Cả bọn vui chơi ở thành phố H hết 3 ngày.
Ngày cuối cùng của kì nghỉ, Trần Tiểu Niên thực sự dẫn Phí Nhi đến trường đua.
Dĩ nhiên là kèm theo sự giám sát của Giang Trì.
Mộc cũng là một trong những đường đua nhất nhì ở thành phố K.
Tuy điều kiện đáp ứng kém xa so với Sơn Thiên nhưng có độ an toàn bậc nhất.
Các đường đua không quanh co, khúc khuỷu, xung quanh đều được lắp đặt hàng rào bảo vệ chắc chắn, phù hợp với những cậu ấm cô chiêu thích tìm trò tiêu khiển, giải trí.
Nhan Họa là người phụ trách quản lí trường đua.
Trước kia, cô ta từng làm gái ở địa bàn Hắc Long, sau đó bị bán cho mấy ông chủ lớn.
Vẻ ngoài xinh đẹp, ăn nói khéo léo nên rất được yêu thích, mấy năm liền nắm được không ít lợi ích.
Cô ta nhìn thấy Trần Tiểu Niên vừa bất ngờ, vừa thích thú.
"Lần cuối bé cưng tới đây hình như mới bắt đầu học đua xe.
Sao thế!? Bị thất sủng rồi à?"
"Sao? Muốn đuổi khách?" Lúc trước có mấy lần làm việc cho Tần Phương, đều vô tình bắt gặp cảnh Nhan Họa bị mấy tên đàn ông làm khó.
Trần Tiểu Niên khi đó chẳng qua chỉ là bị chắn đường, tiện tay giúp cô ta giải vây.
Sau này, khi mới học đua xe, Trần Tiểu Niên rất hay cùng Mục Cảnh Nhiên đến đây.
Cũng coi như thân thiết.
Nhan Họa vỗ tay cái bộp, vẻ mặt rất chi là nghiêm túc:
"Đương nhiên không.
Sao? Lần này muốn đua đường nào, X07, không bằng Sơn Thiên nhưng đủ cho cưng trải nghiệm chút kích thích."
"X01, ghế phụ của tôi có người."
Mắt người phụ nữ liền mở lớn, tỏ vẻ không tin.
"Thật à!? Chị nhớ ghế phụ của cưng còn chưa ai dám ngồi mà."
"Chị hỏi nhiều vậy làm gì, mau chuẩn bị xe đi.
Bọn họ đang thay đồ, sắp tới rồi."
"Haizz, tính khí này của cưng đúng chỉ có nhóc họ Mục mới chịu nổi.
" Nhan Họa lắc đầu một cái, sau đó vẫy tay phân phó người đi lấy xe cho cô.
"Sao? Từ lúc bị bế đi, cưng im hơi lặng tiếng quá đấy.
Bọn Hắc Long tới đây công chuyện, thỉnh thoảng lại nhắc đến cưng."
Vừa nghe, sắc mặt Tiểu Niên liền không tốt lắm.
Cô trầm giọng:
"Chị vẫn để bọn họ tới đây buôn hàng?"
"Ngạc nhiên cái gì.
Đây là lần đầu à, thuận mua vừa bán thôi mà.
Bọn chó săn kia còn lâu mới dám bước tới địa bàn của chị đây gây sự."
Im lặng một hồi.
Không khí giữa hai người bắt đầu ngấm mùi vị căng thẳng.
Đôi mắt cong vút của Nhan Họa nheo lại đầy nguy hiểm, đối Trần Tiểu Niên nghi ngờ.
"Dạo gần đây, cưng làm phật ý gì Tần thiếu à?!"
Trần Tiểu Niên nhướn mày "Tôi đã từng lấy lòng hắn rồi à!?"
"Trước giờ, chị thấy cưng chống đối Tần thiếu không ít.
Nhưng lần này hơi khác đấy, đừng nói cưng muốn phản bội anh ấy.
"
"Nhan Họa, ai cũng có giới hạn của mình.
Tôi cũng có."
Mặt Nhan Họa lập tức biến đổi, nhìn vô cùng ác liệt.
Giọng nữ ngọt ngào thoáng chốc đã ngào ngạt mùi thuốc súng, vừa mang hàm ý nhắc nhở vừa là nạt nộ.
"Giới hạn là cái đếch gì? Đã là người của Hắc Long, có lệnh là phải làm, cũng đừng mong vào là dễ dàng rời đi."
"Trần Tiểu Niên, mềm nắn rắn buông.
Tay mày chưa nhuốm máu nhưng chắc cũng nhìn thấy cảnh đổ máu ở Hắc Long rồi nhỉ.
Chị có lòng tốt nhắc nhở mày.
Nghe Tần thiếu thì sống mà chống thì chết."
"..."
Trong lúc hai người còn giương cung bạt kiếm với nhau thì đám Phí Nhi đã thay đồ xong, chậm rãi đi về phía trước.
Nhan Họa thấy có người đến, ngay lập tức liền đổi thành bộ dạng ngọt ngào, động lòng người.
Cô ta quàng tay lên vai Tiểu Niên đầy thân thiết, hệt như cái người vừa cảnh cáo cô cùng cô ta không phải là một người.
"Tiểu Niên nói với chị rồi, sẽ dẫn bạn tới đây."
"Bạn của cưng đây sao? Trời đất, ai cũng xinh xắn, đẹp trai quá dợ.
Giới thiệu với chị đi."
"..."
Đúng lúc, nhân viên lái xe tới.
Trần Tiểu Niên liền có cơ hội né mặt Nhan Họa:
"Xe tới rồi.
Bọn tôi đi trước."
"Okela, mấy đứa chơi vui vẻ nha." Nói xong liền quay người vào trong.
Thấy người đi khuất, Phí Nhi mới ôm miệng kêu lên:
"Mấy bồ thấy không? Kiểu nói của chị gái kia giống hết mấy nhỏ người yêu cũ của Giang Trì, nghe cứ khiến người ta ngứa tay sao á!?"
"..."
Sự thật thà quá mức của Phí Nhi khiến cả bọn câm nín tại chỗ.
"Lần sau có xã giao với người khác, nhất định phải bế bạn trai của cô đi cùng nhé Phí tiểu thư?" Nghiêm Cẩn tốt bụng nhắc nhở cô.
"??"
Vì an toàn, Giang Trì nhất quyết trói Phí Nhi ở bên cạnh mình, thành ra trừ Trần Kỳ Nhan không tham dự thì Trần Tiểu Niên, Lục Thời và Nghiêm Cẩn mỗi người đều dùng xe riêng.
Trần Tiểu Niên lái xe tới bên cạnh Lục Thời, thấy anh đang kiểm tra động cơ, tâm trạng rất phấn chấn nhắc nhở:
"Đường đua lần này đều là đường cơ bản, còn có biển chỉ dẫn, anh đừng có sai đường đấy.
"
Lục Thời nghe xong liền biết cô đang nhắc lại chuyện anh lái nhầm làn xe năm ngoái, vừa bất lực trước tính khí trẻ con này của cô vừa khiêu khích:
"Muốn cược không?"
"Cá cược?"
"Nếu tôi thắng, em phải ngoan ngoan nghe theo tôi một ngày?"
!!
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý.
"Nếu em thắng, vậy thì ngược lại?"
"Được."
Đèn tín hiệu ở phía xa không ngừng đổi số, một chữ GO lớn xuất hiện, làn xe X01 liền phát ra tiếng ma sát chói tai.
Trần Tiểu Niên giậm ga với một lực vừa phải, chiếc xe đua liền vun vút lao về phía trước.
Cô bẻ gương chiếu hậu, phát hiện bám sát theo mình chính là Lục Thời.
Anh không hạ cửa kính, tốc độ của xe cộng thêm gió khiến mái tóc đen bay phất phới.
Lục Thời quay mặt về phía cô, cười khẩy một cái sau đó tăng tốc vụt lên phía trước.
Trần Tiểu Niên ngớ người, vội vã đạp ga đuổi theo.
Đường X01 mà Trần Tiểu Niên chọn là đường đua căn bản, hầu như những ngã rẽ đều không đòi hỏi kĩ thuật đua quá cao.
Từng là người rong ruổi rất nhiều tay đua trên con đường X01 này, Lục Thời thực sự không phải đối thủ của Trần Tiểu Niên.
Anh dẫn đầu đường đua nhưng chẳng mấy chốc đã bị cô vượt mặt.
Mỗi động tác điều khiển xe, chuyển làn, cua góc đều cho thấy người lái là một kẻ sành sỏi.
Khúc cua cuối ngay trước mắt, Trần Tiểu Niên đột ngột giảm tốc độ, đi gần như song song với Lục Thời.
Cô hạ cửa kính xe.
Trong tiếng gió vù vù, Lục Thời mơ hồ nghe thấy:
"Muốn thắng không?"
"..."
"Muốn." Anh nghiêng đầu "Em sẽ nhường tôi sao?"
"Không." Trần Tiểu Niên lập tức giở trò lật mặt, cô nhấn ga, chiếc xe cua một đường điêu luyện sau đó trực tiếp chạy thẳng về vạch đích.
"..."
Lục Thời cho xe chạy thẳng xuống gara, đóng mạnh cửa và chậm rãi đi về phía Trần Tiểu Niên.
Cô còn chưa kịp ăn mừng chiến thắng, vừa quay người đã bị gương mặt phóng đại của Lục Thời dọa cho lùi ra xa.
Nhưng Lục Thời còn nhanh hơn, anh cúi người, hôn chóc cái vào môi cô.
"Chúc mừng, em có một ngày của anh."
Trần Tiểu Niên hé mắt nhìn xung quanh, sau đó cẩn trọng quan sát sắc mặt của Lục Thời:
"Anh giận à?"
"Không có, sao anh phải giận." Mặc dù thua trận nhưng trên mặt Lục Thời thực sự không có lấy một biểu cảm khó chịu nào, ngược lại cực kì dịu dàng.
"Em thắng hay tôi thắng thì chẳng phải một ngày đó em vẫn phải ở cạnh tôi đó sao."
"..."
"Em hoài nghi anh cố tình để em thắng."
Lục Thời cười khẽ, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, vô cùng dịu dàng ghé sát tai cô:
"Không nhường, em là giỏi nhất."
Trái tim Trần Tiểu Niên suýt thì bùng nổ, cô sửng sốt ngẩng đầu nhìn Lục Thời.
Nhưng anh đã nhanh chóng rời đi, trên mặt còn mơ hồ hiện ra vẻ đắc ý.
Tiểu Niên cúi đầu, sờ hai bên má, rõ ràng trời vẫn lạnh mà cô lại thấy nóng quá, nóng chết đi được.
...
Kì nghỉ kết thúc, lớp A lại bắt đầu chìm vào những ngày cày cuốc đèn sách.
Chẳng biết từ khi nào, cứ mỗi giờ truy bài, giờ giải lao, người ngoài đi qua chỉ thấy trong lớp A vang lên tiếng đọc bài vô cùng nghiêm túc, tiếng bút viết xoàn xoạt, tiếng lật đề mà chỉ vừa nghe đã thấy mệt mỏi.
Không một ai dám nới lỏng, không một ai dám buông thả.
Có thể bọn họ đã biết trước tương lai bản thân sẽ như thế nào, nhưng cả đời người cũng chỉ có một lần mười tám, cũng chỉ có một lần thi đại học.
Tin rằng đã là người thì không một ai muốn bỏ lỡ.
Lão Từ đang chữa dở đề thi hôm qua thì chuông reo.
Ông quét mắt về phía lớp một hồi, lớp học vẫn yên ắng như tờ, hơn bốn mươi cặp mắt đang chăm chú chờ ông tiếp tục giảng bài.
Hình như đã lâu lắm rồi, Từ Hiên chưa thấy đám quỷ này ồn ào, làm loạn xì ngầu đòi ra chơi mỗi lần có chuông hết giờ.
Hiếm khi thở dài.
Lâu lắm chưa được mắng câu nào, ngoan quá cũng buồn lắm chứ.
"Hết giờ rồi, tiết đầu giờ chiều tôi sẽ chữa tiếp.
Lớp trường phát đề cho các bạn, mỗi người 5 đề, tiết sau nộp."
"Mấy đứa có ý thức học tập là rất tốt, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe, biết chưa?"
"Lão Từ yên tâm, 1 giờ sáng là mắt em tự động nhắm rồi, có muốn làm đề cũng phải đợi trong mơ mới làm tiếp được."
"Đúng rồi thầy ơi, tối qua em gặp nó trong mơ, thế mà trong mơ nó cũng đang nằm mơ nó đang làm đề."
Cả lớp cười ầm.
Lão Từ cũng không nhịn được cười.
"Ngày mai có kết quả thi tháng, để tôi xem trong mơ các anh chị học hành tử tế như nào."
"Ối lão Từ, xin là xin.
Đề thi khó muốn chết.
Phải thông cảm cho những người sĩ từ ngày đêm đèn sách này chứ."
"Thi đại học còn khó hơn.
Nghiêm túc học tập cho tôi, mai có kết quả thi vị trí của ai mà người đấy không giành lấy, đừng trách tôi đì thêm công việc cho các anh các chị."
Trần Tiểu Niên đang chăm chú làm đề cũng đột ngột rùng mình.
Cô cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Từ Hiên vừa liếc qua người mình.
Cô vừa cười, vừa bất lực không kém.
Chắc ông vẫn đang giận lẫy cái thành tích thảm hại lần trước của cô đây mà.
Cộc.
Lục Thời ngồi bên cạnh đột ngột gõ nhẹ lên trán cô, nghiêm túc nhắc nhở:
"Tập trung."
Trần Tiểu Niên ăn đau, xụ mặt:
"Cũng chưa vào lớp."
"Tiếp tục làm đề đi."
"Xong rồi." Cô nhấc đề thi trên bàn đem đến trước mặt Lục Thời.
Tuy giận dỗi nhưng vẫn rất ngoan, Lục Thời rất hài lòng, bắt đầu lấy bút chữa đề cho cô.
"Em đoán lần này mình được bao nhiêu điểm."
"Không đoán được."
"Thế em muốn được bao nhiêu điểm?"
Trần Tiểu Niên vốn đang nằm nhoài ra bàn chờ Lục Thời, nghe anh hỏi liền không chút do dự liền đáp:
"Em muốn hạng nhất.
Được không?"
Lục Thời phì cười, vuốt ve mái tóc cô như đang dỗ dành con mèo nhỏ:
"Hạng nhất là của tôi, tôi là của em, vậy chẳng phải hạng nhất là của em sao?"
!!!
Cấp cứu!!
Có người chấn động!!!
Mặc dù khi nói Lục Thời đã kiềm giọng mình nhỏ nhất có thể, nhưng vẫn không tránh được việc Ôn Tân Di ngồi trước hai người nghe thấy.
Ôn Tân Di thề trong lòng, cô chỉ đang chuyên tâm làm bài thôi, à không, cô chỉ là vô tình nghe được cuộc đối thoại bí mật ở đằng sau thôi.
Tượng đài người đàn ông sắt đá không có trái tim của Lục Thời trong đầu Ôn Tân Di đổ rầm rầm, cô gái hơi cúi đầu, che khuất đi sự kinh hãi của mình lúc này.
Lục Thời và Trần Tiểu Niên đang yêu đương?
Oh my god, tin động trời này tin được không?
Ôn Tân Di kích động nhớ lại.
Lục Thời của ngày trước kiệm lời, lạnh lùng vãi chưởng, đừng nói người ngoài mà người trong lớp cũng đủ sợ anh rồi.
Còn Trần Tiểu Niên thì khỏi cần nói, bà hoàng của sự thờ ơ.
Trong đầu cô tự động phát lên câu nói: Hạng nhất là của tôi, tôi là của em, vậy chẳng phải hạng nhất là của em sao?
What đờ heo? Đây là câu mà Lục Thời có thể nói được sao?
Ôn Tân Di thực sự không tin vào tai mình.
Trước kia cô không hiểu, hiện tại nhớ lại cảnh tượng, Lục Thời tự nguyện cho Trần Tiểu Niên ngồi cạnh mình suốt hơn năm trời, Lục Thời giảng bài cho Trần Tiểu Niên, Lục Thời thường xuyên anh anh ta ta đi cùng Trần Tiểu Niên, rồi lúc bị thương, hai người ân cần đút nhau ăn cơm.
Trời ơi, đó không phải tình thương mến thương của tình đồng chí.
Đó là cơm chó!!!
Giống như Trần Tiểu Niên và Lục Thời nhân cơ hội bọn họ ngu ngơ không biết gì đưa cho họ tô cơm chó, còn bọn họ thì ngây ngốc ăn lấy ăn để, còn tấm tắc khen ngợi.
Nhân sinh ơi, cứu tôi!!
Phí Nhi véo một cái lên mặt Ôn Tân Di, thành công khiến cô gái kêu lên:
"Ê, làm gì ngồi ngây ngốc thế?"
Ôn Tân Di kích động kéo Phí Nhi cúi xuống dưới bàn, chuẩn bị chia sẻ tô cơm chó nhưng đột nhiên nghĩ đến vấn đề.
Phí Nhi là cái loa phát thanh chạy bằng cơm, nhỡ hai người họ chỉ muốn yêu đương bí mật thì sao, chuyện này mà lan ra ngoài, Lục Thời nhất định không tha cho cái thân già của cô.
Không được! Cô còn muốn sống a!
"Sao đấy, tự nhiên kéo tui xuống đây làm cái gì?"
"À...à bắt muỗi."
Phí Nhi đánh Ôn Tân Di một cái rõ kêu, sầm mặt mắng:
"Muốn tui đưa đi tiêm dại không?"
Ôn Tân Di khóc không ra nước mắt.
....