(Một)
Giang Chính Hình vì nguyên nhân gia tộc mới cưới Thịnh Tuyển Ninh.
Nhưng hắn không có chút tình cảm nào với Thịnh Tuyển Ninh.
Mỗi tháng hắn cho Thịnh Tuyển Ninh 50 vạn tiền tiêu vặt, để Thịnh Tuyển Ninh một mình trong căn biệt thự trống, không bao giờ về nhà.
Đối với chuyện này, Thịnh Tuyển Ninh tỏ vẻ: Người như Giang Chính Hình, căn bản không xứng làm chồng...hắn chỉ xứng làm cha của Thịnh Tuyển Ninh!
Đối vợi vụ liên hôn rơi xuống đầu mình này, Thịnh Tuyển Ninh cảm thấy đây quả thực là một cái bánh lớn miễn phí lại còn có nhân từ trên trời rơi xuống!
Khi Thịnh gia gọi điện thoại tới, Thịnh Tuyển Ninh đang bồi rượu với một khách hàng lớn.
Thịnh Tuyển Ninh nhân viên tiêu thụ của một doanh nghiệp nhỏ. Cái gọi là khách hàng lớn cũng chỉ là một ông chủ người Đông Bắc vừa nhận tiền bồi thường phá bỏ di dời, có chút tiền nhàn rỗi trong tay.
Lúc đó Thịnh Tuyển Ninh vừa tròn hai mươi tuổi, nhưng cậu đã vào nghề được ba năm, luyện được một lá lách khỏe như thép. Trong công ty có thể có người bằng cấp cao hơn cậu, nhưng không nhất định lớn lên đẹp trai hơn cậu; người có bằng cấp cap hơn cậu lại còn lớn lên đẹp trai, lại chưa chắc uống giỏi hơn cậu; cho dù có uống giỏi hơn cậu, cũng so ra kém cậu ỷ vào thân thể trẻ trung chống cự, đỏ trắng lẫn lộn, không cần quan tâm*.
(ý ở đây chỉ rượu vang và rượu trắng đó, kiểu không tau không ngán loại nào hết, cứ thế uống thôi:v)
Thịnh Tuyển Ninh nỗ lực làm việc như vậy, thường khiến ông chủ của công ty nhỏ này cảm thấy cậu co đầu rút cổ ở trong công ty nhà mình làm nhân viên bán hàng chính là không trọng dụng nhân tài. Nhưng không còn cách nào khác, Thịnh Tuyển Ninh chỉ có bằng tốt nghiệp sơ trung (cấp 2), không có nhiều công ty muốn nhận. Huống hồ cậu cõng một thân nợ nần, một đơn hàng được trích 700 tệ tiền hoa hồng, với cậu mà nói đã là rát tốt rồi, nào dám mạo hiểm chuyển việc.
Vệ sinh trong quán rượu vốn không tốt lắm, Thịnh Tuyển Ninh thừa dịp đi vệ sinh nghe điện thoại.
Tấm gương phía trên bồn rửa tay bị dính một lớp dầu, Thịnh Tuyển Ninh nhìn liền cảm thấy buồn nôn, che ống nói, cúi đầu nôn mửa dữ dội.
Rượu trộn với acid dạ dày bị nước chảy rửa sạch xuống cống. Thịnh Tuyển Ninh vốc một vốc nước máy có mùi lạ rửa mặt, cảm thấy dạ dày nóng ran.
"Alo, vừa rồi tín hiệu không tốt, có việc gì cứ nói đi!" Rõ ràng là một giọng nói vô cùng ôn hòa, mở miệng lại xem lẫn bĩ khí của người đã lăn lộn trong chốn giang hồ.
Đầu bên kia là một giọng nữ mà Thịnh Tuyển Ninh không có một chút ký ức nào: "Thịnh Tuyển Ninh, 500 vạn (5 triệu), thay Thịnh Vãn Hâm gả cho Giang Chính Hình."
Thịnh Tuyển Ninh như bị sét đánh trúng, đột nhiên ngẩng đầu, cậu nhìn mình trong gương, đầu óc trống rỗng, trong lòng chỉ còn lại 500 vạn...500 vạn!
Năm! Trăm! Vạn!
Thịnh Tuyển Ninh không thể tin mở vòi nước súc miệng, giọt nước bắn tung tóe trên gương, thanh âm trở nên the thé: "Bao, bao nhiêu?"
Bên kia lại nói: "500 vạn."
Thịnh Tuyển Ninh sững sờ, lầm bầm như thể đang nói với chính mình: "500 vạn, không phải 500 tệ..."
Cậu bỏ điện thoại xuống nhìn vào dãy số gọi tới, là số điện thoại bản địa, số điện thoại cũng không số lừa đảo.
Thịnh Tuyển Ninh đã đánh đồng tình huống hiện tại với việc trúng xổ số. Là 500 vạn đó! Đừng nói là thay người ta kết hôn, có ngồi tù thay người khác cũng không có vấn đề gì!
"Chị gái, nếu chị tới để lừa đảo, chị phải biết rằng, tôi đến cả 500 tệ cũng không có!" Thịnh Tuyển Ninh lăn lộn nhiều năm trong trường đời, thái độ nói ngọt khéo đưa đẩy sớm đã làm đến trôi chảy. Ngay cả khi giọng nữ trong điện thoại nghe như ít nhất có thể làm mẹ cậu. Một tiếng "chị gái" cũng có thể há mồm liền tới.
"Cậu yên tâm, 500 vạn cũng không phải là cho không, cậu nhất định phải gả cho Giang Chính Hình, tôi có thể cho cậu một khoảng thời gian suy nghĩ, khoảng cách tới ngày cưới còn có một đoạn thời gian......"
"Không cần suy xét," Thịnh Tuyển Ninh không chút khách khí nói, "Để tôi gả cho thái giám cũng được!"
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ ngắn ngủi, như đang giễu cợt Thịnh Tuyển Ninh thấy tiền sáng mắt: "Trả giá và thù lao thường tương đương nhau, cậu gả cho Giang Chính Hình cũng chẳng khác gì góa phụ, so với gả cho thái giám cũng chẳng khác gì nhau. Thịnh Tuyển Ninh, 5 năm trước, cha mẹ cậu nợ hàng triệu phí công trình, sau đó chết vì rò rỉ khí gas. Cậu mười lăm tuổi thành cô nhi, sau khi tốt nghiệp sơ trung tốt nghiệp thì bắt đầu làm công trả nợ. Chúng ta tính ra còn có quan hệ họ hàng, ấn bối phận tới nói cậu hẳn là gọi tôi một tiếng bác gái."
Thịnh Tuyển Ninh mới mặc kệ bà ta là bác gái hay là chị gái, cậu như thể sợ đối phương đổi ý làm 500 vạn này giang cánh bay mất, vì vậy liền dùng thời gian mười phút cùng đối phương xác nhận các loại chi tiết. Cậu nhìn tin nhắn 500 vạn đã vào thẻ ngân hàng, mặt mày phấn khởi trở lại phòng bao, toàn bộ hành trình không thèm nhìn mặt ông chủ Đông Bắc. Lúc vị "khách hàng lớn" vẫn còn bàng hoàng, hét lên "Tiểu Thịnh, tiếp tục uống", trực tiếp lắc đầu bỏ đi.
Chỉ một chữ, sảng khoái!
Dựa theo thỏa thuận với vị bác gái Thịnh này, Thịnh Tuyển Ninh cần dùng thân phận người của Thịnh gia, thay thế Thịnh Vãn Hâm hoàn thành hôn ước với Giang Chính Hình, trừ phi Giang Chính Hình chủ động ly hôn, nếu không ít nhất hai năm không thể ly hôn. Trong hai năm này, cậu có khả năng sẽ phải chịu đựng sự tức giận và làm khó của Giang Chính Hình nếu hắn phát hiện đối tượng kết hôn đã bị đổi người, sự lạnh nhạt và tra tấn của Giang Chính Hình khi đối mặt với việc đối tượng kết hôn bị thay đổi, cùng với khả năng Giang Chính Hình bởi vì đối tượng kết hôn bị đổi người mà vô cớ gây rối muốn ly hôn với cậu, tận lực chống đỡ đến kỳ hạn hai năm.
Thịnh Tuyển Ninh không nói nên lời.
Cậu là một thanh niên mới ngoài hai mươi, vậy mà lại sắp bị một đại thúc sắp sang tuổi ba mươi ghét bỏ.
Có điều ai đưa tiền người đó chính là ba, 500 vạn đã tới tay, muốn cậu trả lại là không có khả năng.
Ai hiểu được một sớm trúng 500 vạn, ba của Thịnh Tuyển Ninh đã thay đổi!
Thịnh Tuyển Ninh nhận được 500 vạn của Thịnh gia, cùng ngày liền từ chức. Cậu vừa trở về căn phòng thuê đơn sơ của mình, định ngày mai sẽ đổi sang một nơi tốt hơn thì có một cái người đàn ông mặc vest đi giày da gõ cửa.
Người đàn ông một thân trang phục công sở, trên tay cầm văn kiện dáng vẻ hết sức chuyên nghiệp và nghiêm túc, lịch sự mỉm cười: "Chào ngài, Thịnh Tuyển Ninh tiên sinh, tôi là chủ tịch tập đoàn Giang thị, Giang Chính Hình tiên sinh. Lần này tôi tới là vì có một yêu cầu quá đáng, Giang Chính Hình tiên sinh hy vọng có thể cùng ngài ký một hợp đồng hôn nhân, thay thế Thịnh Vãn Hâm tiên sinh của Thịnh gia kết hôn với Giang Chính Hình tiên sinh. Thời hạn hai năm, thù lao 800 vạn."
Thịnh Tuyển Ninh vừa uống một ngụm nước trong miệng, lập tức phun thẳng vào mặt thư ký tiên sinh.
Mấy người có tiền này có bệnh hết rồi sao?!
(Hai)
Thư ký tiên sinh rút ra một tờ khăn giấy lau mặt, cười gượng nói: "Tôi biết chuyện này đối Thịnh tiên sinh ngài mà nói, khả năng sẽ phải hy sinh rất nhiều......"
Thịnh Tuyển Ninh nỗ lực mím môi nghẹn cười: Không, một chút hy sinh cũng không có!!!
Mấy cái này đều không quan trọng, 13 triệu là đủ rồi.
"Phải kết hôn cùng một người xưa nay chưa từng gặp, hai năm sau còn phải ly hôn."
Mấy cái này đều không quan trọng, 13 triệu là đủ rồi.
"Nhưng chúng ta có thể đem cuộc hôn nhân coi như một giao dịch đơn giản, Giang Chính Hình tiên sinh có thể cam đoan trong lúc hôn nhân còn hiệu lực tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với ngài! Ngài xem, tôi thay ngài ấy tới ký hợp động với ngài."
Mấy cái này đều không quan trọng, 13 triệu là đủ rồi.
"Cho nên, ngoại trừ 800 vạn mà chúng ta nói qua, trong thời gian kết hôn, Giang Chính Hình tiên sinh sẽ phụ trách chi tiêu hằng ngày mỗi tháng cho ngài. Ngài thấy 50 vạn có được không?"
Này...Này rất quan trọng...2 × 12 × 500.000 + 13.000.000 = 25.000.000! %@*~...
Trước mắt Thịnh Tuyển Ninh nổ tung từng chùm pháo hoa, sau khi tia lửa sặc sỡ rơi xuống đất, chúng biến thành thành tấn tiền mặt rơi rụng chồng chất ở trước mắt cậu!
"Thịnh tiên sinh, Thịnh tiên sinh?"
Thịnh Tuyển Ninh bị tiền liên tiếp đập vào mặt đến choáng váng, đôi mắt cậu đờ đẫn như hồn đang du đãng, một dòng máu đỏ từ lỗ mũi chậm rãi chảy ra, uốn lượn mà xuống.
"Thịnh tiên sinh! Ngài không khỏe sao?"
Thịnh Tuyển Ninh lấy lại bình tĩnh, cúi đầu lau lau máu mũi: "Không không không, tôi chỉ hơi nóng một chút thôi. Sức khỏe tôi rất tốt, các chỉ số đều tốt, rất thích hợp để kết hôn!"
Thư ký cười nói: "Vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu ký hợp đồng chưa?"
Thịnh Tuyển Ninh gần như là đẩy anh ta vào cửa: "Đương nhiên có thể."
Không thể không nói, Giang Chính Hình bên này thật sự nghiêm túc hơn so với vị phu nhân Thịnh gia tự xưng là bác gái của cậu nhiều.
Hợp đồng không chỉ giải thích các quyền và nghĩa vụ khác nhau của hai bên trong thời kỳ hôn nhân mà còn có rất nhiều quy định tinh tế. Ví dụ: Trong thời gian kết hôn, Giang Chính Hình không được lòng mang ý xấu đối với Thịnh Tuyển Ninh; Thịnh Tuyển Ninh không được cố ý phá hư hình tượng của Giang Chính Hình ở bên ngoài; hai người cần bảo trì trạng thái chồng chồng đã kết hôn trước mặt họ hàng, không được cố gây chuyện với người khác.
Giang Chính Hình thậm chí còn vì đoạn hôn nhân này mà thiết kế một bối cảnh nhất kiến chung tình trên một con phố đầy người qua lại, chớp mắt đã vạn năm, mọi thứ đều yên tĩnh, ràng buộc kiếp trước cách một cái đèn đỏ vì hai người dắt tơ hồng, đèn xanh sáng lên, song phương lao tới, đôi tình nhân ôm nhau thật chặt! Mà vừa lúc Giang Thịnh hai nhà, đã sớm định ra một hôn ước...
Thịnh Tuyển Ninh xem đến đây thả hợp đồng xuống, cúi đầu xoa xoa đôi mắt, có chút cay là sao nhỉ?
Thịnh Tuyển Ninh lật xem từ đầu tới đuôi, ở chỗ ký tên ký tên lên. Chỉ trong chốc lát, 800 vạn đã vào tài khoản, số dư tài khoản: 13.009.963,3.
Cảm ơn Giang Chính Hình, cảm ơn Thịnh Vãn Hâm......
Trước khi tiễn thư ký đi, Thịnh Tuyển Ninh ngập ngừng hỏi: "Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không, Giang tiên sinh cùng với Thịnh Vãn Hâm đó không hợp nhau sao?"
Thư ký mỉm cười, lễ phép trả lời: "Không phải, nhưng nếu bọn họ kết hôn, tân hôn đêm đó nhất định ít nhất sẽ có một người bị nâng ra."
Sau khi tiễn thư ký đi, Thịnh Tuyển Ninh nhìn số dư kim quang lấp lánh trên điện thoại, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái và an tâm. Trước tiên cậu chuyển đi 300 vạn, trả hết 5 năm nợ nần.
Sau đó là từ chức, chuyển nhà, tìm một công việc mới...
Thịnh Tuyển Ninh bận lên bận xuống, chớp mắt hai tháng đã trôi qua, hôn lễ đã đến gần.
Giang Chính Hình đã tránh tị hiềm rất tốt, ngay cả lĩnh chứng cũng là do thư ký thay hắn tới lấy. May mắn hiện tại lĩnh chứng sớm đã không cần phải chụp ảnh chung, thư ký đã đem một bức ảnh pts của đôi tân nhân cho Cục Dân Chính dùng làm ảnh kết hôn luôn.
Đến tận khi nhìn thấy bức ảnh chung pts đến vô cùng tự nhiên này, Thịnh Tuyển Ninh mới lần đầu tiên nhìn thấy mặt mũi Giang Chính Hình. Tsk, cậu lại kiếm lời rồi!
Thư ký đưa cho Thịnh Tuyển Ninh một chùm chìa khóa và địa chỉ, nói là Giang Chính Hình đã sắp xếp phòng tân hôn và đó cũng là chỗ ở sau này của cậu. Còn một tuần nữa mới đến hôn lễ, để Thịnh Tuyển Ninh dọn đến sớm, không dễ dàng lộ tẩy.
Biệt thự nằm trong tiểu khu cao cấp của thành phố, thật tốt, Thịnh Tuyển Ninh lại lần nữa bị sốc trước độ giàu có đến vô nhân tính của Giang Chính Hình.
Gần hai tháng, cậu đã hiểu rõ về một loạt vận cứt chó này. Đây đơn giản chỉ là do hai thanh niên phản nghịch Giang Chính Hình và Thịnh Vãn Hâm bất mãn chuyện hôn nhân sắp đặt, rồi trong công cuộc đấu tranh với gia đình, thuận tay đưa cho Thịnh Tuyển Ninh một ít tiền tiêu vặt. Cho dù Thịnh Tuyển Ninh bởi vì chuyện này mà gặp may mắn thành như vậy, thì cậu đi mua vé số cũng không trúng nổi năm tệ.
Thịnh Tuyển Ninh cũng đã thử hỏi thư ký, nếu Giang Chính Hình và Thịnh Vãn Hâm đều không vui như vậy, vì sao không trực tiếp giải trừ hôn ước?
Thư ký trả lời là hôn ước của bọn họ liên quan đến nhiều thỏa thuận đánh cuộc, tóm lại là rất nhiều rất nhiều tiền mà Thịnh Tuyển Ninh cũng nghe không hiểu, nó cũng không được đo bằng cùng một đơn vị với số tiền trả cho Thịnh Tuyển Ninh, bằng không chuyện tốt này sao có thể rơi đến trên đầu cậu.
Thịnh Tuyển Ninh tỏ vẻ nó đã vượt qua phạm vi thường thức, cậu ngậm miệng và nhận tiền là được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT