Được dự một buổi tiệc quý tộc mà ngay cả trong mơ cũng không nghĩ tới là như thế nào?
Tôi cùng Lewis Cattle bước vào đại sảnh, thành thật mà nói thì bộ dạng của cả hai trông chẳng có chút nào phù hợp với một bữa tiệc sang trọng như thế này cả.
"Đừng để ý tới lời bàn tán về ngoại hình của mình."–Lewis Cattle nháy mắt với tôi một cái, lúc này anh ta đã chịu bỏ cái mũ áo che kín mặt kia xuống, và mái tóc bạc quả nhiên là gây được sự chú ý từ mọi người–"Việc của chúng ta là tận hưởng bữa tiệc thôi."
Anh có thể tự tin nói vậy vì anh đẹp trai, và bộ đồ thần quan thậm chí còn nâng tầm địa vị của anh lên vài phần, còn tôi thì không.
Nếu như có một ngày Charlotte trở thành Thánh nữ thay vì Aurelia thì có lẽ nam chính sẽ là người này nhỉ?
Mà, cũng may là mình biết khiêu vũ.
Tôi loay hoay bắt kịp tiết tấu điệu nhạc và xoay theo từng bước chân của Lewis Cattle đang dẫn dắt mình, lần đầu tiên cảm thấy môn khiêu vũ trong học phần giáo dục thể chất ở trường đại học trở nên có ích.
Dàn nhạc công đang điên cuồng hoạt động, và điệu mở màn đúng là điệu mở màn, nhịp trống và tiếng đàn cello cứ tăng dần tiết tấu, không biết là họ đang chơi điệu ăn mừng hay là điệu hò quân ra trận. Mà tôi thì cảm âm không tốt lắm, nên thành ra bây giờ trông cứ như thể Lewis Cattle đang khiêu vũ với một tấm vải màu đen trắng vậy.
"Đây gọi là điệu Trembs."–Lewis Cattle xoay tôi bay một vòng Trái Đất khiến tôi choang choáng cái đầu rồi cúi xuống nói thì thầm trong tiếng nhạc và tiếng ồn ào của bữa tiệc, bấy giờ tôi mới nhận ra là cái người này cao hơn mình rất nhiều-"Được sáng tạo bởi người dân xứ Trembs từ thế kỉ trước, dùng để mở màn một bữa tiệc quý tộc."
Dĩ nhiên vì đây là thế giới của những nhân vật hư cấu, nên việc những thanh niên được góp mặt trong vài phần cốt truyện đều sở hữu chiều cao lẫn nhan sắc vượt tiêu chuẩn người thường cũng không có gì lạ.
Nhưng tóc trắng mà lại kết hợp cùng mắt nâu nhìn kiểu gì cũng thấy kì cục.
"Và chúng ta đang ở đây tận hưởng bữa tiệc như thể mình là quý tộc."–Tôi tiếp lời. Lewis Cattle mỉm cười.
Tôi và tên thần quan thực tập nhảy cùng nhau thêm hai điệu nữa, đến khi hai chân tôi đã mỏi rã rời và bước đi sai nhịp không dưới ba lần, khiến cho Lewis Cattle dù có cố giữ vẻ mặt bình tĩnh cũng không nổi nữa, và cả hai quyết định dừng lại để tới bàn tiệc tìm đồ uống, vì dù sao lúc này nhạc cũng đã tắt và mọi người đã bắt đầu tản ra.
"Tiếp theo là tiết mục gì vậy ạ?"– Tôi hỏi khi đưa cho Lewis Cattle một ly nước có màu như nước rửa chén, còn mình thì nhâm nhi nước ngọt có vị bạc hà giống như chai soju mint choco.
"Có lẽ là phần trao danh hiệu."–Lewis Cattle nhận lấy ly nước, nhấp thử một ngụm rồi lè lưỡi tỏ ý chê bai–"Nhìn ở trên kìa, hoàng thất đã xuất hiện rồi."
Tôi nhìn theo hướng mắt của Lewis Cattle, trên ban công vừa lúc xuất hiện bốn người, trên đầu đội vương miện, mặc áo choàng đính đá quý vàng bạc, hai trong bốn người có mái tóc nâu và đôi mắt màu hổ phách-điểm đặc trưng của dòng họ hoàng thất.
Bốn người, tuyệt nhiên không có ai biết, hoặc là chẳng thèm quan tâm tới một đứa trẻ mang cái danh nhị hoàng tử đang chật vật để tồn tại ở tòa tháp bị bỏ hoang trong cái lâu đài xa hoa này.
Lewis Cattle kéo tôi cúi xuống trong khi tôi còn đang ngơ ngác, cho đến khi tầm nhìn đã hạ xuống dưới mũi giày thì tôi mới nhớ ra chuyện dân thường không được nhìn mặt hoàng thất khi chưa được cho phép.
Đối diện với mũi giày khiến tôi như tìm lại được đống kí ước vừa bị bữa tiệc đá văng khỏi tiềm thức. Mục đích ban đầu đâu phải là đi tận hưởng và khiêu vũ với trai đẹp, Aurelia và Sebastian đang ở đâu nhỉ?
Hoàng đế lên tiếng cho phép mọi người ngẩng đầu, giọng nói như sấm rền vang vọng trong đại sảnh đông kín những màu sắc váy đầm.
"Tới rồi đây."–Lewis Cattle dài giọng– "Phần chán nhất của một bữa tiệc nhưng không thể bỏ qua."
Đúng là chán thật.
Màn nêu danh và phong tước vị dài đằng đẵng khiến không ít người tỏ ra chán nản và lui về phòng chờ để nghỉ ngơi. Lewis Cattle chẳng biết từ bao giờ đã trùm lại mũ áo, đoán chừng là để anh ta có thể thoải mái ngáp ngắn ngáp dài, còn tôi thì bắt đầu nghĩ ngợi về việc mình có được phép ngồi xuống ghế không.
"Công chúa Charlotte đến!"
Tiếng hô vang lên sau một thoáng yên lặng khiến mọi người trong đại sảnh giật mình, loay hoay tìm nơi vừa phát ra tiếng nói.
Cánh cửa lớn khảm đá quý bật mở.
Các kị sĩ trưởng đoàn bắt đầu rẽ đám đông bước vào, khí thế hừng hực khiến mọi người nể sợ, nhưng điều khiến người ta chú ý là một bóng dáng nhỏ bé với mái tóc đỏ rực trong bộ váy đầm lộng lẫy đang bước đi giữa đoàn người cao lớn, khuôn mặt mang một vẻ căm hận bất khuất.
Đôi mắt nâu sẫm của Lewis Cattle dường như đông cứng lại trước sự xuất hiện của Charlotte Nahilda.
Tầm nhìn của tôi mờ dần, và phút chốc bị nhấn chìm trong biển người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT