“Tôi lại sai lầm lần nữa khi đánh giá thấp cô rồi, Trần tiểu thư.”
Trần Tiểu Niên nheo mày, những lời gã này nói như thể hắn đã biết cô từ lâu rồi vậy.

Cô lục lại kí ức, hoàn toàn không nhớ ra mình đã gặp Trạch Hạo Long ở đâu.
Hắn biết Tần Phương, cũng biết cô từng đi theo tên kia, hắn nói hắn từng là khách hàng của Tần Phương.

Tần Phương đã bành trướng thế lực tới tận đây rồi sao?
Không.
Không đúng.
Nhưng đây không phải trọng điểm.

Điều quan trọng trước mắt, chính là phải đối phó với hai anh em họ Trạch này.
“Trạch tổng, ngài cũng nghe người yêu của tôi nói rồi đấy.

Ngài tính sao đây?” Lục Thời đột ngột kéo Trần Tiểu Niên trở lại vòng tay của mình, ánh mắt sắc bén bắn về phía Trạch Hạo Long.
Muốn đặt chủ ý lên người của anh, nằm mơ cũng đừng nghĩ.
“Haha, hai người đã dồn anh em tôi đến mức này còn có thể nói ra lời này sao?”
“Lục thiếu, quặng sắt kia, coi như tôi nhượng bộ, không tranh giành với cậu.

Còn về việc hợp tác khai thác nó, hẳn cậu nên nghĩ lại.

Chúng tôi chỉ lấy 20% lợi nhuận sản phẩm, còn lại tùy thuộc vào việc phân chia giữa Lục thiếu và Trần tiểu thư đây, thế nào?”
“Đây đã là giới hạn của tôi rồi, Trần tiểu thư.”
“Tôi sẽ cân nhắc đến việc này.”
Trạch Hạo Long nghiến răng:
“Được, tôi chờ tin tốt của cậu.”
Lục Thời và Trần Tiểu Niên rời đi.

Cánh cửa phòng vừa được mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt đầy âu lo của Kỷ Vỹ.
“Trợ lí Kỷ.”
Kỷ Vỹ giật mình quay lại, nhìn thấy Trần Tiểu Niên, tuy rất kích động nhưng vẫn kìm nén lại:
“Mọi việc sao rồi?!”
“Mỏ quặng kia là của Lục gia, nếu chỉ hợp tác khai thác, bọn họ lấy 20% lợi nhuận có được.”
Trần Tiểu Niên gần như có thể cảm nhận được tiếng thở nhẹ của Kỷ Vỹ.

Anh ta vỗ nhẹ vai cô, giọng nói hiếm khi nhẹ nhàng như vậy:
“Vậy thì tốt.”
!!!
Đang nói, Kỷ Vỹ đột ngột nhận thấy nguy hiểm.

Giác quan nhạy bén khiến anh ta nhận ra rằng tốt nhất nên thu lại cánh tay của mình.
Kỷ Vỹ kéo giãn khoảng cách giữa mình và Trần Tiểu Niên, hắng giọng:
“Mọi việc xong xuôi rồi, tôi sẽ trở về báo cáo với Trần tổng, cô về nghỉ ngơi đi.”

“Được.”
Loạt hành động khó hiểu của Kỷ Vỹ khiến Trần Tiểu Niên rất nghi hoặc, nhưng cô không muốn nhiều chuyện nữa.

Chỉ buổi tối hôm nay thôi cũng đã khiến dây thần kinh của cô căng lên mấy lần rồi.
Cứ tiếp tục chắc cô sẽ chết vì căng thẳng trước khi giã từ cuộc đời vì tuổi già mất.
“Vẫn ổn?”
“Không chắc.” Tiểu Niên ngước đầu nhìn anh, cười trừ.
Quả thật ban nãy, khi Lục Thời gọi cô là người thương, Trần Tiểu Niên đã không kìm được vui vẻ một hồi.

Dù cô biết rằng, tất cả đều là diễn kịch.
Nhưng không sao cả.

Chỉ vậy thôi đã khiến trái tim vốn lãnh lẽo của cô ấm áp vô cùng, cô không hi vọng bản thân có được danh vọng cao quý đến vậy, như này là đủ rồi.
Cô thực sự biết ơn anh, nếu như không có Lục Thời, e rằng cô cũng chẳng thể mạnh miệng đối đáp với Trạch Hạo Long như ban nãy.

Hoặc cũng có thể giờ này cô đã mất mạng rồi.

Thật tốt!
Có thể sánh bước cùng anh đã là ao ước lớn nhất.

Cần chi hơn nữa.
“Ăn tối chưa?”
Trần Tiểu Niên lắc đầu.

Cô liếc nhìn đồng hồ trên tường, gần chín giờ, muộn vậy rồi sao.
“Vậy đi dùng bữa với tôi.”
Dùng bữa? Anh với cô á?
Trần Tiểu Niên suýt thì buộc miệng hỏi lại.

May mắn những lời đó đã không thoát ra khỏi cô họng cô.
"Ồ.

Được."
Hai người đi qua quầy bar.

Một bartender không kìm được mà bị vẻ xinh đẹp của Trần Tiểu Niên thu hút, không hề ngần ngại mở lời tán tỉnh.
"Vị tiểu thư này, cô muốn thử một loại cocktail mới của chúng tôi chứ."
Vừa dứt lời, một ly Sapphire Martini đã được đẩy lên trước mặt.

Màu sắc của martini sapphire xuất phát từ việc sử dụng curacao xanh.

Đó là một loại rượu mùi có vị cam , có màu xanh dương tuyệt đẹp mà chúng ta thấy hữu ích khi pha chế cocktail.
Màu xanh mĩ lệ của nó thực sự quá bắt mắt.

Ngay cả một người không sành sỏi về rượu như Trần Tiểu Niên bị hấp dẫn từ cái nhìn đầu tiên.
"Tôi nghĩ nó rất phù hợp với tiểu thư đấy.

Sự lộng lẫy của cô cũng giống như viên kim cương martini vậy."
Trần Tiểu Niên:!!!!
Mấy lời đường mật này...!hình như không hợp với cô lắm.
Nhìn ly cocktail màu xanh dương, cô hơi ngẩn người.

Có gì đó vừa thoáng hiện về trong đầu cô.

Rượu...!kí ức đêm đó cùng với Lục Thời lại ùa về.
Cô lắc đầu, xua đi những suy nghĩ vẩn vơ.

Đúng lúc, một bàn tay vươn tới, nâng ly Sapphire Martini lên.
Lục Thời đưa ly rượu lên miệng, hờ hững nhấp một ngụm.

Một cảm giác tê dại nơi đầu lưỡi, sau đó là hương vị khoan khoái trôi xuống cổ họng.
"Thực sự là một ly rượu ngon đấy." Anh nhếch môi, nụ cười nhạt nhòa mang theo một tia khiêu khích.

"Đáng tiếc, so với sự xinh đẹp của ngôi sao đêm nay, vẫn còn thua xa."
Bartender bị nụ cười của Lục Thời làm cho giật mình.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy được sự châm biếm nào cao quý đến vậy.

Dưới nụ cười tuyệt sắc kia, vậy mà lại là mang theo hàm ý cảnh cáo.

Chẳng lẽ anh phát hiện ra rồi?
Mặt Trần Tiểu Niên hiện lên vệt ửng đỏ.

Cô biết, ngôi sao kia là ai...
Ôi trời ơi! Cô lại đắm chìm vào rồi.
"Đi thôi."
"Ờ..ừm."
Một gã đứng quầy khác tiến tới vỗ vai bartender kia, nói với giọng khoái chí:
"Ngỡ ngàng chưa, cậu chàng?"
Bartender bật cười, anh ta chậc một tiếng, trong thoáng chốc, phong thái niềm nở biến đột ngột biến mất, thay vào đó là gương mặt u ám cùng đôi mắt thâm trầm.
"Hừm, xem ra kế hoạch sắp tới của Trần tổng không dễ đi rồi.

Ai bảo con gái hụt của ổng lại câu được một kẻ khó nhằn như vậy."
"Nhưng..."
"Nhưng?"

"Rất thú vị đấy!" bartender liếm môi, trái tim bình lặng của hắn cuối cùng cũng được kích thích lên rồi.
Thật mong chờ!
...
Lục Thời đưa cô đến một nhà hàng khá sang trọng.
D.R Tiểu Niên nhìn tấm bảng hiệu lấp lánh ánh sáng của những viên kim cương được chạm khắc tinh xảo.
Quả nhiên vẫn không thay đổi chút nào so với trong kí ức của cô.
Khi vẫn còn là tiểu thư Trần gia, mỗi năm cô đều chỉ tới đây một lần duy nhất.

Đó chính là ngày sinh nhật của cô.
Lưu Lệ Bình hàng năm đều bao trọn nhà hàng này cả tuần trước sinh nhật cô.

Bà không ngại vung tiền, thuê người tổ chức bữa tiệc xa hoa và hoành tráng nhất.
Khi đó cô còn chê ỏng chê eo, nói nơi này còn chẳng xứng đáng với địa vị của mình.

Nhưng mỗi lần được tổ chức sinh nhật ở nơi này, cô đều không kìm chế được vui vẻ.

Đó có lẽ là hình ảnh ấm áp duy nhất còn sót lại trong cô.
Vậy mà không ngờ, sau khi rơi xuống vũng bùn, cô còn có thể đặt chân tới đây một lần nữa.
Những kí ức trong quá khứ quẩn quanh trong đầu cô.

Tiểu Niên biết, đây chỉ là trùng hợp thôi.

Vậy mà vẫn không kìm được chua xót trong lòng.
Sự xuất hiện của Lục Thời thu hút không ít ánh nhìn của người khác.

Đa số khách hàng ở D.R đều là giới thượng lưu, không quen mặt anh thật khó.
Hai người đi tới tầng hai theo sự chỉ dẫn của quản lí nhà hàng.

Đột ngột, một bóng hình lướt qua mắt khiến mặt Trần Tiểu Niên biến sắc.
Đó...đó là...
Như cảm nhận được sự bất thường của Trần Tiểu Niên, Lục Thời vốn đang nói chuyện với quản lí ngay lập tức ngừng lại.

Quay người về phía cô.

Động tác này đồng thời che khuất thân thể đang cứng đờ của Tiểu Niên, thành công đánh giúp cô không đụng mặt những kẻ kia.
“Cậu...sao đấy?”
“Không sao...” Tiểu Niên xua tay “Tôi có việc đi nhà vệ sinh chút, cậu..cứ vào phòng trước đi.”
Nói xong, liền vội vã rời đi.

Lục Thời vừa nhìn theo dáng vẻ cật lực chạy trốn của cô, lại nhìn về phía đám người vừa lướt qua hai người họ, ánh mắt không vui rõ ràng.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Trần Tiểu Niên mở cửa phòng vệ sinh, nhanh chân bước tới bồn rửa.

Vòi nước được bật lên, mặc dù trời rất lạnh nhưng cô vẫn xả nước lạnh.

Cái rét buốt tê dại của làn nước không đủ để ngăn lại sự run rẩy từ tay cô.
Phải.
Không chỉ tay mà cả người cô đều đang run.

Không sai, cô đã không nhìn nhầm, đúng là bọn họ.

Trần Kỳ Nhan và ba cậu ta- Trần Gia Hưng.
Cái tên này vừa thốt ra khỏi miệng, bàn tay cô đã tự động siết chặt, không kìm nén nổi cảm xúc phẫn nộ trong lòng mà chọi thẳng một quyền lên vách trường phía trước.
Trần Gia Hưng....
Cái tên mang theo nỗi ám ảnh và giận dữ tột cùng trong cô.
Tiểu Niên thở mạnh, đem nước lạnh hất lên mặt nhằm tìm lại sự tỉnh táo.

Cô nhìn mình trong gương, bỗng nhiên bật cười.
“Mày đang trốn tránh cái gì vậy, Trần Tiểu Niên?”
“Mày đang sợ sao? Haha, không đúng.

Sao lại sợ hãi chứ, mày đã dự đoán trước được sẽ có ngày này mà.

Từ cái lúc mày quyết định trở về cái thành phố chết tiệt này ấy.”
“Khốn kiếp!” Lời thô tục không nén nổi mà bật ra.
Cô đỡ trán, lau đi những vệt nước còn sót lại trên mặt mình.

Dù thế nào, cô cũng phải gắng gượng, tuyệt đối không thể để lộ ra dáng vẻ thảm hại như lúc này.

Tuyệt đối...
Cửa nhà vệ sinh nữ một lần nữa được mở ra.

Trần Tiểu Niên điềm tĩnh bước ra ngoài.
Ngã giao của cuộc đời mỗi con người đều là những bước ngoặt lớn.
Còn ngã giao của cuộc đời cô đều là những chuỗi bi kịch.

Mà bi kịch ấy đều xuất phát từ những cuộc gặp gỡ định mệnh.
Giữa cô và Trần Ngọc Lan..
Cô và Lục Thời..
Cô và Tần Phương..
Và không thể thiếu cuộc đụng độ này:
Trần Tiểu Niên, Trần Kỳ Nhan, Trần Gia Hưng...
Haha, người tính không bằng trời tính.

Ông trời quả nhiên không để cô sống yên bình mà.
Nhìn thấy cô, Trần Kỳ Nhan không giấu nổi ngạc nhiên.
“Tiểu..Tiểu Niên?”
...
“Ồ.

Chào, Trần Kỳ Nhan.”
Ngay cả quản gia của Trần gia- người đã từng nhìn Trần Tiểu Niên ngày qua ngày lớn lên cũng phải giật mình trước giọng điệu thản nhiên này của cô.

Trong sự ngỡ ngàng cả mọi người chung quanh, cô vẫn điềm nhiên như chẳng có chuyện gì.
Ông khẽ liếc qua ông chủ nhà mình, lại càng giật mình hơn nữa.
Qua mấy năm không gặp, Trần Gia Hưng vẫn là dáng vẻ như ngày nào.
Phong thái hơn người, vẻ thanh lịch, cương nghị toát lên từ mỗi động tác cũng đủ thấy xuất thân không tầm thường.
Nếu không phải biết rõ Trần Kỳ Nhan mới là máu mủ ruột thịt thật sự, quản gia nhất định sẽ thốt lên: ‘Hổ phụ sinh hổ tử’
Hai người mặt đối mặt, dáng vẻ lạnh lùng cho thấy không có bất cứ sự nhường nhịn nào sẽ xuất hiện ở đây cả.
“Ở đâu ra xuất hiện loại tạp chủng này thế?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play