Cô nàng Đặng Linh Vi này không phải vui mừng vì cô đã gả được cho một tên giàu có, quyền thế và đầy danh vọng, mà vì...!cô đã được gả cho người mình yêu, cho đến bây giờ...!vẫn một lòng yêu anh ta.
Nhớ mùa xuân năm đó, năm cô vẫn còn đang học lớp 9, cô đã bị đám bạn trêu ghẹo, chặng giữa đường, bọn họ chọc cô không có cha mẹ, lại còn chọc cô luôn mang chiếc cặp cũ, đôi giày rách nát để đi học.

Thậm chí bọn họ còn nắm tó cô, trút ngược cặp cô xuống đất khiến sách vở đều rơi xuống hết.

Nếu chỉ vậy mà bọn họ chịu dừng tay thì đúng là quá bình thường, họ không những giẫm đạp mà còn xé hết sách của cô thành từng mảnh giấy vụn.

Cho dù cô có quỳ xuống cầu xin cũng chỉ là vô dụng, bọn họ cũng sẽ không thương tiếc mà giẫm đạp lên tay cô.
Khi ấy, đã có một anh chàng xuất hiện, anh ta mang theo một ánh hào quang rực rỡ và gương mặt xinh đẹp đến mức có thể gọi là hoàn hảo.

Chàng thanh niên ấy lao đến đánh đuổi hết những kẻ xấu kia đi và xuất hiện trước mặt cô như một vị cứu tinh, như một vị thần.

Anh đưa tay ra về phía cô, nghiêm túc hỏi: "Có sao không em gái? Còn đứng dậy được chứ?"
Anh như đã mang đến ánh sáng cho cuộc đời tối tăm của cô, khiến cho tim của cô đã dao động ngay từ khoảnh khắc đầu tiên ấy.
Đặng Linh Vi, cô gái ngốc, mang lòng yêu thầm anh cho đến cấp ba.

Đáng tiếc, cô vừa học lớp 10 thì anh đã học lớp 12, cô như cái đuôi nhỏ, luôn bí mật theo sau anh, lo lắng cho anh.

Khi anh bị ốm, cô sẽ nhờ một bạn nữ đưa thuốc cho anh, khi anh mệt khi vừa chơi bóng rổ xong, cô cũng nhờ người khác đưa nước cho anh.

Cô lúc nào cũng chỉ biết dõi theo sau, không dám tiến tới thêm vì nghĩ mình không xứng, vậy nên...!chắc anh xũng không biết cô là ai.
Cho dù anh đã lên đại học, nhưng cô vẫn luôn tương tư về chàng thanh niên đó.

Thoáng chốc, cô cũng đã học đại học, cô nổ lực, cố gắng như vậy, được học chung trường với anh đúng là không uổng phí.
Nhưng tất cả lại một lần nữa sụp đổ, khi cô được nhận về Đặng gia, đồng thời, cô cũng biết Đặng Tử San và chàng thanh niên đó là một đôi trời sinh.
Nhưng đành vậy, cô vẫn không thể ngừng thích anh và vẫn luôn dõi theo anh như vậy, ít nhất, cô cũng được cùng anh cười nói vài lần, ít nhất...!anh cũng có ấn tượng đẹp về cô.
Nhưng rồi không ngờ số phận lại đẩy đưa họ đến con đường hôn nhân.

Lúc đầu, Đặng Linh Vi vốn còn vui vẻ và cảm thấy ấm áp khi được gả cho anh.
Thế mà trong đêm tân hôn, anh lạnh lùng để cho cô ngủ dưới sàn nhà lạnh lẽo, một cái chăn, một cái gối cũng tiếc không muốn cho cô.

Khi đó cô đã biết, từ đây cuộc đời cô đã chấm dứt.
Vậy mà, cô vẫn còn ôm hi vọng, cô nghĩ chỉ cần có thời gian, thời gian sẽ khiến cho anh hiểu tấm lòng cô, cơ mà cô sai rồi.

Đã ba năm, cô làm gì cũng bằng không, đã ba năm, anh vẫn lạnh lùng, ghét bỏ, thậm chí là hận cô, đã ba năm, dù đã ngủ chung giường nhưng anh vẫn chưa hề chạm vào cô.

Cô yêu anh 10 năm, chịu áp lực từ gia đình và nhà chồng ba năm, chịu mọi lời cười chê, trách móc từ mọi người.

Tất cả áp lực, dòin nén, uất ức và nước mắt, đã quá đủ rồi, cô không muốn chịu nữa...!kết thúc được rồi.
...----------------...
Tần Minh Hạo ở công ty, vừa nghe được cuộc gọi từ quản gia thì tối sầm mặt, giọng anh vốn đã trầm nay còn trầm hơn: "Cô ta muốn chết cứ để cô ta chết, tôi không quan tâm."
Nói xong anh liền cúp máy và lại với công việc của mình, không hề có một chút mảy may lo lắng.

Trong màn đêm tĩnh mịch, dường như người đàn ông này còn tĩnh lặng hơn.
...----------------...
Sau khi giải quyết xong hết công việc của công ty, sáng hôm sau, Tần Minh Hạo mới đến bệnh viện, nhưng anh còn chưa bước vào phòng bệnh thì đã nghe thấy tiếng la hét thất thanh vang lên từ bên trong.
"Tại sao các người lại cứu tôi, làm ơn, để cho tôi chết đi có được không, làm ơn đi! Xin các người đấy! Tại sao các người lại cứu tôi???".
Tần Minh Hạo bước vào đến cửa liền thấy Đặng Linh Vi đang rút hết kiêm tiêm truyền dịch ra, tay không ngừng tháo tấm vải băng bó trên tay ra.
Còn bác sĩ thì vẫn đứng im bất động, vì đây là bác sĩ riêng của anh nên tính cách cũng khá giống, gương mặt không hề có một chút cảm xúc, chỉ có quản gia là không ngừng ngăn cản cô lại.
Lúc này, Tần Minh Hạo đột nhiên lớn giọng: "Ồn ào như vậy đủ chưa? Quản gia, ông mau buông cô ta ra, muốn chết thì cứ để cho cô ta chết.

Chết đi cho khuất mắt tôi."

Nhìn thấy Tần Minh Hạo, Đặng Linh Vi liền không làm loạn nữa, quay đầu nhìn về phía anh.

Đôi mắt vô hồn của cô nhìn vào đôi mắt lãnh lẽo như tảng băng anh, miệng mấp máy như muốn gọi tên anh nhưng lại thôi, đã như vầy rồi nhưng cô vẫn sợ anh tức giận.
Đột nhiên, anh bước từng bước dài, bước đến trước mặt và một tay bóp chặt lấy cổ Đặng Linh Vi, anh thật sự không nương tay: "Đừng giả vờ nữa, cô nghĩ mấy trò này có thể qua mặt được tôi sao? Cô đang muốn dùng cái chết để tôi thương hại cô, đến gặp cô sao? Đừng nằm mơ nữa, cũng đừng trông chờ vào sự thương hại của tôi.

Được, muốn chết tôi sẽ cho cô chết một cách toại nguyện."
Vừa nói, tay anh cuaef bóp chặt hơn, nhưng Đặng Linh Vi lại buông thõng hai tay, không kháng cự cũng không lên tiếng, nyocws mắt cô cứ vậy mà trào ra từng giọt, chảy xuống tay anh một cách ấm nóng.
Quản gia nhìn thấy thôi đã cảm thấy đau lòng, không ngừng cầu xin: "Thiếu gia, cậu đừng như vậy mà, cậu biết không, thiếu phu nhân xém nữa thôi đã mất mạng thôi, sắc mặt cô ấy đã trắng bệch, cắt không còn giọt máu rồi, xin xậu đừng làm vậy với thiếu phu nhân."
Tần Minh Hạo nghe lời quản gia nói, liếc xuống nhìn cánh tay đang rỉ máu của Đặng Linh Vi, quả thật là cách rất sâu, không hề có dấu hiệu là muốn sống.

Tần Minh Hạo chợt cau mày, tặc lưỡi một cái rồi buông tay ra.
Anh cứ vậy mà bước ra khỏi phòng bệnh, không quay đầu lại nhìn một cái, bác sĩ cũng theo anh mà ra ngoài..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play