Ngoài đường tối om, ánh sáng le lắt từ những quán ăn ven đường cũng chẳng đủ đề Lâm Nhạc lần mò được đường trở về nhà trọ.

Anh thở dài rẽ vào con ngõ nhỏ, thì những chiếc xe motor không biết từ đâu lao đến, rồ ga ầm ĩ.
Đám người vụt qua, có vẻ đang tìm kiếm ai đó.

Lâm Nhạc chờ đợi bọn chúng đi hết mới đi tiếp, mỗi tối nơi đây lại xuất hiện vài tên như vậy.

Chúng cầm theo côn và mã tấu, dáng vẻ hung hăng hống hách khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Chắc lại có vụ săn đuổi gì rồi đây mà?
Anh nghĩ vậy và tiếp tục bước đi.

Nhưng tiếng thở gấp gáp ngay kề đó khiến anh lập tức nín thở.

Bóng một người phụ nữ lảo đảo từ con hẻm vắng người, cuối cùng ngã nhào lên người anh.
Cơ thể anh cứng đờ, không nhịn được rét run khi trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh nồng.
Tiến lại gần hơn một chút, Lâm Nhạc lay người cô, khẽ gọi.

Đáp lại anh là tiếng rên đau đớn.
Người phụ nữ nằm bất động, trên mặt cô toàn là máu, anh đoán rằng cô chính là người mà đám người kia đang tìm kiếm.

Tại sao bọn họ lại truy đuổi một cô gái để làm gì? Đầu óc anh có chút bấn loạn, ngay cả số cứu thương là 114 hay 115 cũng không nghĩ rõ ràng.
Tiếng rồ ga của những chiếc xe motor đang quay lại ngày càng gần, Lâm Nhạc luống cuống bấm điện thoại, định báo công an nhưng một bàn tay đã đột ngột thò tới, giật phắt chiếc điện thoại trong tay anh.
“Đừng có lo chuyện bao đồng.”
“Cô muốn chết ở đây à?!” Lâm Nhạc trừng mắt nhìn cô.
Trần Ngọc Lan vuốt máu trên mắt, trông có vẻ đã tỉnh táo hơn nhiều.
“Nếu không muốn chết thì cút đi.”
Chỉ trong vòng nửa giờ đồng hồ, Lâm Nhạc đã phải trải qua vô vàn nỗi khiếp sợ chưa từng có, nhưng trên cả điều đó chính là thái độ cọc cằn của cô gái này càng khiến anh bực bội hơn.
Lâm Nhạc giật lại chiếc điện thoại trong tay cô, sau đó đỡ lấy người Trần Ngọc Lan.Khiến cô gái ngay lập tức trợn mắt giận dữ với anh:
“Mẹ kiếp, anh làm trò gì thế?”
“Thế cô muốn chết ở đây à?! Nếu cô chết thì chọn nơi phong thủy tí đi, chỗ này ngay trước nhà tôi, cô nói tôi phải làm thế nào?”
“Thả tôi ra.” Trần Ngọc Lan gằn giọng.
“Vào lánh tạm ở nhà tôi trước đi.” Lâm Nhạc vẫn mặc kệ cô, thuần thục đi tới mở khóa phòng trọ.
Tay Trần Ngọc Lan run bần bật, chỉ hận không thể đứng dậy giết chết tên đàn ông trước mặt.
“Tên khốn...”
Nhưng không kịp nói hết câu, cảnh tượng trước mắt đã nhòe đi, một luồng ánh sáng đã ập tới.

Lúc mở mắt ra, cô thấy mình đang đứng ở một cánh đồng hoa lớn.

Một nơi quá đỗi quen thuộc.
Hoa cẩm tú cầu trải dài bát ngát, một màu tím dịu dàng khiến lòng người thấy trống vắng, cô đơn vô cùng.
Người đàn ông kia đứng đó, nhìn cô cười.

Trần Ngọc Lan không kìm được chạy đến bên anh.

Mặt đất dưới chân anh bống nhiên vỡ vụn, hai chân Trần Ngọc như bị thứ gì đó níu lấy, cô tuyệt vọng hét lên nhưng Lâm Nhạc không chạy, chỉ mỉm cười nhìn cô, sau đó nói ‘Tạm biệt’.
Một vực sâu nứt toác ra và anh cứ mãi rơi xuống đó.
‘LÂM NHẠC!’
Trần Ngọc Lan choàng tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm trán.

Ngơ ngác nhìn xung quanh, cô phát hiện bản thân đang nằm trong phòng bệnh.

Mùi thuốc sát trùng gay mũi, tiếng Kỷ Vỹ và bác sĩ đang trò chuyện bên tai như ù đi.

Trong phòng vẫn còn một người khác nữa nhưng cô không nhìn rõ.
Hơi thở cô gấp gáp.
Là giấc mơ sao?
Những hình ảnh đáng sợ kia thoảng qua trong tâm trí, nỗi đau đớn tuyệt vọng khi đó như hiện về khiến Trần Ngọc Lan run rẩy.
“Kỷ Vỹ...”
Kỷ Vỹ và người kia quay vào.

Người kia là Trần Tiểu Niên.
Kỷ Vỹ có chút vội đi đến bên Trần Ngọc Lan.

Dáng vẻ tiều tụy của anh ta đủ để cô hiểu gần một tháng qua y đã phải cật lực, vất vả như nào.
“Trần tổng, ngài tỉnh rồi?”
Trần Ngọc Lan thở ra, những vết thương trên người khiến cô chỉ cần cử động nhẹ thôi cũng đau đớn tựa xé da cắt thịt.

Dù vậy, câu cô cố gắng mở miệng đầu tiên chính là tình hình Trần Gia Hưng và công ty.
Kỷ Vỹ hiểu rõ tính cách Trần Ngọc Lan nhất, không chút giấu giếm mà báo cáo mọi việc.

Càng nghe sắc mặt Trần Ngọc Lan càng trắng bệch.

Một không khí nặng nề và đáng sợ bao trùm cả căn phòng khiến Trần Tiểu Niên cảm thấy nghẹt thở.
Trần Ngọc Lan được y tá đỡ ngồi dậy, tay vẫn để nguyên dây truyền nước, hai chân bó bột, khắp người đều là băng bông trắng.

Thực sự chật vật.
Ngay khi hội trường X xảy ra hỏa hoạn, Trần Ngọc Lan cũng theo đám đông sơ tán ra bên ngoài, nhưng trong tình huống hỗn loạn ấy, một đám người cưỡng chế chuốc cô bằng thuốc ngủ.

Đến khi tỉnh lại, đã ở trong một căn phòng tối đen như mực.
Mấy lần cô cố gắng tìm cách trốn thoát nhưng đều bị bắt lại.

Suốt một tháng, cô bị tra khảo, tra tấn, sống đi chết lại không biết bao nhiêu lần.
Nhớ lại đoạn kí ức kia, Trần Ngọc Lan như thể phát điên, dì ta bật cười.

Một nụ cười âm hiểm và đẫm máu.

Cô nhất định sẽ không tha cho bọn chúng.

Tất cả đều phải trả giá.
“Trần tổng, có cần phái người đến nơi ngài bị giam giữ điều...”
“Không cần.” Trần Ngọc Lan lạnh lùng ngắt lời.

Cứ nghĩ tới Trần Gia Hưng, u ám dưới đáy mắt càng trở nên nồng đậm.
“Tên khốn đó dám cho người bắt tôi rồi thả ra thì chắc giờ dấu vết cũng được dọn dẹp sạch sẽ rồi.

Trần Gia Hưng...!mẹ kiếp! Tao sẽ không tha cho mày đâu.”
“Trần Tiểu Niên..” Trần Ngọc Lan bỗng cất tiếng gọi.
Tiểu Niên giật mình, bốn mắt đối diện nhìn nhau, bước chân cô như bị điều khiến, tự động tiến lại gần.
Chỉ cần liếc mắt cũng đủ nhận ra Trần Ngọc Lan đang chuẩn bị ra thánh chỉ cho cô.
“Dì muốn tôi làm gì?” Cô vào thẳng chủ đề.
“Không cần làm gì hết.

Từ bây giờ cô không cần phải đến công ty nữa.”
Cả Tiểu Niên và Kỷ Vỹ ngẩng đầu nhìn cô, kèm theo sự sửng sốt.

Với tình trạng thiếu hụt nhân lực như bây giờ, dù là ai đi chăng nữa cũng phải biết đuổi Trần Tiểu Niên là một thiếu sót to lớn như thế nào.

Huống hồ năng lực làm việc của cô, còn ai là không biết.
“ Ý dì là sao?”
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô trở về căn hộ kia, ngoan ngoãn đi học, ngủ, nghỉ, sinh hoạt như bình thường cho tôi.

Tốt nhất đừng có dính dáng tới kẻ không nên đụng vào.”
Dính dáng tới kẻ không nên đụng vào? Là Lục Thời!?
Mặt Tiểu Niên thoáng biến hóa, mà một màn này vào mắt Trần Ngọc Lan chính là thái độ chống cự, phản chủ.
Gương mặt xinh đẹp đanh lại, hoàn toàn không nhìn ra có chút đùa giỡn như hàng ngày, nghiêm túc cảnh cáo cô:
“Đừng quên bản thân cô là ai, đang đứng ở đâu, nhiệm vụ của mình là gì.

Hợp đồng còn trong tay tôi, tính mạng người phụ nữ kia tôi tùy ý đều có thể lựa chọn, cô liệu mà quyết định.

Tốt nhất đừng dại dột làm ra hành động phản kháng gì.

Nếu không đừng trách tôi độc ác.”
Lời nhắc nhở đầy ý đe dọa của Trần Ngọc Lan thực sự đã đánh thực sự sợ hãi bên trong Trần Tiểu Niên.

Cô đã vô tình quên mất thân phận của bản thân thấp hèn như thế nào.

Người phụ nữ này nói không sai, chính nó đã khiến cô thức tỉnh được nhiều thứ.
Môi Tiểu Niên khẽ nhếch lên, đôi mắt lạnh lẽo cũng không hề kém cạnh người phụ nữ đối diện.
“Dì còn chưa đủ độc ác? Tôi vẫn cảm thấy dì vẫn nên chịu thêm một tháng nữa mới đủ minh mẫn để nói tiếp những lời như vậy.”
Một tiếng hừ lạnh.
“Không sớm thì muộn sẽ tới lượt cô thôi.

Cần gì vội?”
“Đáng tiếc tôi không phải dì, không ngu đần tới mức bị lừa đi đâu.”
Nói rồi, cô lạnh lùng quay người rời đi.

Hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt phẫn nộ của những người còn lại trong phòng.
Phòng bệnh lại rơi vào yên tĩnh.
“Trần tổng, ngài thực sự đuổi Trần Tiểu Niên khỏi công ty?” Kỷ Vỹ chứng kiến toàn bộ sự việc, không thể nào hiểu nổi những việc Trần Ngọc Lan vừa làm, không nhịn được hỏi cô.
“Ờ.” Trần Ngọc Lan hời hợt đáp lại.
“Nhưng chúng ta đang rất cần nhân lực.”
“Không cần thiết nữa.

Kỷ Vỹ, cậu cho rằng, mục đích thực sự của Trần Gia Hưng khi bắt cóc tôi chỉ để dằn mặt, cho tôi một bài học thôi sao?”
Lòng Kỷ Vỹ dâng lên một nỗi hoảng sợ, những kí ức trước kia như sống dậy trong tâm trí, gam màu xám xịt bao lấy đại não và đáy mắt, nhưng vẫn âm thầm giấu kín đi.
“Ngài có ý gì Trần tổng?”
“Ha, thằng khốn đấy.” Trần Ngọc Lan nặng nề nhìn về phía trước.

Ánh mắt cực kì nguy hiểm.

“Hắn đã đánh hơi được cách lách luật để khai thác phi pháp mỏ kim cương kia rồi.

Hắn liều mạng đến bắt người cũng vì muốn có được bản hợp đồng kia.”
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ lập tức liên hệ với bên kia.

Nhanh chóng giải quyết.”
“Ừ, liên hệ với họ, dừng hợp đồng lại.”
Tay cầm điện thoại của Kỷ Vỹ khựng lại, anh trợn mắt, dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cấp trên của mình.
“Ngài muốn hủy nó ư? Nhưng chẳng phải đó là...”
“Đúng thế, tôi chính là muốn làm như vậy, hắn càng muốn có được thứ gì, tôi càng phải tiêu hủy thứ đó.

Để hắn nếm trải cảm giác bị dẫm đạp dưới chân là như thế nào.

Mỏ kim cương ấy chỉ có thể là của tôi, kẻ khác nhìn tới cũng đừng trách tôi móc mắt hắn ra.”
Dáng vẻ điên cuồng này của Trần Ngọc Lan, Kỷ Vỹ chỉ có thể thốt ra một chữ ‘ĐIÊN’.

Người phụ nữ này thực sự quá điên.

Cô đã bị hận thù làm che mờ lí trí, chỉ cần trả thù, bất cứ thứ gì cũng có thể đem tới trả giá.

Đồng dạng, y cũng vậy.
“Trần Tiểu Niên là người sở hữu hợp pháp nó, tự nhiên Trần Gia Hưng sẽ đánh động đến nó.

Thời gian tới, phái người đi theo Trần Tiểu Niên, nhất cử nhất động đều phải để ý cẩn thận.” Cô phân phó.
“Đã rõ...Trần tổng.”
...
Phòng bệnh của Trần Ngọc Lan là phòng VIP, bốn người vệ sĩ đứng ngoài cửa, phòng vệ rất nghiêm ngặt.

Trần Tiểu Niên bước ra cũng phải báo cáo tên mới được rời đi.
Lục Thời vẫn luôn đợi cô ở bên ngoài.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, không lo lắng chính là nói dối.
"Mọi việc xong rồi sao?"
Nhưng cô không trả lời câu hỏi của anh mà cất tiếng gọi:
"Lục Thời..."
"Hửm?"
Trần Tiểu Niên chớp mắt nhìn anh, những lời sát bên môi cuối cùng vẫn không đành lòng nói ra.

Cô cúi đầu, chậm chạp nói:
"Chúng ta về thôi."
Lục Thời nheo mắt, cũng dịu dàng đáp lại:
"Ừm."
Hai người mang theo những tâm sự riêng ra khỏi bệnh viện.

Cùng lúc này, một chiếc xe sang trọng từ bên ngoài lướt qua.

Cửa xe mở ra.

Đoàn vệ sĩ cao lớn, áo vest đen bóng nối đuôi nhau bước ra.
Sự xuất hiện của bọn họ khiến mọi người xung quanh đều hiếu kì.
Trần Gia Hưng bước xuống xe, sau đó cẩn cận đỡ lấy người phía sau.
Ông và những người khác tiến về phía phòng bệnh của Trần Ngọc Lan.

Vệ sĩ ngăn bọn họ lại, ông lão bên cạnh Trần Gia Hưng liền sa sẩm mặt mày, lên tiếng hỏi:
"Giờ đến thăm con gái mình cũng cần xin phép ư?"
Trên mặt bốn vệ sĩ không lấy nổi một chút hoang mang.

Bọn họ đi theo Trần Ngọc Lan, sớm đã hiểu rõ mối quan hệ giữa cô và Trần gia, với Trần Gia Hưng cũng như với người đàn ông tự xưng là thân sinh này.
"Xin lỗi, không có sự cho phép, không được vào."
Mặt Trần lão gia đen lại.

Ông ta đã lui về sau nhiều năm nhưng uy quyền ở Trần gia vẫn khiến người khác khiếp sợ.

Có khi nào lại để một đứa loắt choắt làm xấu mặt như vậy.
"Mở cửa để ta vào." Ông ra lệnh.
"..."
Tiếng ồn ào bên ngoài sớm đã đánh động tới người bên trong.

Kỷ Vỹ bước ra ngoài xem xét, khi nhìn thấy Trần lão gia và Trần Gia Hưng thì không khỏi hít lạnh một hơi.
Hôm nay e vẫn chưa phải ngày nghỉ ngơi của Trần Ngọc Lan rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play