Tôi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Sếp

Chương 2


1 năm


[ZHIHU] TÔI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA SẾP (P2)

Tác giả: 芒果兔头

Chuyển ngữ: Hiên nhà mùa xuân

3.

Chơi trộm bị sếp bắt gặp hay là khi đăng bài về sự cố xấu hổ của sếp.

Tôi cảm thấy bây giờ người nên bị hỏa táng là tôi.

Vừa rồi quá căng thẳng không nghe rõ trong lòng sếp đang nói gì.

Chắc sẽ không trừ lương tôi đâu nhỉ, lương tháng tám nghìn tệ còn không đủ, nhất định muốn tôi vay tiền đi làm sao?

Tôi chủ động nhận việc trình kế hoạch giúp đồng nghiệp, tôi mò vào phòng làm việc của Tạ tổng, hỏi thăm tình hình.

Khi tôi đi vào, khóe miệng Tạ Dữ đang nở nụ cười, trong lòng giở trò xấu:

‘Có nên trừ ít tiền lương trêu cô ấy không nhỉ.’

Má nó, đồ tư bản đáng g.hét, đừng có phát đ.iên ở đây. Có thể đút lót ít tiền rồi trêu tôi không.

‘Cô ấy sẽ không khóc đâu nhỉ, bỏ đi.’

Có chứ, nếu như anh trừ tiền tôi, tôi chắc chắn sẽ rơi những giọt lệ rất chân thành đấy.

Tiếng chuông thông báo của wechat vang lên, Tạ Dữ cầm di động lên xem, hơi nhíu mày:

‘Lão Vương xin nghỉ, sao lại muốn xin nghỉ lúc này.’

Lão Vương là tài xế của Tạ Dữ, tốt quá, cơ hội kiếm tiền lương liếm chó* của tôi tới rồi.

*là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh

Tôi tỉnh bơ, ra vẻ hờ hững từ trong ra ngoài.
Nhân cơ hội lần sau đi vào phòng làm việc, tôi vờ như tùy ý nói:

“Tạ tổng, tối nay có cần tôi đi đón cô Thẩm không?”

“Được, tôi đi cùng cô, hôm nay lão Vương xin nghỉ.”

Tôi lộ ra vẻ ngạc nhiên vô cùng đúng lúc, tất cả đều nằm trong kế hoạch của tôi.

Tiền lương nhờ liếm chó lại tăng một phần, tiền thưởng tháng này, thậm chí cả tiền thưởng cuối năm đang xoay vòng trước mắt tôi.

Trong lòng tôi hát bài “hôm nay là một ngày tốt lành”, vui vẻ bước trở lại chỗ làm việc.

Trong lúc đó, Tạ Dữ còn kéo cửa chớp xuống nhìn tôi hồi lâu.

Tôi nở nụ cười chuyên nghiệp giả tạo không thể bắt bẻ, đối diện với ánh mắt của anh ấy, không ngừng việc trên tay.

Anh tưởng là tôi bị anh bắt chơi trộm trong giờ một lần sẽ còn có lần hai sao?

Đến giờ tan làm, tôi chở Tạ Dữ đi đón đối
 tượng xem mắt của anh, Thẩm Nghiên.

Dựa vào những tin đồn mà tôi thu thập được, gia nghiệp Thẩm Nghiên xem chừng rất nhiều, bối cảnh hùng hậu.

Cô ta là họa sĩ có chút danh tiếng, xinh đẹp, thích làm từ thiện và rất hiền lành.

Không bàn đến cái nết như cứ.t thì, Tạ Tổng cũng rất khôi ngô, tuấn tú, trên người lúc nào cũng mang theo hơi thở lạnh lùng, xa cách, không muốn ai lại gần.

Hai người họ có thể coi là trai tài gái sắc, thậm chí tôi cảm giác hơi giống giống một đôi.

Lúc này, bề ngoài và nội tâm Tạ Tổng lại cực kỳ yên tĩnh.

Tôi nhìn anh ấy qua kính chiếu hậu.

Tạ Dữ đang nhìn bên ngoài, nửa khuôn mặt với đường nét rõ ràng đang chìm trong bóng tối, đôi mắt màu hổ phách chứa đựng những ánh vàng rơi ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Đột nhiên yên tĩnh như vậy thật sự có chút không quen.

4.

Thẩm Nghiên thật sự rất đẹp, không phải là kiểu vẻ ngoài quyến rũ, kiều diễm mà là kiểu rất khí chất, rất thu hút.

Mặc chiếc váy dài, cao ráo và duyên dáng.
Cô ấy đi đến từ phía đối diện, tôi lặng lẽ tán thưởng một lúc.

Sau khi lên xe, Thẩm Nghiên mỉm cười và chào hỏi với tôi rồi vô cùng thân thiết nắm tay Tạ Dữ và tán gẫu.

Tên đầu gỗ Tạ Dữ câu được, câu chăng trả lời Thẩm Nghiên, hết sức qua loa lấy lệ.

Trong lòng không ngừng thúc giục:
‘Lâm An An đang chần chừ cái gì, sao không mau mau vượt qua cái xe trước mặt.’

Thật bất lịch sự.

Thực hiện xong nhiệm vụ lái xe tạm thời, đưa hai người đến nơi hẹn, tôi quyết định tìm một chỗ giet thời gian, đến giờ rồi làm việc tiếp.

Tùy tiện tìm một quán ăn gọi vài món.

“Con gái, bao giờ con về.”

“Sao lại chia tay với Tiểu Trương? Cậu ta không tốt chỗ nào, công việc nhà nước, vừa ổn định vừa có thể diện, con nói ham muốn kiểm soát của cậu ta mạnh đến mức biế.n th.ái, đâu có khoa trương như vậy, chẳng phải đàn ông đều thế sao? Mẹ còn không phải vì tốt cho con à.”

Từng dòng tin nhắn nhảy ra, ham muốn kiểm soát quá giới hạn sắp từ mấy hàng chữ tuôn ra ngoài, mục đích muốn trói chặt tôi.

Trong lòng tôi rất buồn rầu, không để ý đến chữ “rượu” đã đánh dấu trên thực đơn.
Gà được ủ bằng rươu, tửu lượng của tôi vẫn luôn kém đến không thể tưởng tượng nổi.
Ăn cơm xong, tôi hơi chóng mặt.
Dần dần đầu óc hỗn loạn, chuyện đưa Tạ Dữ về nhà trở nên vô cùng rõ ràng.

Đúng, tôi còn phải đưa Tạ Dữ về nhà.
Tôi dựa vào cảm giác đi tới bãi đậu xe, nhưng lại bị một vòm ngực rộng lớn cản lại.
Thơm quá, thoang thoảng hương muối biển.

“Lâm An An, sao cô lại chạy đi uống rượu?”

Giọng nói Tạ Dữ hơi trầm xuống, tôi không phận biệt được đây là giọng thật hay tiếng lòng.

Vùi trong ngực anh, đột nhiên tôi hơi tủi thân.

“Xin lỗi, đừng trừ tiền lương của tôi được không, tôi sẽ cố gắng làm việc.”

Tạ Dữ cúi đầu nhìn tôi, vỗ vỗ lưng.
Lúc này, ánh mắt anh không giống màu hổ phách mà giống hai đầm nước sâu.

“Được, không trừ.”

“Tôi đưa cô về trước.” Tạ Dữ nói với Thẩm Nghiên.

Thẩm Nghiên khẽ mỉm cười, thái độ và cách xưng hô lạnh nhạt hơn nhiều so với khi mới tới.

“Không cần đâu, tôi gọi xe, Tạ tổng cứ đưa cô Lâm về trước đi.”

Sau khi đi theo Tạ Dữ lên xe, ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ, nghĩ gì nói đó, hoàn toàn buông thả bản thân.

5.

Tạ Dữ vừa đi cùng Thẩm Nghiên đến bãi đỗ xe đã nghe được một giọng nữ quen thuộc lẩm bẩm:

‘Đưa Tạ tổng về nhà, đưa tư bản về nhà, đưa chó về nhà, đưa rùa con về nhà…’

Chuyện quái gì đang xảy ra thế, Tạ Dữ nhìn xung quanh, quả nhiên thấy được Lâm An An đang say khướt cách đó không xa.

Gò má cô ửng đỏ, đầu đụng vào người anh.
Ánh mắt Lâm An An trong veo nhìn anh, đột nhiên bao phủ một tầng hơi nước, tủi thân bảo Tạ Dữ đừng trừ lương mình.

Trong lòng Tạ Dữ bỗng nhũn xuống một góc, từ cam kết tiền thưởng hàng tháng đến thưởng cuối năm, anh vẫn nghe Lâm An lộn xộn khiếu nại.

‘Anh ấy thật xấu xa, tên sếp đáng ghét.’

Tôi xấu xa chỗ nào, Tạ Dữ dở khóc dở cười.
Thẩm Nghiên khoanh tay đứng một bên, ánh mắt thản nhiên nhìn hai người.

Tạ Dữ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đời sống cá nhân cũng rất sạch sẽ, là một lựa chọn tốt.
Đáng tiếc, tối nay anh đã bày tỏ rõ ràng thái độ của mình với cô, cô cũng không miễn cưỡng.

Chỉ là bên chỗ phụ huynh, vẫn phải nói thật.
Lâm An An đã mắng chửi Tạ Dữ từ con chó đáng gh.ét đến chuyện muốn biến thành một cây nấm độc.

Tạ Dữ kiên nhẫn dỗ dành, vất vả lắm mới hỏi được cô ở đâu.

Đưa người vào thang máy, ý thức đề phòng của Lâm An An chợt trỗi dậy:

“Không được theo tôi về nhà! Tôi sẽ gọi cảnh sát! Lùi lại!”

Tạ Dữ bị Lâm An An dùng ngón tay ngăn lại ở cửa thang máy, trong lòng tràn đầy nỗi bất lực.

“Được được được, tôi về trước, không lên cùng với em đâu.”

Những con số trên bảng điều khiển từ từ nhảy lên cùng với đầu óc mê man của Lâm An An, khi đến tầng ba thì dừng lại.

Tạ Dữ vội vàng lên một thang máy khác, ấn tầng 17, quên mất quá xa cũng không nghe thấy được tiếng lòng của cô.

Khi anh ra khỏi thang máy, Lâm An An đã vào nhà.

Cách cánh cửa, Tạ Dữ lắng nghe tiếng lải nhải của cô trong lòng.

‘Buồn ngủ quá, mình muốn ngủ, mình có phải đưa Tạ…gì về nhà…buồn ngủ quá.’

Trên mặt anh nở nụ cười, khẽ nói:

“Ngủ ngon.”

Tạ Dữ quay người và chuẩn bị rời đi, Lâm An An cũng mở cửa chính và trượt ra ngoài:

“Tạ tổng, mời vào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play