Cho dù là A Từ hay Trình Cảnh Từ thì đều có một thói quen xấu, nửa đêm lúc ngủ say sẽ ôm tôi rất chặt, cho đến khi tôi bị khó chịu tỉnh giấc.
Lúc trước khi tôi ở trong ngực của A Từ, tôi càng động đậy anh càng ôm chặt hơn, tệ hơn nữa là nhiệt độ cơ thể của anh còn rất cao, tôi suốt ngày nửa đêm bị nóng tỉnh, nhỏ giọng thở hổn hển cầu xin, “A Từ, em nóng quá, anh buông lỏng ra một chút, A Từ…”
Một lát sau, anh sẽ hôn lên má tôi, nhỏ giọng nói: “Đừng động đậy, ngực anh rất ấm, em sẽ không bị cảm lạnh.”
Tôi sửng sốt, nắm lấy tay anh, đưa tay lên sờ lên chiếc cổ nóng bừng của anh, “Em sẽ không cảm lạnh, nhưng em nóng sắp ngất xỉu đến nơi rồi.”
May mắn là anh nghe xong sẽ tốt bụng buông cánh tay ôm eo tôi, khẽ cười nói: “Hiện tại thì sao?”
Vừa lấy lại được tự do, tôi liền bọc chăn nhanh chóng lăn sang bên kia giường, nhất thời cảm thấy hô hấp thông thuận, nhưng chẳng được bao lâu lại bị anh kéo trở về.
Tay anh đặt trên eo tôi xoa nhẹ, mang theo một tia uy hiếp, “Oản Oản, nếu em còn chạy nữa, lát nữa có lẽ sẽ thật sự ngất xỉu đấy.”
Hiện tại Trình Cảnh Từ cũng vậy, cánh tay vòng lấy người tôi không chịu rời đi, vừa nóng bức, vừa khó chịu, vì vậy tôi hơi vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
Cánh tay đang ôm eo tôi đột nhiên siết chặt hơn, Trình Cảnh Từ nhắm hai mắt, chỉ khàn giọng gọi tên tôi: “Giang Oản?”
Tôi ngay lập tức hiểu ý của hắn, an an ổn ổn nằm dưới cánh tay của hắn không dám động đậy.
Quả nhiên, trí nhớ có thể mất đi, bản tính khó mà thay đổi.
Đối mặt với loại uy hiếp trắng trợn này, tôi chỉ có thể im hơi lặng tiếng, dù sao, ở chỗ hắn, tôi đã vô số lần chịu thiệt rồi, tôi càng giãy giụa, hắn càng hưng phấn, tôi xin tha, hắn càng không buông tha, không đến nỗi ngất đi nhưng lại khó mà chịu đựng được.
Dần dần, tay hắn di chuyển đến vai tôi, nơi đó có vết sẹo do tại nạn xe hơi trước đây để lại, rất nông, dùng quần áo che đi vẫn khá tốt, nhưng một khi không có quần áo che đậy, không chỉ có thể nhìn thấy, còn có thể nhìn ra được những đường vân của vết sẹo.
Rất nhiều lần tôi mệt mỏi đến mức sắp mê man, nhưng một khi cảm giác được ngón tay hắn chạm vào vết sẹo kia liền lập tức tỉnh táo, nhưng vẫn sẽ giả vờ như đang ngủ, im lặng không lên tiếng, giống như bây giờ vậy.
Trong bóng tối, hắn nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo, trầm giọng hỏi: “Ở đâu ra?”
Tôi cắn môi nói ra mấy chữ: “Tai nạn xe hơi.”
Vụ tai nạn xe hơi kia để lại trên người tôi hai vết sẹo, một vết trên vai, một vết trong lòng.
A Từ vì bảo vệ tôi mà hoàn toàn biến mất, hôm nay Trình Cảnh Từ lại hỏi tôi vết sẹo này ở đâu ra.
Rốt cuộc hắn không phải A Từ.
Tôi nằm trong ngực hắn, không nói tiếng nào mặc kệ nước mắt rơi xuống, không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên lại nói: “Bởi vì anh ta em đã khóc bao nhiêu lần rồi?”
Không biết nữa.
Từ sau khi A Từ biến mất, tôi luôn tỉnh giấc vào nửa đêm, nhìn căn phòng trống rỗng, không còn buồn ngủ nữa, ngồi một mình, có lúc thì rơi nước mắt, có lúc thì không, không nhớ nổi.
Tôi lặng lẽ lau nước mắt, nếu là A Từ, nhất định sẽ dậy dỗ dành tôi, nghĩ đến lúc đó tôi ở phim trường bị mắng, sau khi về nhà lén lút khóc, A Từ nửa đêm tỉnh dậy mạnh mẽ ôm tôi vào lòng dỗ dành, nếu không phải tôi cản anh lại, anh thậm chí còn định suốt đêm đến cửa nhà tìm người đạo diễn đã mắng tôi.
Trình Cảnh Từ sẽ không dỗ tôi, hắn chỉ biết an tĩnh chờ mặc cho tôi khóc xong
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT