Đối với chuyện mang thai, dường như Ngụy Phong… không vui như Lộ An Thuần.
Anh đã đứng trước cửa nhà khoảng hơn nửa tiếng, cúi đầu dùng điện thoại tra cứu kiến thức liên quan đến mang thai và sinh nở, rơi vào trong sự sầu lo sâu sắc.
Không cần nói đến sự khổ sở của việc sinh con đối với phụ nữ nữa, trong lúc mang thai, cùng với phản ứng thai nghén, người mẹ cũng sẽ vô cùng vất vả, kèm theo đó còn có đủ loại bệnh vặt.
Cho nên đối với đứa trẻ này, Ngụy Phong thật sự nửa vui nửa buồn, rất khó tràn đầy sự khát khao và chờ mong được như Lộ An Thuần.
Anh sẵn lòng trở thành bố cũng không phải vì mình thích trẻ con, mà là anh muốn có được một đứa con chung với Lộ An Thuần, nếu như là con gái thì đương nhiên sẽ tốt hơn, đáng yêu giống như Lộ An Thuần, nghĩ thôi cũng cảm thấy trái tim sắp tan ra.
Nhất là khi từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của bố, anh hy vọng bù đắp tất cả sự thiếu thốn cho bé cưng, anh muốn cùng cô trải nghiệm niệm vui khi lên làm bố làm mẹ.
Anh muốn mở rộng cánh chim, bảo vệ thật tốt cho gia đình nhỏ của anh.
Tóm lại, tâm trạng của Ngụy Phong vào giờ phút này… rất phức tạp.
Mà khi anh mở cửa nhà ra, Lộ An Thuần phóng thẳng tới, nhảy lên người Ngụy Phong, cô quấn hai chân quanh vòng eo gầy gò mạnh mẽ của anh, nâng khuôn mặt anh hôn lấy hôn để —
“Ông xã sao anh lợi hại vậy!”
“Mới đó mà đã có rồi hu hu hu.”
“Vui quá đi, cả buổi chiều em đã vui đến mức khóc mấy lần đó.”
“Ông xã của em thật là giỏi quá đi!”
Tâm trạng kích động mừng như điên của Lộ An Thuần gần như đã nhấn chìm anh.
Anh nhắm mắt lại, nuốt tất cả lời nói của cô trong nụ hôn nồng nàn, tham lam nhấm nháp sự mềm mại nơi đầu lưỡi của cô.
Hơi thở của Lộ An Thuần dần trở nên dồn dập, tai cũng đỏ thấu, cô dốc hết tất cả đáp lại anh, cho rằng anh cũng vui giống như cô.
Giờ phút này, cô thật sự hạnh phúc đến mức gần như ngất đi.
Ngụy Phong đặt cô gái nhỏ lên ghế sô pha, hôn môi cô thật lâu, cho đến khi cô mềm nhũn dựa vào vai anh, Ngụy Phong cọ mũi vào tóc mai của cô: “Em muốn có con đến vậy à?”
“Nói đùa gì vậy, đương nhiên là em muốn.” Lộ An Thuần tràn đầy chờ mong: “Em muốn làm một người mẹ tốt, em muốn dành cho con em tất cả tình yêu thương, để nó trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới.”
Nhìn ánh mắt ao ước của cô gái, Ngụy Phong cười khẽ một tiếng, đầu ngón tay móc sợi tóc mềm mại của cô, khẽ quét qua cổ vai trắng nõn của cô: “Tiêu rồi, bà xã, anh cảm thấy anh sẽ vào lãnh cung mất, anh sẽ ghen đó.”
Lộ An Thuần dựa sát vào lòng anh, ôm anh thân mật hồi lâu: “Sao thế, anh không vui à? Không muốn làm bố hả?”
“Muốn chứ.”
Lộ An Thuần xích lại gần khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, nhìn thẳng vào anh, khiến anh không khỏi nhìn đi chỗ khác.
Cô cũng xem như là hiểu rõ Ngụy Phong, người đàn ông này rất ít khi nào không kiềm chế được cảm xúc, có vui vẻ hơn nữa cũng sẽ không để lộ ra, nhưng… rõ ràng là anh không vui giống như cô.
“Ngụy Phong, anh không muốn có con.” Lộ An Thuần nói một cách nghiêm túc.
“Muốn.”
“Vẻ mặt của anh chính là không muốn.”
Ngụy Phong thở dài: “Vất vả quá.”
“Gì cơ!” Lộ An Thuần nhéo tai anh: “Anh lại còn nói vất vả, rõ ràng người mang thai, người sinh con là em, anh vất vả gì chứ! Có phải ăn bám quen rồi nên không muốn gánh vác trách nhiệm gia đình không hả?”
“Đau! Đau quá! Bà xã! Đau thật đó.”
“Còn dám kêu đau nữa!”
Lộ An Thuần tức giận xoa tai anh: “Hừ, mất hứng.”
Cô đứng dậy quay về phòng vẽ tranh, không muốn để ý tên đàn ông thối này nữa.
Ngụy Phong dựa vào cửa, nhìn bóng lưng của cô gái đang vẽ tranh.
Cô mặc chiếc váy hai dây màu xanh nhạt, cổ thon dài và đường cong tấm lưng duyên dáng giống như bức tranh được phác họa từ một con dao cực kỳ sắc bén, bờ vai mượt mà, đường nét thẳng tắp, cả người vẫn cân đối, xinh đẹp như lúc ban đầu.
Anh sáp tới, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô gái từ phía sau, hôn cổ và tóc mai của cô, gọi cô bằng giọng điệu nũng nịu: “Bà xã.”
“Bà xã giận rồi.” Cô hừ một tiếng nặng nề.
Ngụy Phong vừa hôn cô vừa giải thích: “Lộ An Thuần, sinh con không phải là một việc dễ dàng, cơ thể sẽ bị tổn thương, hơn nữa có vài tổn thương gần như không thể xoay chuyển được.”
Lộ An Thuần dừng bút lại.
Hóa ra, anh thật sự lo lắng chuyện này.
Cô quay đầu lại: “Nhưng em muốn có con mà, anh không muốn, em cảm thấy rất mất hứng.”
“Không phải anh không muốn, nói thế nào đây, sợ nhiều hơn vui. Anh muốn bày tỏ thái độ của anh trước, em thích trẻ con, đương nhiên chúng ta có thể có con. Nhưng nếu như em không muốn thì anh tuyệt đối sẽ không muốn. Bởi vì anh luôn đảm bảo với em rằng sẽ chết sau em, sẽ không để em cô độc trong quãng đời còn lại.”
Lộ An Thuần không có cách nào giận anh được, trong lòng được sự cảm động và tình yêu lấp đầy, cô đặt bút vẽ xuống, quay người ôm cổ anh —
“Anh Phong, em không chỉ muốn đứa con này, em còn muốn sinh hai đứa cơ.”
“...”
Ánh mắt Ngụy Phong thật sự có thể nói là tuyệt vọng: “Một đứa vẫn chưa đủ, em còn muốn hai đứa hả?!”
“Đúng vậy, anh có biết em thích trẻ con tới mức nào không, khi còn bé em nuôi Cầu Cầu, em còn tự xưng là mẹ nó đó.”
Ngụy Phong thật sự không có cách nào với cô nữa.
Anh bắt đầu cầu nguyện lần mang thai này là sinh đôi, như vậy thì Lộ An Thuần cũng không cần chịu khổ thêm lần nữa, nhưng anh lại nghe nói, lúc mang thai đôi sẽ cực khổ hơn.
Thôi thôi, vẫn là đừng có đứa thứ hai thì tốt hơn.
Có lẽ… sau khi sinh một lần, cô sẽ không sinh nữa đâu.
Ừm, mình có thể làm chút công tác tư tưởng cho cô, thay đổi một cách ngấm ngầm khiến cô từ bỏ suy nghĩ này.
Nếu như nhất định phải sinh thì ít nhất cũng cách nhau mười năm!
Trong lòng Ngụy Phong tính toán làm thế nào để bảo vệ cơ thể Lộ An Thuần khỏe mạnh, đối với đứa trẻ này… anh thật sự không có sự chờ mong quá lớn, dù sao thì khi sinh ra, nếu như là một thằng nhóc đáng ghét, dám bắt nạt mẹ, anh tuyệt đối sẽ không nể tình.
Ngụy Nhiên nghe nói chị gái mang thai, sau khi tan học thì lập tức chạy như điên về nhà, không kịp thay giày mà vọt thẳng vào bếp: “Anh ơi! Chị em đâu! Cháu trai em đâu! Ở đâu vậy? Nhanh cho em xem nào! A a a, không thể chờ được nữa, nhanh lên!”
Ngụy Phong đeo tạp dề hoa nhí nấu cơm, anh không hề quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Cháu trai em bây giờ vẫn là một tế bào.”
Lộ An Thuần đưa đĩa trái cây đã cắt gọt đến trước mặt cậu chàng, dùng tăm xuyên một miếng thanh long đút cho Ngụy Nhiên: “Nếm thử xem.”
Ngụy Nhiên ngậm lấy miếng thanh long, không kịp chờ đợi mà sợ phần bụng dưới bằng phẳng của chị cậu: “Để em nói chuyện với cháu trai.”
“Được được được.” Lộ An Thuần ngồi xuống, để Ngụy Nhiên vùi vào lòng nói chuyện với bé cưng —
“Bé yêu, ra đời rồi cậu sẽ đưa con đi chơi nha.”
“Dạy con chơi game, cậu mua Zelda cho con.”
“Cậu còn có thể hướng dẫn con làm bài tập nữa.”
Ngụy Phong cũng nghe không nổi nữa, đi ra khỏi phòng bếp: “Nhắc nhở ấm áp, người nào đó ngay cả 985 cũng không thi vào được.”
“Anh đã nói tám trăm lần rồi đó! Chị ơi, chị xem anh ấy phách lối quá.”
Lộ An Thuần đập cái gối ôm trong tay về phía Ngụy Phong, cảnh cáo nói: “Không được luôn lấy chuyện em trai em không thi đậu vào 985 để đả kích nó, bây giờ người ta học đại học Công nghệ cũng rất tốt mà.”
Ngụy Phong lải nhải: “Con hư tại…”
“Tại cái gì?”
“Không có gì.” Anh ngậm miệng đúng lúc: “Xin lỗi em, không có gì đâu.”
“Ngụy Phong, xem ra anh có ý kiến rất lớn đối với cách dạy dỗ của em, anh có ý tưởng riêng sao?”
“Không có, xin lỗi, thần không dám.”
“Hừ, có chuyện gì mà anh không dám hả!” Lộ An Thuần cầm gối đánh anh, Ngụy Nhiên vội vàng kéo Lộ An Thuần lại: “Chị ơi, chậm một chút, bây giờ chị là người có em bé đó.”
Ngụy Phong tiếp tục nhắc nhở hữu nghị: “Bây giờ nó vẫn là một tế bào.”
“Vậy thì cũng phải cẩn thận, em nghe nói ba tháng đầu rất nguy hiểm, à không, năm tháng đầu đều có nguy hiểm, em xem TV nói, sau năm tháng là ổn thôi.”
Lộ An Thuần tò mò hỏi: “Em xem phim truyền hình gì cơ mà? Còn dạy cả cái này hả?”
“Phim cung đấu.”
“...”
Ngụy Phong đi tới túm tóc cậu: “Xem vớ vẩn gì vậy, chẳng trách không thi đậu 985 được.”
“Chị, chị xem anh ấy vẫn nói này!”
“Đánh anh ấy!” Lộ An Thuần cười giật dây.
Ngụy Nhiên nhận được sự đặc cách của chị gái, xắn tay áo lên đánh nhau với Ngụy Phong, nhưng chưa được mấy phút thì đã bị người đàn ông đè xuống ghế sô pha kêu gào.
…
Trong mấy tháng mang thai, cả nhà đều chăm sóc cô như gặp kẻ địch, nhất là Ngụy Phong, ngày nào cũng làm đồ ăn thay đổi đa dạng các món cho cô, chỉ cần cô hơi nhíu mày, anh cũng có thể căng thẳng đến mức toát mồ hôi.
Tạ Du mời bảo mẫu chuyên nghiệp nhất cho Lộ An Thuần, chăm sóc việc ăn uống và sinh hoạt thường ngày của cô, mặc dù Ngụy Phong cũng biết làm những việc này, nhưng Lộ An Thuần bảo anh cố gắng bồi dưỡng học hành, đừng quan tâm đến chuyện trong nhà.
Thậm chí Tạ Du còn muốn đón Lộ An Thuần đến Hồng Kông, ông ấy đã mua một trung tâm sinh nở tư nhân, muốn đưa Lộ An Thuần vào đó ngay bây giờ để được nhân viên chuyên nghiệp nhất chăm sóc.
Nhưng Ngụy Phong kiên quyết phản đối việc này.
Ai cũng đừng hòng bắt cóc bà xã anh.
Cũng may cơ thể Lộ An Thuần rất tốt, cho nên phản ứng rất nhẹ, giai đoạn đầu mang thai không chịu khổ nhiều lắm, ngay cả nôn mửa cũng không có, mỗi ngày đều thèm ăn, ăn uống rất tốt.
Bé cưng cũng rất ngoan, không quấy mẹ, tất cả đều rất thuận lợi.
Buổi tối, Ngụy Phong nằm bên giường xem sách chuyên ngành, Lộ An Thuần gối lên ngực anh, sờ bụng dưới hơi nhô lên, nói nhất định sẽ là một cục cưng nghe lời, không biết là con trai hay là con gái.
“Có thể là con gái.” Ngụy Phong suy đoán.
“Sao anh biết?”
“Bởi vì nó rất ngoan.”
“Con trai cũng sẽ rất ngoan mà, giống như bố nó vậy.”
Ngụy Phong cười, bàn tay rộng thô ráp nhẹ nhàng xoa bụng cô: “Nếu như là con trai thì càng phải bảo vệ mẹ thật tốt, tuyệt đối không thể để mẹ chịu khổ nữa, biết chưa.”
“Nó nghe không hiểu đâu.”
“Nhất định phải nghe hiểu.”
“Vậy thì anh cố tình gây sự quá đó.”
Ngụy Phong đặt sách xuống, ôm cô vào lòng rồi nằm xuống: “Nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói không được thức khuya.”
“Ừm.”
Lộ An Thuần gối lên cánh tay anh một cách an ổn, hạnh phúc nhắm mắt lại, nhưng không bao lâu sau thì cảm nhận được sự không bình thường của người đàn ông sau lưng.
“Ông xã, cấn em.”
“Đợi lát nữa là ổn thôi.” Anh hôn vào cổ cô: “Không cần để ý đến anh.”
Rõ ràng là anh đã nhịn hơn mấy tháng, cũng sắp không được nữa rồi.
“Việc đó… đã qua 12 tuần rồi, bác sĩ nói hẳn là được đó.” Cô đề nghị: “Muốn thử một chút không?”
“Không được, không an toàn.” Ngụy Phong ngồi dậy: “Anh đi ngủ với Ngụy Nhiên.”
“Đừng đi mà.” Lộ An Thuần vẫn rất quấn Ngụy Phong, muốn ôm anh ngủ: “Một mình em ngủ không được.”
Ngụy Phong lại nằm xuống, cả người khô nóng.
Lộ An Thuần chống cằm lên xương quai xanh của anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Muốn lắm sao?”
“Không muốn.” Anh quật cường mạnh miệng.
Lộ An Thuần hôn anh một cái, sau đó chui vào chăn.
Một lúc sau, Ngụy Phong nắm chặt mái tóc mềm mại của cô, hai mắt nhắm lại —
“Cảm ơn bà xã, ưm ~~~~”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT