Đường phố dài, ánh trăng rải xuống mặt đất một vầng sáng bạc nhẹ như thảm lông cừu, nhưng tấm bảng hiệu lập lòe trong đêm tối vồn vã.
Chàng trai trẻ đi đằng trước, đã khoác lên người một chiếc áo khoác mỏng, cô gái đi đằng sau cách chừng hai bước, không khí hòa hợp đến lạ.
Lạ đến mức Trần Tiểu Niên cũng phải giật mình, ban nãy cô mời Lục Thời vào sưởi ấm, anh quay sang đùa giỡn cô, sao giờ đây lại biến thành hai người cùng nhau đi ăn đêm rồi.
Trần Tiểu Niên bất giác thở dài.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp phía trước, lại đến cô tâm phiền ý loạn.
Đoạn hội thoại với Tần Phương vẫn còn văng vẳng bên tai cô:
|Em đoán xem, anh đã gặp ai nào?|
|Tần Phương, mấy chuyện này anh khai báo với tôi làm gì?|
|Em đang trốn tránh đấy à, tiểu công chúa?|
|Anh...|
|Kể lại cũng tức thật, anh đây sắp qua tuổi ba mươi rồi, còn chưa gặp qua thằng nhóc nào đáng sợ như vậy đâu.|
|Tần Phương...| Cô rít khẽ.
|Đoán được rồi nhỉ.

Đứa đi cùng em, thằng nhóc họ Lục ấy.|
|...|
Không thấy Trần Tiểu Niên đáp lời.

Tần Phương rất khoái chí.

Thật ra khi mới gặp, hắn cũng bất ngờ không kém Trần Tiểu Niên bây giờ đâu.
Cứ tưởng chỉ là một thằng oắt ngậm thìa vàng của nhà họ Lục.

Không ngờ cũng sẽ đi tới cái vũng lầy không đáy này.
Hắc đạo...!nói thực hơn là xã hội đen, một khi đã bước vào thì cả đời này cũng đừng hòng bước ra.

Tần Phương không rõ đây là do Lục gia muốn bành trướng thế lực hay thằng nhóc sắp tròn 18 tuổi này thích ngựa non, háu đá.
Thành phố A cũng có thế giới ngầm của riêng nó, nhưng đặc biệt kín kẽ.

Nhìn xem, ngay cả một người phụ nữ như Trần Ngọc Lan cũng có thể bị cuốn vào vòng xoáy này mà không một ai dám hó hé, đủ để bất cứ kẻ nào hiểu rõ.
|Chậc, từ khi nào em lại câu được một con rùa kim cương thế?|
|Tần Phương, tôi thấy anh hơi nhiều chuyện rồi đấy!|
|Hở?|
|Lục Thời làm gì cũng là việc của Lục gia.

Tôi thấy Hắc Long sắp xảy ra nổ chiến rồi, anh vẫn còn rảnh rang lắm nhỉ.

Hay sự xuất hiện của cậu ấy trong cái vùng này khiến anh thấy bất an rồi?|
|Ha, Trần Tiểu Niên, nếu không phải tôi đây sớm quen cái tính khí này của em, nếu em là một trong những kẻ khác, tôi đã bắn lủng đầu từ lâu rồi.

Có đến chân trời góc bể, thì em vẫn là người của Hắc Long, hiểu rõ.|
Đó là lần đầu tiên Tần Phương không đợi cô nổi giận cúp máy ngang, chính hắn tự động dừng lại cuộc đấu tranh ngầm này.

Cũng đúng, có thể cô đã đụng tới vảy ngược của hắn rồi.
Không có kẻ làm vua nào thích việc bị nhăm nhe ngôi vàng, trừ phi hắn chết.
...
Mấy năm qua Lục gia càng ngày càng trở nên to lớn.

Đã không ai ước chừng được thế lực của dòng họ.

Đến trắng đen hắc bạch, ông cũng muốn đẩy con trai mình vào ư, Lục Đình?
Tâm trạng của Tiểu Niên có chút u ám, điều này khiến cô nhớ tới hình ảnh người đàn ông quyền lực của Lục gia trong tâm trí của mình.
Một người đáng sợ, từ trong ra ngoài.
Đây là một điểm khác biệt của Lục Đình với những kẻ khác trong Lục gia.
Bản chất tàn nhẫn, âm hiểm của Lục Đình được giấu kín sau lớp ngụy trang đầy hào nhoáng kia.

Không ít kẻ đã phải trở về với đất mẹ dưới bàn tay của ông.
Thật...kinh tởm!
"Cậu có vẻ rất mất tập trung?"
Trần Tiểu Niên vội gác đống tâm sự qua một bên, khẽ đáp:
"Không có, trời rất lạnh."
Sau đó, một cảm giác mềm mại, ấm áp trên cổ ùa tới.

Lục Thời dùng khăn quàng của mình choàng lên người cô, không chỉ cơ thể ấm áp hơn, tim cũng vậy.
"Cám ơn."
"Ừ."
Trần Tiểu Niên từng là một người kén ăn, nhưng hiện thực cuộc sống đã cho cô biết rằng con người thực ra í, chỉ cần no là được rồi.
Hai người tấp vào một quán ăn gần đó.

Đơn giản, nhưng sạch sẽ.
Người trong quán khá đông, may sao chỗ hai người ngồi khá yên tĩnh nên không có gì cần phàn nàn.
Rất nhanh, hai bát mì hoành thánh được bưng lên.

Ông chủ quán là một người đàn ông bụng phệ, đặt hai bát mì xuống bàn còn không quên trêu chọc khách hàng:
"Rất lâu rồi mới thấy có cặp đôi trẻ nào qua đây ăn mì.

Mấy đôi ở đây, tôi đã sắp quen đến mức biết giờ nào họ đến ăn rồi."
"Bọn cháu không phải một đôi." Trần Tiểu Niên giải thích.
Ông chủ lại cười hề hề:
"Không cần ngại đâu, rất nhiều người tới đây nói chỉ là bạn, cuối cùng còn có với nhau tận hai đứa con rồi."
Ông chủ càng nói càng khiến Trần Tiểu Niên cảm thấy nóng ran cả mặt.

Cũng may vì tiệm đông nên chẳng nói được mấy lời đã vội vã trở vào bếp.
"Hai đứa..."
Lúc bấy giờ Trần Tiểu Niên đang húp mì, vừa nghe thấy hai tiếng kia, cô suýt thì phun mì từ trong miệng ra.

Cô bị sặc, ho vài tiếng mới mơ màng ngước nhìn Lục Thời.

Qủy gì vậy?
"Hai đứa trẻ phía sau hay đụng vào người cậu, qua đây ngồi đi."
Lục Thời nói hết câu, cô mới biết mình hiểu lầm ý anh muốn nói, bất lực chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống.
"Không...không sao, tôi ngồi sát một chút là được." Cô bối rối kéo ghế, tận lực né tránh ánh mắt nguy hiểm của Lục Thời.
Cái tật cầm đèn chạy trước ô tô của cô cần sửa rồi.
"Nghe nói, hôm nay cậu gặp Tần Phương."
Tiểu Niên rất đắn đo, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.
Lục Thời chỉ khẽ ừm một tiếng.

Vậy mà vẫn còn giữ liên lạc với tên đó.
|\=)) anh zai ơi, ghen cũng phải đúng người đúng thời điểm chứ|
"Không ngờ."
"Tôi cũng không ngờ, cậu cũng là người ở đó."
Cô biết ở đó có nghĩa là gì, Hắc Long.

Cái tên đã không còn quá xa lạ gì ở thành phố K.

Cô vẫn còn nhớ như in cái lần bị đánh thừa sống thiếu chết được gây ra bởi bọn chủ nợ của Lưu Lệ Bình.

Khi ấy, nếu không nhờ Tần Phương, chắc giờ mộ cô cũng xanh cỏ rồi.
Hắn hỏi cô có muốn đi theo hắn không?
Cái dáng vẻ bất cần đời và đầy mùi vị giang hồ của Tần Phương thực sự kích thích bản năng Trần Tiểu Niên.

Bởi vì cô biết đây không phải lời mời gọi, mà là câu hỏi lựa chọn.
Hoặc là sống hoặc là sống không bằng chết.
Trần Tiểu Niên đi theo Tần Phương khi vừa đến thành phố K được 4 tháng.

Không phải đứa con gái duy nhất có mặt, nhưng lại là người được Tần Phương đặc biệt ưu ái.

Trần Tiểu Niên không rõ cái sự ưu ái này có tốt đẹp hay không, nhưng cứ nhìn những vết thương sau khi tập taekwondo cùng hắn sẽ rõ.

Tên khốn.
Nhớ lại vẫn còn thấy đau.
Cũng vì vậy mà cô khiến không ít tên đàn em của Tần Phương phải gai mắt.

Bọn chúng đi lên bằng thực lực, còn cô đi lên bằng võ mồm.

Chậc!
Bạn làm gì cũng không được công nhận, một đám người ê chề, chọc ngoáy.

Vậy phải làm gì?

Đương nhiên là đánh cho đến khi nào kêu cha gọi mẹ thì thôi.
Trần Tiểu Niên là con gái, sức lực chắc chắn không bằng những tên cao to lực lưỡng, quy ẩn trong giang hồ nhiều năm, nhưng được cái, cô chịu đòn tốt.
Lâu dần, đám đó cũng không còn dám khinh thường cô.

Chí ít, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy được một kẻ giang hồ bàn tay chưa hề nhuốm máu, cũng chưa từng phạm pháp, lại có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao, vẫn có thể khiến kẻ khác kinh sợ.
Nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa rồi.
"Để có thể sinh tồn ở thành phố K, điều đó cũng không lạ đâu."
Tiểu Niên hơi cúi đầu, cảm giác hổ thẹn trào lên, át đi sự ngọt thanh của bát mì.

Đột nhiên, cô cảm thấy bữa ăn này thật chẳng ngon miệng tí nào.
"Cậu thay đổi."
Rất nhiều người nói cô mấy năm qua như thay da đổi thịt.

Thật ra, con người cô vẫn vậy, chỉ có cuộc sống thay đổi, khiến cô nhận ra nhiều luân thường đạo lí trên đời mà thôi.
"Ai cũng nói như vậy.

Dù sao thì, Lục Thời, Tần Phương rất nguy hiểm, cái vòng xoáy này cũng rất nguy hiểm."
Cô không hi vọng Lục Thời bị cuốn vào.
Không hi vọng anh gặp hiểm nguy.
"Mang họ Lục đã là điều nguy hiểm nhất rồi."
Đôi mắt cô mở lớn, có vẻ không tin tưởng với những gì mình vừa nghe được.

Ai cũng nói đầu thai vào Lục gia là niềm hạnh phúc, nhưng với Lục Thời, chỉ là số phận xui xẻo đưa anh vào tròng.

Nếu có người nghe được câu nói này của anh, chắc sẽ khóc thét.
"Mảnh đất ở Giang Nam đã bắt đầu khai quật rồi."
"Được ăn cả ngã về không."
"Trạch Thắng Lợi sang Macao, đoán chừng đang mâu thuẫn nội bộ."
Lục Thời bật cười trước sự lo lắng của cô, bàn tay vươn tới, vuốt ve từng lọn tóc mềm mại.

Trần Tiểu Niên cũng không để tâm, dường như mấy ngày qua cô đã quen với hành động thân thiết một cách bất ngờ này của Lục Thời.

Cứ cho là anh đang đùa giỡn cô đi.
"Hắn không trốn đâu.

Đống của còn chưa kịp về tay, hắn không ngu như vậy."
"Ồ."
Hai người rời khỏi quán mì, đi dọc theo con đường cũ trở về.

Trời về khuya lại lạnh thêm một chút, Trần Tiểu Niên mơ hồ cảm nhận má mình hơi ẩm ướt.

Cô khẽ nhìn lên trời.

tuyết rơi rồi!
Mùa đông năm nay lạnh hơn rồi, nhưng vẫn ấm áp.
Bóng hai người khuất dần, màu trắng tinh khiết của tuyết lại nhẹ nhàng vùi trong gió.
Một mùa đông cứ vậy trôi qua, rồi tới mùa xuân, tiếp đó là mùa hè nóng bức.

Chẳng mấy chốc một năm học qua đi, Trần Tiểu Niên lại sắp lớn thêm một tuổi.
Phí Nhi nhanh nhẩu dắt tay cô đi qua đám đông, chen lấn xô đẩy một hồi mới tìm được chỗ đứng tốt.

Cô còn chưa kịp nhìn lên, tiếng Phí Nhi đã lanh lảnh vang lên:
"Tiểu Niên, nhìn kìa, cậu đứng thứ hai, tên ngay sau Lục Thời luôn."
"Tuyệt quá đi."
Lục Thời: 747
Trần Tiểu Niên: 741
Giọng nói của Phí Nhi khá lớn, thu hút rất nhiều ánh nhìn của người đến vây xem.

Không ít lời bàn tán thốt ra:
"Kìa, cậu ta là Trần Tiểu Niên đó hả?"
"Ừ, cái bạn nữ xinh xinh kia đấy."
"Hình như nữ sinh chuyển từ thành phố khác đến đúng không?"
"Còn tìm được người nào khác nữa sao.

Chính là cậu ta, học sinh lớp A, khối mười một."
"Ghê thật, cậu nhìn đi, cậu ta chỉ cách Lục Thời 6 điểm, còn bỏ xa hạng 3 gần 20 điểm."
"Không ngờ cũng có người trâu bò như vậy, tôi tưởng chỉ có đàn anh Lục thôi chứ."
"Đúng vậy."
Phí Nhi vẫn còn nhún nha nhún nhẩy xem thành tích của mình, Trần Tiểu Niên không chịu được việc bị đám đông bao quanh, bèn thấy khó lui trước.

Cảm nhận được bầu không khí loãng dần, trong lành hơn, cô mới dám thở phào một hơi.
Không rõ Lục Thời đã đến bên cạnh cô khi nào.

Chỉ ngửi thấy hương bạc hà quen thuộc, cô đã có thể nhận ra sự xuất hiện của anh.
Nửa năm này trôi qua quá lặng lẽ.

Nhưng Trần Tiểu Niên lại mơ hồ cảm nhận đây chỉ là dự báo cho một cuộc chiến đẫm máu sắp được khơi ra.
Trần Gia Hưng và Trần Ngọc Lan vẫn không ngừng tranh đấu.

Trần gia vậy mà vẫn không ngừng lớn mạnh, có những hợp đồng vô lí đến không ngờ, nhưng vẫn đem lại nguồn lợi nhuận khủng khiếp.
Cô biết, hai con người này đang lún sâu vào đầm lầy không thể thoát khỏi.

Chỉ sợ ngày vỡ lở mọi chuyện, sẽ không ai điêu đứng bất ngờ đi.
"Cậu về sớm như vậy?"
"Ừ."
"Thị trường chứng khoán ở Phú Thành ngày càng nhộn nhịp, Giang Nam cũng gần như khai quật xong xuôi.

Sắp tới vẫn phải bận rộn một thời gian."
"Trạch Thắng Lợi đem 20% cổ phiếu đi bán.

Chạy sang Anh Quốc."
"Chạy nhanh thật, Trạch Hạo Long sẽ không tha cho hắn."
Trần Tiểu Niên nghĩ thầm, Trần Ngọc Lan chắc cũng đang sứt đầu mẻ trán đây.

Dì ta cũng có cổ phần ở LORD mà, dù chỉ 10% nhưng lợi nhuận cũng không ít.
Vài tháng nữa, Trần Tiểu Niên sẽ bước sang tuổi 18.

Không nhanh cũng không chậm, thời hạn chỉ còn lại một năm ngắn ngủi.

Khi kì thi đại học kết thúc, mảnh đất Thẩm Quyên kia sẽ rơi vào tay Trần Ngọc Lan.
Cũng là lúc, cô phải biến mất khỏi cuộc đời Lục Thời, trở về với cuộc sống mà Trần Tiểu Niên vốn có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play