Chúc Cảm Quả chưa từng có lúc nào cảm thấy như ngồi bàn chông giống bây giờ.
Sau khi đi dạo tiêu thực, Ninh Nặc muốn đi đến tiệm trị liệu làm spa toàn thân, Chu Tiểu Huệ thế mà cũng đi theo.
Chúc Cảm Quả ngồi trên ghế sô pha trong tiệm trị liệu, vừa đếm số cá cảnh nhiệt đới đủ mọi màu sắc trong bể nước phía trước, vừa nôn nóng chờ đợi vợ mình đi ra.
Lộ An Thuần ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí thẩm mỹ dưỡng da của spa, Ngụy Phong ở bên cạnh cô, cùng cô xem say sưa ngon lành, Lộ An Thuần đẩy anh nhiều lần, bảo anh ngồi xa xa một chút nhưng anh rất vô lại mà càng thêm sát vào, gần như đặt cằm lên vai cô.
“Đừng dựa vào em, nóng.”
Ngụy Phong vén sợi tóc đen mềm mại của cô lên, hít hà cổ cô, trong đôi mắt mang theo vẻ cám dỗ khó mà kiềm chế được: “Về phòng thôi, bà xã.”
“Vội cái gì chứ, bọn họ vẫn chưa ra mà.”
“Chờ bọn họ làm gì.”
“Đâu phải anh không cảm nhận được bầu không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi.” Đầu ngón tay thon dài của Lộ An Thuần chọc vào trán anh, đẩy khuôn mặt anh tuấn của anh ra: “Là do ai, còn nói mà không biết ngại.”
Ngụy Phong cũng nghe lời, không miễn cưỡng nữa, ngồi một mình trên chiếc sô pha khác, cúi đầu xem điện thoại một lúc, lại không cần thể diện mà xê dịch tới, dán vào Lộ An Thuần.
Giống như người máy hết pin, qua một lúc là phải được sạc pin từ trên người cô.
Chúc Cảm Quả lo âu quay đầu lại hỏi Ngụy Phong: “Anh Phong, cậu nói xem sao bọn họ lại muốn cùng nhau đi làm spa?”
Ngụy Phong trả lời qua loa: “Bởi vì là phụ nữ.”
“Trọng điểm của tớ không phải là spa mà là cùng nhau! Vì sao bọn họ phải đi vào chung chứ!”
“Có vấn đề gì.”
“Không có… không có vấn đề gì sao?”
Ngụy Phong ngước mắt lên liếc nhìn Chúc Cảm Quả: “Cậu cảm thấy, sức hấp dẫn bây giờ của cậu đủ lớn đến mức khiến hai cô gái vì cậu mà giành giật à?”
Chúc Cảm Quả dời sang bên cạnh một bước, nhìn hình mình phản chiếu trong kính thủy tinh, dáng người cao lớn cường tráng, cơ bắp rất rắn chắc, mặc dù không cân đối như Ngụy Phong nhưng tuyệt đối có thể xem là hình thể mạnh mẽ.
“Tớ nhiều cơ bắp hơn cậu.” Anh ấy quay đầu nói với Ngụy Phong.
“Nhưng cậu xấu hơn tớ.”
“...”
Lộ An Thuần liếc mắt: “Ngụy Phong, bây giờ anh tự tin như vậy sao!”
“Anh vẫn luôn rất tự tin mà.”
Chúc Cảm Quả cười cười: “Tiểu thiên kim em không biết đâu, mấy năm học đại học anh Phong rất được chào đón, mỗi ngày đều có con gái tỏ tình với cậu ấy, nhất là sau năm hai, mấy em gái khóa dưới quả thật giống như bị điên vậy.”
Lộ An Thuần có thể tưởng tượng được, người có thể vào được đại học A đều là top những học sinh xuất sắc từ khắp nơi trên cả nước, nhưng không có thể giống như Ngụy Phong, khiến nhà trường lần đầu tiên mở lối riêng cho anh.
Mà giá trị nhan sắc của anh lại cực kỳ cao, không có mấy bạn nữ có thể đỡ được không bị anh hấp dẫn.
Anh vốn dĩ có thể có được cuộc sống tốt hơn, nhưng cứ muốn ràng buộc với cô, cùng nhau trầm luân.
Ngụy Phong xoa đầu Lộ An Thuần, ngăn cản cô tiếp tục suy nghĩ lung tung.
Chúc Cảm Quả vẫn than thở, thỉnh thoảng nhìn sang cửa tiệm spa giữa rừng, vô cùng sốt ruột.
Ngụy Phong nhắc nhở: “Không phải Ninh Nặc từ chối cậu từ lâu rồi à, cô ấy không thích cậu, sợ gì chứ.”
Không đợi Chúc Cảm Quả mở miệng, Lộ An Thuần nói chen vào một câu: “Theo như em biết, hiện tại cậu ấy quả thật có chút hối hận, nhất là… thấy dáng vẻ hiện tại của anh Gan Heo nhà chúng ta đẹp trai như vậy.”
Chúc Cảm Quả nghe Lộ An Thuần nói thế thì lấy ra cái gương nhỏ mang theo bên người, soi mặt mình: “Đừng nói, sau khi anh gầy đi đúng là có chút đẹp trai.”
Ngụy Phong dường như mãi mãi không bắt được trọng điểm: “Tại sao cậu lại phải mang theo loại gương nhỏ này?”
Chúc Cảm Quả không hề nghĩ ngợi nói: “Bởi vì vợ tớ muốn dặm phấn, thoa son bất cứ lúc nào.”
“Cho nên, thật ra là cậu chỉ đang lo vợ cậu không ứng phó được với cô ấy thôi.”
Chúc Cảm Quả thở dài một hơi, ngồi vào bên cạnh anh: “Thật ra ấy, trông Tiểu Huệ tùy tiện, không để trong lòng chuyện gì cả nhưng trên thực tế nội tâm em ấy rất nhỏ, tớ sợ em ấy… nói thế nào đây, Ninh Nặc lại là cô gái rất ưu tú, cô ấy không bình dị gần gũi giống như tiểu thiên kim, tớ thật sự hơi lo.”
Lộ An Thuần nói trúng tim đen: “Thật ra là anh sợ em ấy tự ti nhỉ.”
“Em ấy ở bên cạnh anh rất để ý đến chuyện trình độ, bố anh… hai người cũng biết, là giáo viên cấp 3, cực kỳ nhạy cảm đối với trình độ, lúc nào cũng lấy chuyện này ra để phản đối tụi anh.” Chúc Cảm Quả bất đắc dĩ nói: “Trình độ của em ấy không cao cũng không phải là lỗi của em ấy, em ấy lại không có điều kiện như chúng ta.”
Lộ An Thuần phát hiện, thật ra Chúc Cảm Quả ở bên Chu Tiểu Huệ trông thì cẩu thả nhưng thực tế nội tâm rất tinh tế rất nhỏ…
Cô vỗ vai Chúc Cảm Quả: “Có muốn em đi vào tìm hiểu tình hình, đưa vợ anh ra không.”
“Được!”
Lộ An Thuần đi vào tiệm spa trị liệu giữa rừng, tìm được Ninh Nặc và Chu Tiểu Huệ trong một căn nhà gỗ nhỏ có cây xanh vờn quanh, hai người cực kỳ hưởng thụ nằm nhoài trên giường đơn, mỗi người đều có một anh trai có giá trị nhan sắc cao xoa bóp cổ vai gáy cho bọn họ.
Chu Tiểu Huệ: “Thoải mái quá!”
Ninh Nặc: “Đúng không đúng không! Đợi lát nữa chị còn muốn làm một combo dưỡng ẩm làm đẹp đắp mặt nạ.”
Chu Tiểu Huệ: “Bao nhiêu tiền?”
Ninh Nặc: “Cái này không quan trọng, tất cả đều tính vào sổ của Ngụy Phong.”
Chu Tiểu Huệ: “Được nha!”
Lộ An Thuần khoanh tay dựa vào cửa, ung dung nói: “Hai người thật đúng là không khách sáo mà.”
Ninh Nặc nhìn thấy Lộ An Thuần thì vội vàng vẫy tay nói: “An An, nhanh tới đây! Cảm nhận các anh đẹp trai cơ bắp xoa bóp đi, thoải mái lắm!”
“Thôi.”
“Sợ Ngụy Phong không vui à.”
“Không phải đâu! Tớ không sợ anh ấy đâu!”
“Vậy thì còn chờ gì nữa?”
Lộ An Thuần thấy dáng vẻ hài lòng của hai người này thì cũng có chút động lòng, một người đàn ông cao gầy với khuôn mặt trắng mịn đưa một chiếc áo thun rộng rãi tới tay Lộ An Thuần: “Cô Lộ, cô có thể đi sang căn phòng bên cạnh thay đồ, chúng tôi lập tức sắp xếp thợ xoa bóp tốt nhất tới đây.”
“Ồ, được.” Lộ An Thuần nhận lấy đồ.
Ninh Nặc cười hì hì nói: “Tìm người đẹp trai cho cậu ấy nha! Nhất định phải đẹp trai hơn anh Ngụy của các anh, nếu không cậu ấy không lọt mắt đâu.”
Người đàn ông có chút khó xử gãi đầu: “Cái này chỉ sợ không dễ.”
“Đừng nghe cậu ấy nói lung tung, anh tìm thợ có tay nghề tốt tới là được.”
“Được.”
Lộ An Thuần đi sang bên cạnh thay đồ, sau khi đi ra thì nằm thoải mái trên chiếc giường đơn được tấm bình phong tao nhã cổ kính ngăn cách, có nhân viên phục vụ đưa lên trái cây và các món nguội, để trên bàn gỗ điêu khắc bên giường.
Chu Tiểu Huệ nói: “Nếu có dâu tây thì hay rồi, em muốn ăn dâu.”
Ninh Nặc đáp: “Ở đây… không có dâu đâu, đã sắp qua mùa rồi.”
“Cũng phải, nhưng mà muốn ăn quá!’
“Đúng rồi đúng rồi, em đi làm ở viện thẩm mỹ, lần sau chị đến viện thẩm mỹ của em làm đẹp nhé.”
“Được! Em giảm giá cho chị!”
Lộ An Thuần nghe hai người nói chuyện phiếm, dường như rất hài hòa thân thiết, hoàn toàn không có “đao quang kiếm ảnh” như Chúc Cảm Quả tưởng tượng, cũng không có “vì yêu mà giành giật” như Ngụy Phong nói.
Đàn ông chính là tự luyến, luôn cho rằng con gái vì tranh giành một chàng trai mà sẽ lục đục với nhau.
Thật là chán ngắt.
Trong lòng Lộ An Thuần lặng lẽ khinh bỉ hai người họ một hồi.
Mấy phút sau, anh trai được sắp xếp xoa bóp cho Lộ An Thuần đi vào, vén màn bước đến căn phòng bên cạnh của cô rồi dừng lại bên cạnh cô.
Lộ An Thuần nằm trên giường, mắt cũng không mở ra, cô chỉ nói: “Làm phiền anh rồi.”
Anh ta không đáp lời, động tác thuần thục xoa bóp lưng cho cô, mặc dù lực hơi mạnh nhưng ở trên người cũng cực kỳ dễ chịu, nhất là vị trí khá cứng như cổ, anh ta giúp cô đả thông kinh mạch, đặc biệt là lòng bàn tay của anh ta có vết chai, làm cho cô tê dại, vừa ngứa vừa thoải mái.
Lộ An Thuần không nhịn được mà ưm một tiếng.
Ninh Nặc ở bên cạnh cười phá lên: “An An! Đừng phát ra âm thanh kiểu đó, cười chết mất.”
“Dễ chịu quá mà.”
“Khiến người ta dễ hiểu lầm lắm đó.”
“Chỉ có cậu suy nghĩ lung tung thôi.”
Lại nghe người đàn ông sau lưng khẽ cười một tiếng: “Em vẫn rất nhạy cảm.”
Lộ An Thuần bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Ngụy Phong, ánh mắt sắc bén không có ý tốt mà nhìn cô chằm chằm.
“Tại sao lại là anh?”
“Em cảm thấy anh sẽ để cho người khác chạm vào em à?”
“Đừng nói lời như vậy!”
Ngụy Phong bóp eo cô xem như trừng trị, Lộ An Thuần đau đến mức duỗi chân đạp anh, anh nắm lấy mắt cá chân của cô, chế ngự cô chỉ trong vài phút.
Ở phương diện thể lực, Lộ An Thuần đúng thật không phải đối thủ của anh, chỉ có thể từ bỏ chống cự, mặc cho anh trêu chọc cô giống như con cá nằm trên thớt gỗ, anh không hề kiêng kỵ mà dạo chơi khắp người cô, không có chỗ nào là anh không chạm vào.
Mặc dù có chút sắc tình nhưng không thể không nói, kỹ thuật xoa bóp của Ngụy Phong thật sự rất tốt, mấy lần đều khiến cô thoải mái đến mức gần như sắp kêu thành tiếng.
“Ngụy Phong, Gan Heo nhà em đâu?” Chu Tiểu Huệ hỏi.
“Ở bên ngoài, cậu ấy không dám vào.”
“Vì sao không dám vào.”
Ngụy Phong rất biết điều không trả lời câu hỏi này.
Một lúc sau, Chu Tiểu Huệ đi sang căn phòng bên cạnh thay quần áo: “Em không làm chăm sóc da nữa đâu, tránh cho Gan Heo chờ một mình quá lâu, các anh chị chơi đi, hôm nay vui lắm, cũng rất hân hạnh được quen biết chị, Ninh Nặc.”
“Chị cũng vậy, đi thong thả nhé.”
Sau khi Chu Tiểu Huệ rời đi thì không bao lâu sau, Lộ An Thuần và Ninh Nặc cũng kết thúc chăm sóc thẩm mỹ, cùng đi ra ngoài, dạo bước trong khu rừng vào buổi tối, chỉ đuổi Ngụy Phong đi.
“Hôm nay cậu… náo loạn như vậy là muốn làm gì thế?” Lộ An Thuần không kịp chờ đợi mà truy hỏi: “Không phải là muốn đào góc tường chứ.”
“Cái gì cơ, tớ có thể làm chuyện như vậy à?” Ninh Nặc hoạt động cánh tay, nhìn lên vầng trăng tròn lạnh lùng trên cao, duỗi cái lưng mỏi một cái: “Có thể là không cam tâm, muốn nhìn xem bạn gái anh ấy là người thế nào.”
“Nhìn thấy rồi đó, cảm thấy thế nào?”
“Không nói ra được, một… cô gái rất mộc mạc, thích hợp ở nhà sống qua ngày, cũng rất hợp với anh ấy.” Mặc dù Ninh Nặc không muốn thừa nhận lắm, nhưng có lẽ ánh trăng đêm nay quá dịu dàng, cô ấy dứt khoát nói hết lời trong lòng với Lộ An Thuần: “Ban đầu tớ không nhìn tới anh ấy, hiện tại có chút hối hận, hồi đại học tớ từng yêu đương với mấy chàng trai nhưng tâm tính họ đều rất lung lay, nhưng tớ có thể cảm nhận được… Chúc Cảm Quả là một người rất vững vàng.”
“Anh ấy…” Lộ An Thuần nhớ lại từng việc nhỏ trong lúc chung đụng của anh ấy và Chu Tiểu Huệ: “Anh ấy rất thương vợ anh ấy, là một người đàn ông tốt đó.”
“Không sao cả.” Ninh Nặc thở ra một hơi thật dài, ra vẻ thoải mái nói: “Cuộc đời luôn có một hai việc như vậy, hối hận không kịp, anh ấy lại không giống người nào đó, nhiều năm như vậy còn có thể luôn chờ ai đó, cũng không yêu thích sâu sắc đến thế, cho nên tớ cũng không thấy thiệt thòi.”
Lộ An Thuần cúi đầu giẫm lên cái bóng của mình trên con đường lát đá: “Cũng phải.”
“Cho nên Lộ An Thuần à có thể có một người quyết chí thích cậu không đổi nhiều năm như vậy, từ bỏ tất cả chỉ muốn quay về bên cạnh cậu, không mấy ai có thể làm được, cậu phải trân trọng. Đừng giống như tớ, chờ đến khi mất đi mới thấy hối hận, hối hận có tác dụng không, còn không phải chỉ có thể rơi nước mắt chúc phúc người ta à.”
Lộ An Thuần quay đầu, nhìn bóng dáng thon dài của Ngụy Phong đứng dưới ánh trăng, lạnh lùng cao gầy.
Bất kể cô có dùng hết tất cả thủ đoạn thì cũng không thể đuổi anh đi được, anh đã quyết tâm, mang theo sự cô đơn và dũng cảm quay về bên cạnh cô.
“Tớ… sẽ cố gắng yêu anh ấy.”
Dùng hết sức lực của mình để yêu anh.
*
Chúc Cảm Quả dắt vợ quay về phòng, anh ấy cũng không dám hỏi đến chuyện trong spa.
Cả đoạn đường Chu Tiểu Huệ không nói chuyện càng khiến cho lòng anh ấy bất ổn.
Chu Tiểu Huệ có tính cách rất vui vẻ sáng sủa, rất ít khi im lặng như vậy, Chúc Cảm Quả muốn ôm cô ấy, Chu Tiểu Huệ lại né tránh, cúi đầu dùng điện thoại tìm kiếm vài nội dung thi liên thông.
Chúc Cảm Quả thấy như vậy thì cầm lấy điện thoại của cô ấy: “Làm gì vậy, đang làm gì vậy hả?”
“Tùy tiện xem chút thôi.”
“Xem cái gì, em đến mức đó hả!” Chúc Cảm Quả vừa đau lòng vừa tức giận, cũng không nén được lời trong lòng nữa: “Chẳng phải là gặp bạn học cũ thôi sao, em đến mức đó hả, phải, trước đó anh từng thích cô ấy, nhưng chuyện này đã qua nhiều năm rồi.”
Chu Tiểu Huệ nhìn ra được anh nổi nóng, dùng đầu ngón tay chọc vào cánh tay cứng nhắc của anh: “Đừng giận mà.”
“Cứ giận đấy!”
“Vậy thì em cũng giận.”
Dứt lời, Chu Tiểu Huệ xoay người sang chỗ khác, không để ý anh ấy nữa.
Hai người khó chịu một lúc, cuối cùng Chúc Cảm Quả cũng chủ động làm hòa, kéo tay áo cô ấy, chỉ ngoài cửa sổ nói: “Vợ à, em nhìn trăng bên ngoài xem tròn lắm nè…”
“Vậy thì sao chứ! Hừ.”
“Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, trong căn phòng tốt thế này, còn ngâm suối nước nóng đi spa thoải mái như thế, chúng ta không làm chút chuyện yêu, ở đây cãi nhau gì chứ.”
Chu Tiểu Huệ không nhịn được cười, trừng mắt liếc anh ấy một cái, cô ấy hắng giọng rồi nói ra: “Em nhìn ra được, hiện tại cô gái đó có chút thích anh rồi.”
“Không có đâu! Cô ấy và An An đều là thiên kim đại tiểu thư, cô ấy để ý đến anh mới là lạ.”
“Giữa phụ nữ với nhau thì không cần nhiều lời, một ánh mắt thôi đã hiểu rõ rồi, em đã nhìn ra được, chị ấy hối hận rồi.”
“Vợ à, em đừng dọa anh.”
Chu Tiểu Huệ thở dài: “Em ấy mà, bố anh nói đúng đó, trình độ của em không cao, quả thật không xứng với anh lắm, ban đầu khi em theo đuổi anh cũng đã cân nhắc đến điều kiện gia đình anh và điều kiện của bản thân.”
“Lúc em theo đuổi anh, nói bị sức hấp dẫn của anh làm choáng ngợp mà.”
“Anh thì có sức hấp dẫn gì chứ, lúc đó anh vẫn là tên mập đó! Đương nhiên không phải là em kỳ thị người mập, nhưng khi đó quả thật anh không đẹp trai như bây giờ.”
“Em vẫn luôn đốc thúc anh giảm béo mà.”
“Bởi vì em nhìn ra anh có tiềm lực.” Chu Tiểu Huệ kéo chủ đề về: “Nói tóm lại, chắc chắn là em có lòng riêng, không thuần túy giống như tình yêu cấp 3 đại học của các anh. Em vốn sinh ra trong gia đình không tốt, đã ra xã hội từ sớm. Em tìm bạn trai… ngoại trừ thương em thì còn phải có chút bản lĩnh, dĩ nhiên không phải nói đến loại bản lĩnh như Ngụy Phong… Người như vậy em không bắt được, anh hiểu ý em chứ.”
“Hiểu rồi, em theo đuổi anh chính là vì cảm thấy có thể bắt được sau khi đã cân nhắc đến mọi mặt.”
“Đúng.”
Trong lòng Chu Tiểu Huệ khó chịu giống như bị dao cứa, cô ấy kiềm chế cảm xúc bi thương, để mình trông lý trí một chút: “Nhưng em không hy vọng tương lai anh hối hận, rõ ràng là có cơ hội tốt hơn bày ra trước mắt, mối tình đầu của anh, cô gái anh thích lúc ban đầu… Nhưng bởi vì đã có em nên chỉ có thể từ bỏ. Cho nên, em cho anh cơ hội lựa chọn lại lần nữa.”
“Này, vợ ơi, em đang nói gì vậy!”
Chu Tiểu Huệ nhịn đau đẩy người đàn ông ra khỏi cửa phòng: “Em đã nói rõ rồi, thật ra bây giờ có thể đi tìm Ninh Nặc nói chuyện một chút.”
“Không phải… nói chuyện gì chứ…”
“Nói gì cũng được, tóm lại, anh đi tìm chị ấy đi.”
Cô ấy đóng mạnh cửa phòng lại, nhốt Chúc Cảm Quả ở bên ngoài, cô ấy dựa lưng vào tường, quật cường lau sạch nước mắt.
Cô ấy nhớ rất một việc vào rất nhiều năm trước, khi đó, bên cạnh trường trung cấp nghề là một trường cấp 3 tư nhân trọng điểm, trên thao trường đang tổ chức lễ trưởng thành cho học sinh lớp 12.
Khi đó cô ấy và mấy người chị em leo lên sân thượng, ngồi ở đó quan sát những bạn nam bạn nữ mặc âu phục và váy dài, hoàn thành lễ trưởng thành vào năm mười tám tuổi của mình dưới sự chúc phúc của bố mẹ và thầy cô.
Hâm mộ tới mức nào, những bạn trẻ đó cuối cùng cũng bước về phía thế giới của người trưởng thành, thứ chào đón bọn họ chính là vùng trời rộng lớn hơn và cuộc đời tươi đẹp.
Sau đó cô ấy đã lướt thấy một buổi lễ trưởng thành cấp 3 ở trên mạng, bên dưới có bình luận nói: “Vì sao cấp 3 có lễ trưởng thành mà trung cấp chúng ta không có?”
Một người khác trả lời —
“Khoảnh khắc không thi vào được cấp 3 là bạn đã trưởng thành rồi.”
…
Cô ấy hiểu xã hội này sớm hơn Chúc Cảm Quả, cũng biết sự bất đắc dĩ của cuộc đời, tình yêu là thứ xa xỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, mà cuộc sống thì phải tiếp tục, cô ấy phải rất cố gắng… mới có thể có được một vị trí trong xã hội tàn khốc này, cho dù là một góc nhỏ rất hẹp, rất chật chội.
Chu Tiểu Huệ ôm đầu gối, sau khi khóc một trận thì một lần nữa điều chỉnh tâm trạng của mình.
Có lẽ Chúc Cảm Quả đã rời đi rồi, trong lòng anh ấy cũng có suy tính nhỉ.
Nói không chừng anh ấy đã đi tìm Ninh Nặc rồi.
Điều kiện của cô gái đó tốt hơn cô ấy rất nhiều, hơn nữa còn là mối tình đầu của Chúc Cảm Quả, bây giờ mối tình đầu muốn quay đầu, mộng đẹp thành sự thật, tốt biết bao nhiêu.
Nghĩ tới đây, mắt cô ấy lại cay cay, cảm thấy mình thật sự là đồ ngốc!
Nếu là người đàn ông khác, cô ấy sẽ không sẵn lòng buông tay một cách ngốc nghếch như vậy đâu, chắc chắn cô ấy sẽ giữ chặt lấy người đó.
Nhưng Chúc Cảm Quả thì khác… người đàn ông này thật sự rất tốt với cô, tốt hơn bất kỳ người bạn trai nào trước kia của cô ấy… Chính vì vậy, Chu Tiểu Huệ mới không thể ích kỷ chiếm lấy anh ấy như vậy.
Cô ấy nghiêng người ôm chăn tủi thân trùm đầu khóc lớn.
Bên ngoài truyền đến một hồi tiếng gõ cửa, Chu Tiểu Huệ đỏ mắt mở cửa ra, nhìn thấy Chúc Cảm Quả thở hổn hển đứng bên ngoài, gương mặt đỏ bừng, trên trán còn thấm mồ hôi.
“Sao anh lại quay lại?”
“Không phải em luôn nói muốn ăn dâu sao, em vừa xuống núi mua cho em, chạy qua nhiều quán lắm mới mua được đó.”
Chúc Cảm Quả đưa túi dâu tây đỏ thắm đến trước mặt cô ấy, nhìn thấy đôi mắt cô ấy đỏ như màu dâu thì không hiểu hỏi: “Em khóc gì vậy?”
“Em… em tưởng là…”
“Em tưởng cái gì?”
Chu Tiểu Huệ cuối cùng cũng không kiềm được tâm tình, nhào qua nhảy lên, ôm anh ấy thật chặt, treo trên người anh ấy giống như con gấu túi.
Chúc Cảm Quả ôm cô ấy vào phòng: “Vợ ơi em sao thế?”
“Không sao.”
“Vậy anh rửa dâu cho em ăn.”
“Heo Heo em yêu anh.”
“Ôi chao.” Anh ấy hơi đỏ mặt: “ Nói lời này mắc cỡ lắm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT