Trác Viễn vuốt nhẹ lớp mồ hôi mỏng trên trán.
Vừa bước lên sân khấu, bộ dạng mệt bở hơi tai lập tức tan biến, thay vào đó là một nụ cười tươi, lịch lãm.
“Thời gian là vàng là bạc, cũng là dòng chảy của âm nhạc quanh ta.
Các bạn đã biết tiết mục tiết theo là gì chưa nào?”
“Không để đợi lâu, xin mọi người nhiệt liệt chào mừng bản hợp tấu dương cầm- violin đến từ lớp A khối 11...!Romance for violin!!”
Chiếc rèm trắng tinh khôi được kéo lên, Trần Tiểu Niên cùng Lục Thời tay trong tay bước ra.
Từng tiếng đập thình thịch vang lên từ lồng ngực, ánh đèn sân khấu, cùng đèn flash dưới khán đàn không ngừng hướng tới, khiến cô gần như không nhìn rõ mọi thứ.
Trái tim cô lại bắt đầu nổi loạn.
“Bình tĩnh.” Câu nói nhỏ chỉ đủ để cô nghe rõ.
Tay cô vẫn đang nằm gọn trong tay Lục Thời, anh đi phía trước, bóng lưng vững chãi rơi vào trong mắt khiến tâm trí như được an ủi phần nào, dần trở nên tĩnh lặng.
Học sinh bên dưới lập tức chấn động khi nhìn cảnh tượng trên sân khấu.
Nếu không phải bọn họ nằm mơ thì chắc chắn đây là giấc mộng trưa hè.
Sao Lục Thời lại có khả năng đứng trên kia được? Không phải nói tin trên diễn đàn là tin vịt sao?
“Lớp A- niềm tự hào của khối 11.
Có phải các bạn rất muốn biết hai nghệ sĩ tương lai này là ai không?”
Một tiếng “Có” vang lên như thét vào micro thay Trác Viễn.
Y rất muốn xoa tai, vừa vui vừa hào hứng khi thấy diễn biến mọi chuyện xảy ra theo đúng ý mình.
Cho Lục Thời và Trần Tiểu Niên lên biểu diễn trước đúng là quyết định đúng đắn.
Còn có ai trong học viện này là không biết Lục Thời? Chỉ sợ vừa nghe thấy tên anh, 100% nữ sinh trường đã hét lên trong sự hạnh phúc rồi.
Micro được đưa đến trước Tiểu Niên.
Cô đưa mắt nhìn, ánh mắt mong chờ của Trác Viễn cùng cả nghìn đôi mắt vẫn đang hướng về mình.
“Tôi là Trần Tiểu Niên, lớp A.”
“Lục Thời.”
Hai người gần như trả lời cùng một lúc, cả khán đài vang lên tiếng thét chói tai.
Tiểu Niên đi đến bên chiếc dương cầm ngồi xuống.
Lục Thời đứng cạnh cô.
Tất cả đều đang chờ đợi.
Phút giây tĩnh lặng ấy, hai người nhìn nhau hồi lâu, Lục Thời lặp lại câu nói ban nãy kia, ánh mắt sáng như sao trời ‘sân khấu đêm nay dành cho tôi và cậu’
‘Dành cho tôi và cậu sao?’ Trần Tiểu Niên cong môi cười.
Trong âm thanh khẽ khẽ của violin đang từ từ vang lên, ngón tay cô như có được ma lực, nhấn xuống phím đàn.
“Ting...ting..tang.”
Từ tốn, chậm rãi, sau đó là gay gắt, mãnh liệt.
Ngón tay Tiểu Niên lướt như bay trên phím đàn.
Hợp âm kia, quẵng ngắt kia từ những âm thanh ban đầu vốn dĩ rất rời rạc, giờ đây lại như một làn sóng dâng trào từ dưới đáy đại dương bao la, cuồn cuộn xông tới.
Kết hợp với âm điệu violin du dương, nhưng không kém phần quyến rũ.
Hai thứ âm thanh tưởng chừng như xung đột nhau, lại hòa quyện một cách lạ thường, hoàn toàn không để lại một khoảng trống cho nghe người.
Vang lên...!bốn phía như tràn ngập thứ âm nhạc bùng nổ kia.
Dòng tiết tấu không ngừng đổ xuống, như sợi nắng chảy dài, phủ lên vai hai người nghệ sĩ.
Khán giả bên dưới nghe đến nín thở.
Tha thiết, dịu dàng, lại quyết liệt, mạnh mẽ.
Đây là thứ cảm xúc mà âm nhạc có thể nói nên lời sao? Tựa như người thiếu nữ si tình, dù biết phía trước là trái đắng, vẫn gắng gượng đi qua.
Mười ba nốt nhạc cuối cùng giống như muốn tan chảy vào bầu trời đêm, trực tiếp đem hội trường sững sờ ba giây, sau đó tất cả mọi người đều đứng dậy, một tiếng vỗ tay, hai tiếng, sau đó là cả một rừng âm thanh cổ vũ, gào thét điên đảo, cuồng nhiệt.
“Đỉnh, đỉnh, đỉnh, quá đỉnh.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe piano và violin mà tập trung không dám rời mắt.
Như bình thường là tôi quoánh một giấc ngon rồi.”
“Huhu, chồng yêu của tôi phải khác.
Bình thường cao lãnh thôi đã đủ khiến tôi si mê đứ đừ rồi, nay phong độ, thần thái quyến rũ chết người như vậy, sao tôi sống được đây?”
“Nữ sinh đàn dương cầm quá xinh đẹp rồi.
Lớp A ơi, cho tôi xin địa chỉ.
Tôi muốn tỏ tình với cậu ấy.”
So với các học sinh khác, lớp A càng phấn khích muốn rơi nước mắt.
Từ lúc hai người bước ra, kể cả là người ngồi bên dưới hay trong hậu trường đều gào thét khan cả tiếng.
Sao bọn họ không vui cho được.
Nhìn hai người tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, cảm giác tự hào như cơn mưa rào đổ ập xuống, không một câu chữ lời văn nào có thể diễn tả được tâm trạng lúc này.
Trần Tiểu Niên buông tay khỏi dương cầm, cùng Lục Thời đi đến giữa sân khấu, cúi đầu cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.
Mặt cô đổ mồ hôi, hai bên má ửng đỏ, nhưng cũng không bằng những xúc cảm từ trái tim đang loạn cào cào kia.
Cô không thể tin mình có thể hoàn thành bản nhạc xuất sắc đến vậy, giây phút kia cô hoàn toàn không để ý đến bất cứ ánh nhìn nào, linh hồn như thể hòa cùng với những nốt nhạc, say sưa cất lên.
Lục Thời quay sang cô, hai người nhìn nhau, lại bất giác cùng nở nụ cười.
Trác Viễn cùng nữ MC đại diện trao tặng hoa và quà của khán giả.
Bó hoa hồng vừa đưa tới Lục Thời, cuối cùng lại rơi trực tiếp rơi vào trong lòng của Trần Tiểu Niên.
Anh nhìn cô, dịu dàng nói:
“Tặng cậu.”
Trác Viễn cùng nữ MC trợn mắt.
Dĩ nhiên, khoảnh khắc ngàn vàng này mà dám bỏ lỡ, đội tuyên truyền, cùng các con dân hóng chuyện tình nguyện hàng ngày trồng cây chuối đi đến trường.
Ánh đèn flash tanh tách vang lên, mọi người trong hội trường gần như bạo phát, tiếng hét như muốn đem nóc nhà thổi tung tận trời, thậm chí còn có người còn muốn lên sân khấu trực tiếp phỏng vấn.
Thấy tình hình nguy cấp, Trác Viễn lập tức ra hiệu hai người mau mau trở về sau cánh gà, nếu không cứ tiếp tình hình này, nữ sinh ái mộ Lục Thời sẽ đổ bộ lên sân khấu mất, vậy thì nguy.
Hai người vừa vào sau hậu trường kịp lúc, nữ sinh của đội tuyên truyền chưa kịp xông tới đã bị Lê Mai Anh xách lên như gà mẹ ẵm gà con, trực tiếp đưa trở về nơi sản xuất.
Cô nhìn hai kẻ tội đồ đã hâm nóng sân khấu một cách quá đà, cuối cùng lại chỉ cảm thán với một mình Trần Tiểu Niên.
Không thể nào mắng Lê Mai Anh, dù có đi lên đầu cô để ngồi, cô cũng không dám trách Lục Thời đến nửa lời.
Chỉ còn Trần Tiểu Niên thôi, ai bảo cô cũng là đồng phạm của anh làm chi.
“Cho hai người lên sân khấu để giúp mọi người thư giãn đầu óc, giờ ai cũng phát cuồng như gà chọi rồi.”
“Được rồi, mau mau đi thay trang phục đi.
Hai tiết mục của lớp ta đều xuất sắc, nhất định phải tổ chức tiệc.”
Hai người vừa rời đi thì Trác Viễn chật vật bước vào, than khẽ.
“Lớp A tuyệt thật.
Lần đầu tiên tôi thấy biểu diễn piano mà mọi người hào hứng như được vàng, đứng phía sau hai người họ thôi cũng căng thẳng không thở nổi rồi.”
Mọi người xung quanh đều bật cười.
“Hahaha, Trác Viễn, cậu còn non lắm.”
“Đúng, đàn anh Trác, nghe nói từ giờ đến lúc ra trường anh còn cỡ chục lần làm MC cơ, cứ thích nghi dần đi.”
Giữa lúc không khí trong hậu trường đang vui vẻ, tiếng cửa kính kẽo kẹt mở ra, gương mặt từng được mong chờ, tha thiết đến kịp thời gian nhất, bây giờ mới xuất hiện.
Giai Tuệ, lớp E khối 10- Người biểu diễn piano.
Không đến còn ổn, người khác diễn xong rồi mới vác mặt đến thì đúng là chọc trúng chỗ ngứa của Trác Viễn và một số người trong tổ sắp xếp chương trình.
Lê Mai Anh là người đầu tiên tra hỏi:
“Em đến đây làm gì?”
Giai Tuệ vẫn chưa biết bản thân đến trễ giờ biểu diễn, tiết mục của mình cũng đã bị thay thế rồi, chỉ điềm nhiên đem đồ đạc của mình đặt lên bàn, thản nhiên nói:
“Đến biểu diễn?”
“Biểu diễn?” Trác Viễn trừng mắt “Em có biết mấy giờ rồi không, tổng duyệt thì không đến, ngay cả biểu diễn chính thức cũng không nắm rõ lịch.
Em tưởng bản thân là chúa à?”
“Chẳng phải em đã đến rồi sao? Giờ thay đồ biểu diễn không phải xong à?” Giai Tuệ nheo mắt, nói như thể tất cả mọi chuyện cô đều có thể dễ dàng giải quyết.
Lê Mai Anh hừ lạnh một tiếng, châm biếm nhìn cô nữ sinh trước mặt:
“Còn muốn biểu diễn? Cô tưởng đây là nơi muốn đến thì đến thì đến, thích gì làm nấy à.”
“Có..có ý gì?”
Đáp lại gương mặt hoang mang của Giai Tuệ, Trác Viễn cũng thản nhiên nói:
“Tiết mục của em đã bị thay thế bởi tiết mục của Trần Tiểu Niên và Lục Thời lớp A rồi.
Trùng hợp bọn họ cũng biểu diễn piano.
Vốn dĩ định đẩy tiết mục của em xuống cuối cùng nhưng dư âm từ buổi biểu diễn của lớp A quá mạnh nên thời gian bị rút ngắn, tiết mục của em cũng bị ban tổ chức hủy rồi.”
“Không thể nào.
Tiết mục của em là tiết mục được cô Hà chọn chính, sao lại có thể hủy đi.”
“Đây là quyết định của ban tổ chức, tôi không biết.
Với lại, tôi thấy em không biểu diễn cũng tốt, nếu không bị so sánh với Trần Tiểu Niên của lớp A sẽ rất áp lực.”
Trác Viễn ăn ngay nói thật, ai ai cũng đồng tình.
Chỉ có Giai Tuệ không chấp nhận được, cô nghiến răng, trong đầu cứ văng văng cái tên Trần Tiểu Niên, cuối cùng tức giận quay người chạy khỏi phòng hậu trường.
“Này.”
RẦM! Cánh cửa ập xuống, tí thì va phải một bạn nữ khác đứng gần đó.
Trác Viễn vội vàng đi đến hỏi thăm:
“Em không sao chứ!”
“Cái con nhỏ khùng này.” Vốn định đuổi theo Giai Tuệ xem cô định náo loạn gì, nhưng đã bị Lê Mai Anh cản lại.
“Kệ cô ta.
Cậu mau chuẩn bị lên sân khấu tiếp đi.
Tôi chống mắt chờ nó đi khóc tang với ai.”
“Ừ...được.”
Mọi người đơn thuần chỉ nghĩ Giai Tuệ bực bội vì bị xóa tên khỏi danh sách biểu diễn, chẳng ai có thể ngờ được cô gái kia lại đem mọi tội lỗi quy lên đầu Trần Tiểu Niên, vậy mà lại ra ngoài tìm đến cô.
Đúng là điên thật rồi.
ẦM!
Tiếng cửa như động đất kinh động đến Trần Tiểu Niên.
Cô vừa vặn vừa thay trang phục trên người xong, khăn ướt cầm trên tay cũng chưa kịp lau đã bị dáng vẻ hung thần của Giai Tuệ ở cửa làm giật mình.
Nữ sinh này vốn không có hảo cảm với cô, Tiểu Niên cũng không có lí do gì khiến bản thân phải có hảo cảm với Giai Tuệ.
Cô liếc mắt cũng không nhìn tới, chỉ lãnh đạm nói:
“Phòng của khối 10 ở bên cạnh.”
“Là chị đúng không?”
“Hửm?”
“Chính chị đã tự ý lên thay tiết mục biểu diễn của tôi, phải không? Ai cho chị cái quyền đó, chị có biết để được biểu diễn tôi đã vất vả như nào không?”Giai Tuệ hét vào mặt cô.
Hóa ra nữ sinh biểu diễn piano kia chính là người này.
Tiểu Niên chớp mắt nhìn Giai Tuệ cuồng nộ như muốn xông tới bóp chết mình, lạnh lùng nói:
“Tôi không biết.
Cô đến muộn, còn nói người khác?”
“Chị..chị dám...” Giai Tuệ triệt để bị chọc giận, một bạt tay cứ thế nhắm vào mặt Trần Tiểu Niên.
Nhưng Tiểu Niên cũng đâu phải mèo hello kitty, dám đánh cô, còn lâu mới có cửa.
Cánh tay kia bị cô chặn lại, Giai Tuệ vùng vậy, cuối cùng lại tự khiến bản thân mất mặt ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Như một điều kì diệu, khoảnh khắc Giai Tuệ sõng soài trên nền đất, cánh cửa phòng lại đột ngột hé mở.
Một đôi mắt lãnh đạm vô cùng quen thuộc.
Là Lục Thời!