Nhìn dáng vẻ ngơ ngác vô cùng ngốc nghếch của Trần Tiểu Niên, đáy lòng Lục Thời dâng lên một loại cảm xúc lạ lẫm.
Hình như là có chút đáng yêu.
Nhưng rồi ngay sau đó, anh đã phải chau mày lại khi nhìn lại vẻ nhếch nhách của cô hiện giờ.
Cả người cô chỗ nào cũng lấm lem đất cát.
Rất dơ...
"Định quỳ dưới đất đến bao giờ?"
Lý trí của cô lúc này mới bắt đầu quay trở lại, chợt nhận ra bản thân nãy giờ vẫn đang trong tư thế một chân quỳ dưới đất.
Đúng là thảm hại thật.
Cô ngại ngùng đứng dậy, ngại ngùng phủi hết đất cát dính lên quần áo.
Chỉ muốn kiếm một cái hố để chui xuống cho đỡ bẽ mặt thôi!!
"Tại sao cậu lại ở thành phố K?"
"Công việc.
Còn cậu?"
"Tôi về nhà." Đáy lòng hơi chột dạ.
Đáy mắt Lục Thời liến dâng lên một đợt hàn khí, chỉ cảm thấy câu nói tôi về nhà của cô thật giễu cợt, thản nhiên đâm sâu vào nỗi lòng của cô:
"Vậy thì về nhà đi, lẩn trốn ở đây làm gì?"
Trần Tiểu Niên không trả lời, cô chắc chắn Lục Thời cũng đã nhìn ra mọi thứ rồi.
Vậy mà anh vẫn tàn nhẫn xé rách nỗi đau của cô...!Cũng đúng mà, có gì sai đâu, sao cô lại phải đau lòng chứ...
Lục Thời không nhận ra vẻ bất thường trên mặt cô, không nghĩ tới Trần Tiểu Niên trong lòng đã nguyền rủa mình một vạn lần, bình tĩnh hỏi:
"Cậu đang ở đâu?"
"Không biết." Trần Tiểu Niên cộc lộc đáp lại.
Thật ra cô đang giận dỗi ấy mà.
Nhưng lại chợt nghĩ ra, tại sao mình lại giận dỗi, mình có tư cách gì để mà tức giận trong khi những điều mỉa mai ấy đều là sự thật?
Vậy là cô nhẹ giọng giải thích thêm:
"Hiện tại tôi không về nhà được, chắc kiếm đại chỗ nào qua đêm là được." Nói xong liền rất muốn bỏ đi, nói chuyện với Lục Thời không chỉ khiến bản thân trở nên ngu ngốc mà mọi sự bần hàn, nhục nhã đều bị phơi bày.
Cảm nhận được ý niệm bỏ trốn của cô, Lục Thời:
"Kiếm đại, là chỗ nào?"
"Không biết."
Lời này của cô là sự thật, khi nãy ném vali qua hàng rào đúng là bồng bột hại thân, trên người chỉ còn chút tiền mặt thì đã bị cô đốt ở quán net ban sáng rồi, tiền ở khách sạn 1 đêm cô cũng chẳng chi nổi, giờ khéo chỉ có nước ngủ ngoài đường.
Mặt cô hiện rõ vẻ khó xử, Lục Thời cũng làm ơn không bắt chẹt nữa nhưng câu tiếp theo của anh khiến não cô chấn động.
"Cậu..
về khách sạn với tôi."
"Cái gì cơ?" Vẻ mặt không thể tin nổi.
Nếu không phải điệu bộ và giọng nói không thể nhầm lẫn, cô chắc chắc sẽ cho người đang ở trước mặt mình là đồ giả.
Lục Thời mà cô biết nhất định sẽ không bao giờ nói như vậy.
Với một kẻ như cô thì đó lại càng là viển vông.
Cũng có thể là anh trêu đùa cô thì sao.
Nghĩ đến chuyện đó, Trần Tiểu Niên hơi cúi đầu, hỏi:
"Cậu đang nói cái gì thế?"
"Đi khách sạn, cậu không có chỗ ở còn gì."
Vấn đề không phải ở đó, tại sao cậu lại nói vậy với tôi, tại sao lại đối xử với tôi khác lúc trước như vậy.
Lạnh lùng bỏ đi cũng được mà? Trần Tiểu Niên rất muốn nói ra nhưng cổ họng cô như bị tước đoạt âm thanh, một chữ cũng không phát được ra.
Sự hỗn loạn này khiến cô lo sợ, sợ hãi bản thân chìm vào mộng đẹp rồi lại bừng tỉnh.
"Tôi không mang tiền."
"Tôi không thiếu tiền."
"..."
"Ồ, được thôi.
Vậy đi thôi." giọng Trần Tiểu Niên nhạt thếch, ngay cả chính cô cũng không tin được bản thân lại thốt ra một câu vô liêm sỉ đến vậy.
Nói xong cô liền muốn bỏ đi, lại nhớ đến việc Lục Thời bảo cô cùng đến khách sạn nhưng đi khách sạn nào cơ? Bước chân đang đi cuối cùng cũng phải dừng lại, bước song song cùng Lục Thời đến chỗ để xe.
Tài xế của Lục gia cũng phải giật mình khi thấy cậu chủ nhỏ nhà mình đưa một cô gái tới khách sạn.
Suốt cả dọc đường thỉnh thoảng vẫn lén lút nhìn về phía sau.
Nhưng có gì đáng để nhìn chứ? Hai con người này đặt cạnh nhau không khác gì hai cục đá đặt cạnh nhau, buồn tẻ, nhàm chán.
Bầu không khí khác lạ này càng khiến tài xế Ngô không an tâm.
Chẳng lẽ cậu chủ đã bắt đầu thời kì phản loạn.
Nhưng ý nghĩ này ngay lập tức bị gạt ngay đi.
Tài xế Ngô làm việc ở Lục gia gần 7 năm, điều đầu tiên ông nhận thức được ở một gia tộc quyền quý bậc nhất thành phố A, đó là sự ăn chơi phù phiếm, là những góc khuất bẩn thỉu nhất.
Ngôi nhà được gọi là gia đình, thỉnh thoảng lại có vài người "tình nhân" được ông chủ đem về, đám con ruột, con riêng mắt trừng mắt ganh đua nhau giành tài sản, vị phu nhân Lục gia tưởng chừng thanh tao, cao quý rồi cũng trở thành một người phụ nữ độc đoán, cuồng kiểm soát.
Nhưng hống hách như vậy thì sao? Tất cả bọn họ cuối cũng chỉ có thể nhìn sắc mặt Lục Thời mà sống.
Vì anh chính là người thừa kế duy nhất được Lục gia thừa nhận.
Không ai có đủ xuất sắc chạm được vào chiếc ghế gia chủ ấy trừ anh cả.
"Đến nơi rồi, cậu chủ." Tài xế Ngô cẩn trọng thông báo "Chủ tịch vừa gọi đến, nói sau khi sắp xếp ở khách sạn xong xuôi muốn cậu đến công ty ngay bây giờ."
"Tôi biết rồi." Lục Thời lạnh nhạt nói.
Anh nhìn sang Trần Tiểu Niên thấp thỏm không biết nên đi hay nên ngồi, nhẹ giọng:
"Cậu vào khách sạn trước đi, cái này là thẻ phòng của tôi."
"Thật ra không..." nhất thiết ở phải ở đây.
Lời này nói như nào cũng không được.
Trần Tiểu Niên thấy hơi hối hận khi đã đi cùng Lục Thời.
Nhìn thế nào cũng biết đây là khách sạn của Lục gia, chuyện cô tới đây thế nào cũng không qua mắt được người trong Lục gia.
Trần Tiểu Niên không phải không biết sự hỗn loạn của Lục gia, Lục Thời tuy được định chắc là người thừa kế nhưng sau anh, một đám com riêng lớn bé vẫn đang nhăm nhe, chỉ đợi để cắn anh một phát.
Lục Thời không muốn nghe những lời cô muốn nói, trước khi để cô có cơ hộ nói tiếp anh đã vào lại xe, bỏ lại một câu:
"Tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi đi."
Trần Tiểu Niên:...
.
.
"Đó là bạn của cậu chủ ạ?" Tài xế Ngô ngây ngô nhìn Lục Thời cứ nhìn mãi gương chiếu hậu, cười nói.
Tài xế Ngô là chồng của bảo mẫu Ngô.
Bà là người đã chăm sóc và dạy dỗ Lục Thời từ nhỏ tới lớn, vì vậy thái độ của anh với vợ chồng Ngô luôn là tôn trọng.
Anh nghe rõ lời tài xế Ngô hỏi, nhưng vẫn cứ trầm lặng.
Một lúc sau, như thông suốt ra, anh khẽ nói:
"Vâng."
Lục gia có thể coi là một trong những dòng họ lớn nhất suốt gần 1 thế kỉ qua.
Các công ty con của Lục gia rải rác ở mọi thành phố, gần như bao phủ cả đất nước này.
Thành phố K cũng không ngoại lệ.
Lần này đến thành phố K cũng không phải trùng hợp gì, Lục Đình đột ngột muốn chuyển hướng công ty doanh nghiệp ở đây sang công ty du lịch.
Chi nhánh ở thành phố K hỗn loạn thành một đoàn, ai cũng không lí giải được nguyên nhân công ty vốn đang kinh doanh tốt đẹp lại muốn chuyển sang mảng du lịch, dịch vụ.
Điều này khiến một bộ phận nhân viên buộc phải thôi việc, làm ầm lên ban cấp cao của công ty.
Giám đốc chi nhánh ở thành phố K rất đau đầu, lệnh của ông chủ thì không thể cãi lại, nhưng cũng không thể để yên việc 30% nhân lực công ty bị đuổi.
Chuyện này tới tai tập đoàn lớn ở thành phố A thì Lục Đình đã cùng người tình sang Paris hưởng tuần trăng mật rồi.
Thế là mọi việc lại ập lên đầu Lục Thời.
Dù vẫn còn đi học, nhưng mọi việc ở Lục gia đang dần dần được chuyển tới tay Lục Thời.
Lục lão gia tử nếu không bị Lục Đình ngăn cản thì đã nhanh chóng cho Lục Thời nghỉ học, trực tiếp vào làm việc ở Lục thị.
"Ông nội..."
"Đến rồi à?" Lục lão gia tử năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng mấy mươi năm gây dựng Lục thị, bao sóng gió nắng mưa khiến gương mặt ông vẫn trẻ trung minh mẫn, đặc biệt là uy nghiêm của kẻ đứng đầu không thể nào che giấu được.
Gần mười năm qua, Lục lão gia tử đã không nhúm tay vào chuyện công ty nhưng nội vụ đằng sau thì vẫn rõ mồn một.
Ông vẫy tay gọi anh:
"Ngồi đi."
Lục Thời mặt không biến sắc ngồi xuống.
"Lần này bất đắc dĩ mờ nhờ tới cháu, không ảnh hưởng việc học chứ!?"
Đáy lòng Lục Thời toàn lạnh lẽo, biết rõ anh đang trong thời gian nghỉ mà vẫn làm bộ như vậy.
Người Lục gia đúng là chỉ có thể di truyền nhau sự cáo già, xảo quyệt này.
"Không sao."
Nhận thấy thái độ xa cách và lạnh nhạt của Lục Thời, Lục lão gia tử cũng không nổi giận.
Ai bảo anh là người xuất sắc nhất trong đám con cháu Lục gia.
Lục thị rơi vào tay anh mới có thể không khiến công sức cả đời của ông không bị sụp đổ, ngược lại là tăng tiến vượt bậc.
Ông chỉ cần một người như thừa kế như vậy, những chuyện khác đều không quan trọng.
"Ta nói thẳng.
Chi nhánh ở thành phố K tuy không quá quan trọng nhưng giờ đây chuyển sang du lịch dịch vụ thì lại khác.
Lục Đình tuy quá vội vàng nhưng lại làm một chuyện sáng suốt, hiện tại thành phố K không ngừng phát triển, chỉ có thay đổi mới có khả năng đưa chi nhánh này thành công ty hạng A của đất nước."
"Vâng."
"Ta cũng chỉ muốn nhắc nhở cháu vậy thôi.
Ta từ lâu cũng không nhúm tay vào chuyện trong công ty rồi."
"Được rồi, ở lại giải quyết tốt, ta đi trước."
"Vâng."
Lục lão gia tử đi rồi, tâm trạng anh mới thả lỏng đôi chút.
Bận rộn soạn hợp đồng, sổ sách cả đêm khiến cơ thể anh vô cùng mệt mỏi.
Lục Thời nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn phải lao đầu vào công việc.
Lúc Lục Thời về đến khách sạn thì đã hơn 10 giờ tối.
Trần Tiểu Niên không biết thiếp đi từ lúc nào, cô nằm nhoài trên sofa, trên bàn là giấy bút, sách vở lộn xộn.
Cũng không rõ hành lí vứt tận đâu đâu, mà lại có thể lôi được sách vở ra như vầy.
Lục Thời cũng không đánh thức cô.
Đến khi Trần Tiểu Niên mơ màng tỉnh dậy, Lục Thời đã thay giày, thay quần áo xong xuôi.
Trần Tiểu Niên hơi khó xử, bối rối hỏi một câu chả ý nghĩa:
"Cậu về rồi à?"
Nhưng lại cảm thấy câu này kì lạ quá.
Giống như cô vợ nhỏ chờ chồng về vậy...
....
Trần Tiểu Niên, mày điên rồi.
"Ừm."
"Ăn tối chưa?"
"Chưa." Thật ra lúc 7 giờ phục vụ có gọi đến phòng hỏi cô muốn ăn gì.
Trần Tiểu Niên cảm thấy Lục Thời chưa về mà cô ăn say uống no thì có chút không khách sáo lắm.
"Còn cậu?"
"Chưa."
"Ồ."
"..."
Mẩu đối thoại nhạt tới ngáp ra nước miếng này đúng là khiến người ta sợ hãi.
"Có cần tôi gọi đồ ăn cho cậu không?"
"Ừm."
"Cậu muốn ăn gì?"
"Tùy chọn đi.
Cậu ăn gì tôi ăn đó là được."
Trần Tiểu Niên nhăn nhó nhìn thực đơn của khách sạn, đăm chiêu nghĩ nên chọn gì.
Chọn món cô thích nhưng lỡ Lục Thời không thích thì sao? Giờ cũng đã gần 11 giờ rồi, chọn mấy món cầu kì cũng mất rất nhiều thời gian, vậy thì ăn sáng luôn rồi chứ ăn tối gì nữa.
:(((
Cô thở ra, cuộc sống được lựa chọn cũng chả dễ dàng gì..