại một mình, dù gì nàng cùng là người đứng đầu bang hội nếu có bất trắc gì Lỗ Hữu Cước hắn quả thật ân hận đến cuối đời.
"Không sao, ta tự biết phải làm gì ngươi đi đi" Hoàng Dung lời nói khiến hắn phần nào an tâm nên lập tức đuổi theo thân ảnh thiếu niên.
Lỗ Hữu Cước đi không bao lâu liền thấy phía trước thân ảnh quen mắt thiếu niên, hắn tăng nhanh tốc độ đuổi theo nhưng vẫn cùng đối phương giữ khoảng cách nhất định tránh để bại lộ việc hắn theo dõi.
Tô Thanh đi dạo quanh thành một lượt, nàng đang tính mở một trà lâu nhưng trước hết phải tìm được một chỗ thích hợp đã. Ý tưởng này không phải đột ngột mà nghĩ đến, vừa nãy lão bản cùng hắn tiểu nhị khinh người, Tô Thanh càng nghĩ càng bực bội trong lòng, hắn ỷ mình mở cái to lớn trang trọng khách điếm liền khinh người quá đáng.
Vì thế nàng muốn về sau tương lai không phải khổ cực chịu người khác khinh miệt nên mới quyết định mở một cái trà lâu kinh doanh sống qua ngày.
Dạo một vòng thành phát hiện không ít thứ hay ho, Tô Thanh nhanh chân chạy vào một con hẻm nhỏ. Lỗ Hữu Cước nắm tốc độ chạy theo nhưng vừa vào hẻm cái gì cũng không thấy.
"Kỳ lạ, hắn đâu rồi?" Lỗ Hữu Cước ngó nghiêng một hồi vẫn không thấy động tĩnh, con hẻm này ngoài có một có một ngôi nhà xụp xệ nằm gần cuối hẻm ngoài ra xung quanh bao phủ bởi một hàng dây leo xanh mọc bám trên thành tường.
Ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu chiếu xuống, Lỗ Hữu Cước nhanh chóng quay lại khách điếm, bang chủ còn có việc đại sự, không thể vì một người không quen biết mà mất thời gian được.
Lỗ Hữu Cước vừa đi, thân ảnh từ nhà gỗ bước ra, Tô Thanh phủi bụi trên y phục mắt nhìn theo hướng lão nhân rời đi.
"Ngại quá, làm phiền bà bà rồi" Tô Thanh hướng lão bà bà nói. Ban nãy phát hiện có người theo dõi nên nàng đành phải lánh tạm vào nơi này.
"Ta muốn tìm một nơi có thể bán trà" Tô Thanh nhìn một lượt nhà gỗ nói.
"Vậy ngươi tìm đúng chỗ rồi, ta vài ngày nữa đi ngoại thành nơi này bỏ không thật uổng phí" lão bà bà lòm khòm đi vào trong.
"Vậy, nơi này có thể bán cho ta không?" Tô Thanh vội hỏi, nàng tìm nửa ngày rồi a, mấy chỗ khác giá cả đều rất mắc, lần này cơ hội đến rồi không nắm bắt rất đáng tiếc.
"Ngươi có thể trả bao nhiêu?" lão bà không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Ta...chuyện này..."
Nhìn Tô Thanh dáng vẻ ấp úng lão bà bà cười trừ trong lòng thầm tính toán hồi lâu mới đưa ra kết luận.
"Được, lấy ngươi giá rẻ nhìn ngươi cái hài tử nhỏ tuổi ngân lượng cũng không có bao nhiêu vì hoàn cảnh khó khăn mà bôn ba lập nghiệp" lão bà điệu bộ cảm thông nói.
"Đa tạ, bà bà" Tô Thanh mỉm cười hướng bà bà cúi người trong đầu thầm tính toán sẽ trang hoàng trà lâu thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT