3.
Trình Cảnh Từ làm việc trong thời gian dài sẽ bị đau đầu, đây là chuyện trong lúc vô tình tôi phát hiện ra.
Tối hôm đó, tôi thấy muộn rồi mà hắn vẫn chưa ra khỏi thư phòng nên đi tìm hắn, cửa thư phòng khép hờ, tôi thấy hắn ôm trán với vẻ mặt thống khổ, nhạy nhanh đến nhẹ nhàng ấn giúp hắn.
Còn chưa ấn được mấy cái, hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, nhìn vào mặt tôi, trong mắt như có thứ gì đó đang giãy giụa, nhưng ánh mắt vẫn xa lạ như cũ.
Tôi biết, hắn đang tìm kiếm bóng dáng của một ai đó.
Hắn luôn nói không cho tôi thông qua gương mặt của hắn để nhìn gương mặt của A Từ, nhưng không phải hắn cũng như vậy sao, thường xuyên vô duyên vô cớ nhìn tôi, ánh mắt dường như ở trên người tôi, nhưng lại không giống như đang nhìn tôi.
Có một buổi tối, hắn đưa tôi ra ngoài ăn cơm, lúc trở về thì đã muộn lắm rồi, quay phim cả ngày hơi mệt nên tôi dựa vào ghế phụ ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, xung quanh rất yên tĩnh, xe cũng đã dừng lại, dưới ánh đèn lờ mờ, tôi thấy Trình Cảnh Từ đang thất thần nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Tôi giật nhẹ môi, giọng nói hơi khàn, “Trình Cảnh Từ.”
Hắn định thần lại, quay mặt sang một bên tránh tầm mắt của tôi, nói: “Đến rồi, xuống xe đi.”
Đêm đó, hắn không làm bất cứ cái gì trừ việc ôm tôi ngủ.
Trình Cảnh Từ không thích nước hoa, A Từ cũng vậy.
Khác nhau là, A Từ có thể chấp nhận tôi xịt nước hoa lên người anh, còn Trình Cảnh Từ chỉ có thể chấp nhận việc tôi xịt nước hoa mà thôi.
Tôi từng tặng một chai nước hoa nam có mùi khá thanh nhã cho A Từ, lúc ấy tôi còn chưa biết anh không thích, biểu hiện của anh rất vui vẻ, chỉ là từ khi nhận chưa bao giờ dùng nó, sau khi bị tôi phát hiện, anh mới thành thật nói không quá thích mùi nước hoa.
Lúc đó tôi hơi mất mát, hỏi anh nếu như vậy, có phải cũng không thích mùi nước hoa trên người tôi hay không.
Anh nhướng mày kéo tôi vào lòng: “Anh thích mùi của Oản Oản.”
Sau đó, tôi quấn lấy anh rất lâu, anh mới đồng ý xịt một chút, tất nhiên, về sau mỗi lần tôi muốn anh dùng nước hoa, đều sẽ dùng chiêu làm nũng trăm lần hiệu quả cả trăm này.
Hiện tại, khi tôi thử đem loại nước hoa y hệt đến trước mặt Trình Cảnh Từ, hắn thậm chí còn không thèm giả vờ vui vẻ, chỉ nhàn nhạt nói: “Sau này không cần tặng nữa.”.
Đam Mỹ HayHắn không nhận.
Ngón tay đang cầm chai nước hoa hơi trắng bệch, tôi làm nũng với hắn vừa nói mùi rất thơm, vừa mở nắp chai ra.
Hắn nhíu mày, ngón tay với khớp xương rõ ràng ấn nhẹ lên tay tôi, trầm giọng nói: “Giang Oản, anh không thích.”
Đó có lẽ là lần đầu tiên tôi không tiếp tục gượng cười trước mặt hắn, nhiệt độ từ những ngón tay hắn truyền tới rất ấm áp, nhưng tôi lại cảm thấy lạnh lẽo, cổ họng đột nhiên khô khốc, có chút đau nhức, tôi cúi đầu hỏi hắn: “Vậy mùi nước hoa trên người em, có phải anh cũng không thích không?”
Sau một hồi im lặng, hắn đứng dậy nói “Anh sẽ không can thiệp vào sở thích của em” rồi đi vào thư phòng.
Đêm đó hắn không về phòng ngủ, tôi cười khổ cầm chai nước hoa nên xịt vào không khí một cái, sau đó cẩn thận đặt nó xuống bên cạnh.
Không khí tràn ngập mùi thơm nhè nhẹ, thật tốt, đều là mùi của A Từ.
Nhưng hình như tôi ngày càng nhớ A Từ hơn, tôi phải làm sao đây…
Lúc người đại diện nhắn tin nói đã giúp tôi nhận một bộ phim mới, tôi đang chăm sóc chậu lan.
Bộ phim này do Trình Cản Từ đầu tư, vai diễn của tôi là một vai phụ nhỏ.
Chuyện tôi và Trình Cảnh Từ ở bên nhau, cũng không có ai biết.
Đêm trước khi nhập đoàn, sau một hồi triền miên, tôi nép vào ngực hắn, nhỏ giọng hỏi: “Trình Cảnh Từ, anh sẽ cưới em sao?”
Hắn nhéo cằm tôi, cười khẽ: “Em muốn gả thì anh sẽ cưới.”
Khóe mắt chua xót, tôi mỉm cười vươn ngón tay: “Vậy chúng ta ngoéo tay đi.”
Hắn không ngoắc lại ngón út của tôi, mà đưa tay nắm lấy tay tôi, cười nói: “Bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn trẻ con như vậy?”
Ngày hôm sau, lúc tôi rời đi, Trình Cảnh Từ còn chưa tỉnh, tôi nhìn trộm hắn một lúc lâu, cuối cùng hôn nhẹ lên trán hắn, “A Từ, A Từ…”