Thấy Tạ Hoằng Văn bị Hứa Nhan Du tát, tất cả mọi người trong phòng khách đều không thể tin nổi. Nhất là mấy người vệ sĩ đi theo Tạ Hoằng Văn và từng thấy anh giết người không chớp mắt, họ đều không thể tin rằng ông chủ của mình lại bị một người phụ nữ đánh.
Mà ông chủ của họ - Tạ Hoằng Văn cũng không thể tin nổi. Hứa Nhan Du… vậy mà dám đánh anh, còn đánh anh trước mặt tất cả mọi người?
Anh vô cùng giận dữ, liền đặt mạnh bát canh giải rượu xuống bàn, tạo ra một tiếng động lớn khiến cho tất mọi người đều phải sợ sệt.
Ngay sau đó, anh liền đứng dậy, ánh mắt tràn đầy lửa giận mà nhìn vào Hứa Nhan Du, quát: “Cô dám đánh tôi! Cô có giỏi thì đánh cái nữa xem nào!”
Hứa Nhan Du lúc này cũng tức giận, liền quát lại anh: “Em đánh anh một cái còn hơn để anh chết!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì liền đưa tay bóp miệng Hứa Nhan Du. Lúc này anh đã tức đến muốn phát điên nhưng vẫn không nỡ dùng lực mà bóp mạnh.
Thế nhưng, cái miệng anh vẫn vô cùng hung dữ: “Cô lo tôi chết hay là cô cố tình muốn tát tôi? Cô rõ ràng là vì nghe thấy tôi giết tên vệ sĩ kia nên bây giờ mới đánh tôi, đúng không?”
Hứa Nhan Du nghe đến đây thì liền hất tay Tạ Hoằng Văn ra rồi lớn tiếng: “Anh vẫn không tin em, lại còn nghĩ rằng em cô tình muốn tát anh?”
“Đúng, tôi không tin cô đấy!” Cơn giận lấn át tâm trí Tạ Hoằng Văn, anh trừng mắt nhìn Hứa Nhan Du mà nặng lời: “Cô là kẻ lừa đảo, tất cả những lời cô nói ra đều là giả mà cô còn đòi tôi tin cô?”
Lần đầu tiên gặp nhau, cô đã nói rằng mình là người yêu tương lai của tôi. Sau đó, cô lại bảo năm mười chín tuổi chúng ta đã yêu nhau. Đúng là đồ lừa đảo!
Ngay cả chuyện cô nói yêu tôi cũng là dối trá. Tôi đã sớm biết, làm sao cô có thể yêu một người như tôi chứ.
Tạ Hoằng Văn cảm thấy Hứa Nhan Du không yêu anh. Nếu cô thật sự yêu anh làm sao lại nỡ đánh anh chứ? Anh còn chưa bao giờ có suy nghĩ làm tổn thương đến một sợi tóc của cô, anh chỉ cần thấy cô nhịn ăn là đã lo cho cô, anh sợ có lúc cô ốm yếu nên thuê sẵn bác sĩ về biệt thự cho cô, vậy mà cô lại nỡ đánh anh.
Đánh anh như thế, vậy mà là yêu sao?
Tạ Hoằng Văn không tin!
Thế nhưng, không biết có phải là do men say hay không, mà lúc này Tạ Hoằng Văn lại cảm thấy… dường như mình muốn tin.
Tạ Hoằng Văn muốn tin rằng Hứa Nhan Du yêu anh.
Lúc này, Hứa Nhan Du lại siết chặt bàn tay, sau đó hỏi anh: “Vậy anh muốn như thế nào thì mới chịu tin em đây?”
Nghe được câu hỏi này, Tạ Hoằng Văn nhìn vào đôi mắt của Hứa Nhan Du, men say trong người khiến cho anh mơ hồ nói: “Muốn tôi tin, vậy thì cô chứng minh đi.”
Chứng minh rằng cô yêu tôi, bằng cách nào cũng được. Tạ Hoằng Văn nghĩ chỉ cần bây giờ Hứa Nhan Du như trước, thân mật mà ôm anh rồi nói rằng cô yêu anh. Hoặc cô chỉ cần nũng nịu, nói rằng cô muốn anh tin mình, vậy thì dù cô có nói gì anh cũng sẽ ngu ngốc mà tin cô vô điều kiện.
Tuy nhiên, Hứa Nhan Du vẫn đang tưởng rằng Tạ Hoằng Văn không tin trong canh giải rượu có độc. Vì vậy, cô đã hiểu lầm rằng anh muốn cô chứng minh rằng trong canh có độc.
Nhưng chứng minh kiểu gì chứ?
Hứa Nhan Du nhìn Tạ Hoằng Văn, dùng ngữ điệu nghiêm nghị mà hỏi anh: “Anh muốn em phải chứng minh như thế nào đây?”
Tạ Hoằng Văn nhận được câu hỏi này thì trong lòng chợt cảm thấy chua xót. Anh lùi xa khỏi Hứa Nhan Du, sau đó lạnh lùng nói với cô: “Tôi chỉ bảo cô chứng mình mà cô cũng không làm được. Đúng là đồ lừa đảo!”
Nói dứt lời, Tạ Hoằng Văn liền quay người, bước ra phía cửa biệt thự. Nhưng đi ra đến cửa, anh lại dừng lại rồi nhìn về phía kẻ vệ sĩ phản bội kia.
Trong khi đó, Hứa Nhan Du bị nói là đồ lừa đảo thì vừa thấy buồn vừa thấy tức. Cô giận dữ nhìn về phía Tạ Hoằng Văn, sau đó lại nhìn vào bát canh giải rượu.
Thế là một ý nghĩ chợt hiện lên. Tạ Hoằng Văn muốn cô chứng minh trong canh có độc, vậy thì cô sẽ dọa cho anh phải hối hận vì hành động của mình.
Nghĩ như vậy, cô liền cầm bát canh lên.
Tạ Hoằng Văn lúc này lại chỉ về phía kẻ phản bội, sau đó ra hiệu cho nhóm vệ sĩ bắt hắn ta lại.
Nhóm vệ sĩ đang chuẩn bị bắt người thì bỗng nhiên, Hứa Nhan Du lại lên tiếng: “Hoằng Văn, để em chứng minh cho anh xem.”
Nghe thấy tiếng của Hứa Nhan Du, Tạ Hoằng Văn ngay lập tức quay người, nhìn về phía cô. Không ngờ rằng, anh lại thấy cô đưa bát canh kia lên miệng. Vì thế, anh vô cùng hoảng hốt, liền chạy về phía cô rồi quát lên: “Dừng lại!”
Anh lại không biết rằng Hứa Nhan Du vốn chỉ muốn dọa anh. Cô định giả vờ uống bát canh này, sau đó giả bộ trúng độc để dọa anh sợ chết khiếp.
Thế nhưng không may, Lý Kha Y đứng ở gần đó thấy Hứa Nhan Du đưa bát canh lên gần miệng thì vô cùng hoảng sợ. Cô ta sợ sau khi Hứa Nhan Du uống canh rồi xảy ra chuyện gì thì sẽ chứng minh được rằng trong canh có độc, như vậy chuyện cô ta bỏ độc vào canh không phải sẽ bị điều tra ra sao?
Có suy nghĩ như vậy, Lý Kha Y liền chạy về phía Hứa Nhan Du. Mà vì đứng gần Hứa Nhan Du nên rất nhanh, cô ta đã đi đến trước mặt Hứa Nhan Du rồi vung tay, định hất bát canh xuống.
Mà lúc này, Hứa Nhan Du đã ngậm vào miệng bát mà giả vờ như mình đang uống canh. Và xui xẻo là, cái vung tay của Lý Kha Y đã khiến cho bát canh bị nghiêng mạnh, canh trong bát cũng bị dốc một ít vào trong miệng Hứa Nhan Du.
Bát canh sau đó bị rơi xuống dưới đất, tạo ra một tiếng xoảng.
Hứa Nhan Du chết lặng, bàn tay run run chạm vào miệng mình.
Tạ Hoằng Văn lúc này mới chạy đến, vội vàng giữ lấy người Hứa Nhan Du mà hoảng loạn hỏi: “Cô không sao chứ? Cô chưa uống canh, đúng chứ?”
Hứa Nhan Du vẫn đang đặt tay trên miệng, chưa trả lời câu hỏi của Tạ Hoằng Văn. Lý Kha Y lại tưởng bản thân đã kịp thời hất bát canh xuống đất, cho nên cô ta liền thở phào nhẹ nhõm rồi nói với Tạ Hoằng Văn: “Cô ta chưa uống, tôi hất bát canh đi rồi.”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy vậy thì sự hoảng loạn trong lòng mới vơi đi. Sau đó anh lại nhíu mày, buông Hứa Nhan Du ra rồi mắng cô: “Đồ ngốc, cô muốn chết à?”
Mắng rồi, anh lại quay người rồi bước ra xa Hứa Nhan Du vài bước, sợ rằng nếu ở gần cô thì cô sẽ phát hiện ra vừa rồi, anh đã rất sợ hãi.
Sợ hãi cô vì uống bát canh đó mà xảy ra chuyện gì.
Trong khi đó, Hứa Nhan Du cũng vô cùng sợ hãi, hoảng loạn.
Cô đã lỡ uống một ít rồi… Sẽ không sao chứ?
Trong nguyên tác, Tạ Hoằng Văn uống gần hết một bát canh nhưng vẫn có thể cứu được. Vậy cô mới uống chưa đầy nửa ngụm, chắc là sẽ không sao… đúng không?
Lúc này, nhóm vệ sĩ đã bắt lấy kẻ phản bội. Lý Kha Y thấy vậy thì đương nhiên rất hoang mang.
Tạ Hoằng Văn lại quay lại, nhìn về phía cô ta. Chỉ là anh đang định sai người bắt luôn cả cô ta thì một vệ sĩ lại chỉ về phía Hứa Nhan Du, hốt hoảng nói: “Cô Hứa… Cô Hứa chảy máu.”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn liền vội vàng quay sang nhìn Hứa Nhan Du.
Không ngờ rằng, anh lại thấy vành mắt cô đã đỏ lên. Mà từ miệng của cô, máu không ngừng chảy xuống, nhỏ từng giọt từng giọt xuống bàn tay cô, có những giọt thì lại rơi xuống sàn nhà.
Sau đó, cả cơ thể cô đều đau đớn, không còn chút sức lực mà ngã xuống.
Khuôn mặt Tạ Hoằng Văn liền tối sầm lại, vội vàng chạy đến đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng. “Hứa Nhan Du, cô sao vậy? Hứa Nhan Du!”
Hứa Nhan Du đau đớn mà nằm trong vòng tay Tạ Hoằng Văn, cũng vì quá đau mà cô đã rơi nước mắt. Cổ họng lại bỗng chốc trở nên đau rát, cô khó khăn mà lên tiếng: “Hoằng Văn… Em đau quá…”
Trái tim Tạ Hoằng Văn vì vậy mà cũng đau, giống như bị hàng ngàn lưỡi dao đâm chém. Anh hoảng loạn ôm lấy Hứa Nhan Du, điên cuồng mà hét lên: “Bác sĩ! Gọi bác sĩ!”
Vừa gọi bác sĩ, Tạ Hoằng Văn vừa bế Hứa Nhan Du lên rồi đi về phía phòng bệnh trong biệt thự. Các vệ sĩ liền nhanh chóng chạy đi mở cửa phòng bệnh rồi tập hợp các bác sĩ và y tá lại.
Tạ Hoằng Văn thì vừa bế Hứa Nhan Du, vừa nói với cô: “Không sao. Cô sẽ không sao đâu… Cô nhất định sẽ không sao…” Giọng nói của anh run rẩy, hai mắt anh lúc này đã giăng đầy tơ máu.
Hứa Nhan Du lại đau đớn đến nỗi gần như lịm đi, chỉ có thể dựa vào lồng ngực Tạ Hoằng Văn mà hô hấp.
Đến lúc bế Hứa Nhan Du vào đến phòng bệnh rồi đặt cô nằm xuống giường, Tạ Hoằng Văn liền gấp gáp bảo bác sĩ: “Cứu cô ấy! Phải cứu được cô ấy!”
Nữ bác sĩ liền bảo Tạ Hoằng Văn: “Ông chủ bình tĩnh. Trước tiên hãy nói cho tôi biết, cô ấy làm sao vậy?”
Tạ Hoằng Văn nhận được câu hỏi này thì liền nhớ tới bát canh kia. Chẳng lẽ… Hứa Nhan Du đã uống canh rồi sao?
Nghĩ như vậy, một nỗi sợ vô hình liền bao trùm lấy Tạ Hoằng Văn. Anh nắm chặt lấy tay Hứa Nhan Du, hỏi cô: “Cô đã uống bát canh đó?”
Hứa Nhan Du nghe được câu hỏi này thì dùng hết sức mình mà đáp: “Ừm.”
Bàn tay Tạ Hoằng Văn liền không ngừng run lên, cổ họng anh thoáng chốc nghẹn lại. Thế nhưng, anh vẫn nói với cô: “Không sao… Sẽ không sao đâu…”
Sau đó, anh liền cố gắng bình tĩnh lại rồi quay sang, bảo bác sĩ: “Cô ấy uống phải thuốc độc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT