Mã Anh Kỳ lớn lên cùng Đường Nhạc Niên, gia đình hai bên là bạn tốt của nhau, còn là quân sư quạt mo của "Thiên Long xã đoàn", ấy vậy mà mới chỉ lăn lộn được tới vị trí đệ tử số hai. Vậy mới thấy đàn em số một Trương Cạnh Lực tận tâm trung thành tới mức nào.

Mã Anh Kỳ không hiểu được nỗi lòng của Đường Nhạc Niên, Trương Canh Lực đương nhiên phải sốt ruột về nỗi phiền của đại ca, lo lắng cho nỗi bận tâm của đại ca rồi.

Những gì xảy ra với Đường Nhạc Niên ở trước bảng vàng, cậu ta vừa nghe xong liền đưa ra ngay kết luận: Đường Nhạc Niên đưa thư thách đấu cho Văn Tắc! Tưởng thi được hạng nhất là kinh sao? Hừ, có bản lĩnh thì ra ngoài đánh một trận đi!

Trương Canh Lực tràn đầy ý chí chiến đấu tìm tới lớp 1. Dường như "thẻ né tránh" của Văn Tắc chỉ hiệu quả với Đường Nhạc Niên. Cậu ta vừa đến thì thấy Văn Tắc đang ngồi đọc sách trong lớp. Không thể không thừa nhận, con hàng này quả thực trông rất đẹp trai, nếu không cũng không có tư cách trở thành tình địch của lão đại!

"Văn Tắc mày ra đây."

Nghe có người gọi mình tên, Văn Tắc ngẩng đầu liếc mắt ra phía cửa. Không biết, không muốn phản ứng.

"Văn Tắc, bố gọi mày ra đây, mày nghe thấy không thế?" Trương Canh Lực thấy cậu ta rõ ràng nghe thấy được nhưng lại không thèm quan tâm, trong lòng ngày càng tức.

Nhưng cậu ta càng hét, Văn Tắc tuyệt nhiên không đếm xỉa tới, nhàn nhã lật sách, không để ý đến chuyện bên ngoài.

"Mày đừng có núp trong lớp như rùa đen rút đầu. Mày không ra thì bố vào." Trương Canh Lực vốn không định xâm phạm lãnh thổ của lớp 1, thế nhưng cái tên Văn Tắc này không chịu đi ra, cậu ta chỉ còn cách xông vào.

(*)缩头乌龟(Rùa đen rút đầu): Thành ngữ xúc phạm thường đùng để châm biếm những người nhút nhát.

Cậu đập tờ giấy thách đấu lên bàn Văn Tắc, "Tan học ra cổng sau gặp."

Văn Tắc nhìn hắn, thản nhiên hỏi "Gặp cái gì?"

"Đánh một trận với bố."

"Tại sao tôi phải đánh nhau với cậu?"

"Mày đến rồi biết." Trương Canh Lực buông lời hung hãn đắc ý bỏ đi.

Văn Tắc nhìn trên tờ giấy xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ "Thách đấu", ghét bỏ ném vào trong thùng rác. Tên này từ đâu chui ra vậy?

Bạn học tốt bụng nhắc nhở: "Cậu ta học lớp 13 cùng Đường Nhạc Niên. Chắc chắn là thay Đường Nhạc Niên tìm cậu hẹn đánh."

Nói đến đây, cậu ta nhìn có chút hả hê, hơi đồng tình nói rằng: "Tui nói rồi, Đường Nhạc Niên để mắt tới cậu đó! Làm sao mà lại chọc cậu ta vậy?"

"Không biết." Văn Tắc lắc đầu, không thèm để ý tới cái hẹn đơn phương này. Một đám thanh niên máu nóng ăn no cơm không có việc gì làm, xem rõ lắm phim xã hội đen. Hắn nào có cái kiểu sống theo giờ Mỹ mà theo chân đánh nhau với tụi nó? Đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.

Tan học, Văn Tắc căn bản không để cái chuyện thách đấu của Trương Cảnh Lực trong đầu, vừa ra khỏi trường đã phải thay quần áo để đi giao đồ ăn. Văn Tắc không muốn đánh nhau, Trương Canh Lực lại đi sau theo dõi hắn. Vì sợ người ta chạy thoát, cậu ta còn trốn cả buổi tập bơi, vừa hết giờ đã chạy theo Văn Tắc.

Thấy Văn Tắc quả thực không ra cổng sau theo đúng lời hẹn, lại còn đi nhận đơn giao hàng, Trương Canh Lực giận không chỗ phát tiết, trực tiếp chặn lối ra trong hẻm nhỏ ngăn xe điện của Văn Tắc.

"Biết ngay là mày muốn chạy mà!"

Văn Tắc cởi mũ bảo hiểm xuống, cau mày nhìn Trương Canh Lực, "Tại sao cậu lại theo dõi tôi?"

"Tao tới cảnh cáo mày, đừng có cướp bạn gái của đại ca. Còn nữa, sau này đừng thấy đại ca chúng tao khách khí một tí với mày mà vênh mặt lên!"

"Lời của cậu một câu tôi nghe cũng không hiểu." Văn Tắc dừng xe, để mũ bảo hiểm xuống, đứng ngay ngắn cùng Trương Canh Lực mặt đối mặt, "Chỉ có điều, tôi rất phiền khi có người cứ tới cảnh cáo tôi cái này cảnh cáo tôi cái kia. Tôi chỉ thích một lần vất vả suốt đời nhàn nhã."

"Lời này có ý gì?"

"Cậu muốn cái hẹn phải không? Vậy thử xem đi!"

"Tên tiểu tử này giọng điệu Phản lão hoàn truyền lên đỉnh đầu, nước mắt không khống chế được thoáng cái chảy ra.

"Thằng khốn nạn, mày dám đánh lén tao?" Trương Canh Lực một bên chửi bới, một bên đánh lại. Đáng tiếc mấy quả đấm của cậu ta tuyệt nhiên không chạm vào được trên người Văn Tắc, mỗi lần đều bị Văn Tắc tránh được, sau cùng đá chân một cái còn bị Văn Tắc dựa thế bắt lại mắt cá chân, ra sức kéo ném đi trên mặt đất.

Đầu gối hắn đè lên bụng của Trương Canh Niên, quay qua cho cậu ta vài quyền, trước mắt chỉ thấy Trương Canh Lực bị Văn Tắc đánh cho không còn sức đánh trả. Trong hẻm truyền đến tiếng của Đồng Vũ Trạch và Chu Thành Tài, Trương Canh Lực cũng không để ý cái gì một mình đấu không một mình đấu, hét to: "Đồng Đồng, tiểu Chu mau tới hỗ trợ."

Đồng Vũ Trạch và Chu Thành Tài vốn có hẹn đi chơi game, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trương Canh Lực vội vàng chạy tới liền thấy Trương Canh Lực mặt mũi bầm dập bị Văn Tắc đè dưới đất đánh.

Huynh đệ bị đánh, dù đúng sai cũng phải đặt lên hàng đầu. Đồng Vũ Trạch cùng Chu Thành Trường không chút nghĩ ngợi lập tức nhào về phía Văn Tắc: "Thằng khốn nạn, mày dám đánh anh em tao."

Đừng nhìn bề ngoài Văn Tắc trông lịch thiệp, sức mạnh trong tay hắn lại cực kỳ đáng sợ. Đồng Vũ Trạch và Chu Thành Trường lao tới, hắn một tay bắt lấy, tay trái tóm Đồng Vũ Trạch ném sang một bên. Đồng Vũ Trạch đâm vào tường ngã xuống, đụng phải một hàng xe đạp dùng chung đang đỗ bên cạnh, đau đớn đến mức kêu lên một tiếng "Ai ui".

Văn Tắc duỗi chân làm Chu Thành Trường vấp phải ngã xuống đất, củi trỏ tàn nhẫn nện xuống bụng cậu ta, đánh tới độ trong dạ dày nước chua ứa ra, thiếu chút nữa phun ra ngoài.

Trương Canh Lực nhân cơ hội bò dậy, nhảy lên lưng Văn Tắc muốn đánh lén, lại bị Văn Tắc nắm cánh tay hung hãn trở tay một cái qua vai khiến cậu ta té lăn ra đất, đau đến hồi lâu cũng không bò dậy nổi.

Văn Tắc cầm mũ bảo hiểm lên, hờ đứng ở bên cạnh bọn họ, lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ muốn học tập tốt, chưa từng nghĩ tới việc gây chuyện. Nếu như lần tới mấy cậu định động tới tôi, ảnh hưởng tôi học tập và kiếm tiền, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Nhớ cho kĩ!"

Nói xong hắn đội mũ bảo hiểm lên lái xe điện, cũng không quay đầu lại mà vọt ra khỏi hẻm nhỏ, chỉ để lại ba người bị thương vừa mất mặt trố mắt nhìn nhau.

"Đồ khốn. tên Văn Tắc này đúng là đạo đức giả, giả bộ làm học sinh giỏi!" Đánh nhau lợi hại như vậy, đây mới đích thị là trùm trường!

Ô hay, bọn họ đang nghĩ gì đấy? Trùm trường Hưng Lũng vĩnh viễn chỉ có thể là một người: Chính là Đường Nhạc Niên – đại ca của bọn họ – "Long bá vương" đại nhân!

Đường Nhạc Niên ngâm trong hồ bơi bơi một nửa, đột nhiên hắt hơi một cái. Kì quái thật, đang yên đang lành tự nhiên hắt xì? Chẳng lẽ có người đang nhắc tới bổn đại nhân hả?

Văn Tắc vội vàng mang đồ ăn đưa cho khách. Do ở trong hẻm đánh nhau khiến thời gian chậm mất mười phút. Vốn khách đang không mấy vui vẻ, nhìn thấy tướng mạo Văn Tắc đẹp trai, tức giận trong nháy mắt biến mất, mặt vô thức đỏ lên. Cô gái dùng ngón tay chỉ khóe miệng, dè dặt hỏi: "Cậu có sao không vậy? Hình như khóe miệng bị thương rồi kìa?"

"Tôi không sao, vô tình đụng phải. Nếu không phiền xin phép đánh giá năm sao."

"Nhất định nhất định." Khách hàng luôn miệng bảo đảm, tiện tay cầm một chai nước suối đưa cho hắn, tốt bụng nhắc nhở: "Vẫn là phải chú ý an toàn. Coi như trễ mấy phút đưa đến, mọi người cũng có thể hiểu được. Không nên quá liều mạng."

"Cám ơn." Văn Tắc nhận chai nước suối trong tay cô quay người rời đi.

Đi không được bao lâu, quả nhiên trên điện thoại di động nhảy ra năm sao khen ngợi. Hắn hơi cong khóe miệng, nụ cười cũng không đạt đáy mắt. Thế giới đã đủ phiền toái, còn có người đem thêm phiền cho hắn! Cực kỳ phiền người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play