Lộ An Thuần hít thở thật sâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Ngụy Phong lắc lư trong khu rừng bên cạnh cô một lúc, cô gọi anh, anh chạy chậm rãi, buộc mấy bông hoa cỏ dại ven đường thành một bó rồi đưa tới trước mặt cô.
Trắng vàng xanh, buộc cùng với nhau còn rất độc đáo.
Khóe miệng yếu ớt của Lộ An Thuần tràn ra ý cười, cô nhận lấy, nhẹ nhàng ngửi: “Không thơm.”
Ngụy Phong lập tức lấy ra một bình xịt phòng cho khách từ trong dụng cụ phía sau, xịt vào hoa.
“...”
Mùi quả phật thủ giá rẻ, nhưng không khó ngửi.
Lộ An Thuần cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, hoa dại không tên lấm ta lấm tấm, dịu dàng yếu ớt như thế. Nhưng chúng nó lớn lên ở nơi hoang dã một cách ngoan cường, bão tố cũng không đủ sức ngăn trở, lợi hại hơn cô nhiều.
Ngụy Phong lại bóc một viên kẹo socola Ferrero, đút đến bên miệng cô.
Lộ An Thuần ngoan ngoãn cắn một miếng nhỏ, vị ngọt ngào tràn đầy đầu lưỡi đắng chát của cô, cô ngẩng đầu hỏi anh: “Ở đâu ra vậy?”
“Lấy ở phòng trà, không phải em thích ăn sao, tôi lấy hết luôn rồi.”
Nước mắt ấm áp lạch tạch rơi xuống, đậu trên mu bàn tay của anh.
Vừa rồi đối mặt với tất cả hành vi bạo lực của Lộ Bái, cô đều có thể chịu đựng, nhưng trước mặt Ngụy Phong, bỗng nhiên cảm xúc có chút không kiềm chế được.
“Ngụy Phong, xin anh, đừng tốt với em quá.”
“Chuyện này tôi không nhịn được.”
Ngụy Phong không an ủi, chỉ lặng lẽ đưa kẹo socola qua, đút cho cô ăn. Lộ An Thuần lắc đầu, anh tự mình ăn nửa chiếc còn lại, lại hỏi cô: “Ông ta thường xuyên đánh em à?”
“Thỉnh thoảng, không đánh thường xuyên, chỉ cần em đừng chọc ông ta cáu.”
“Vết sẹo trên đầu cũng do ông ta làm ra à?”
Lộ An Thuần che kín trán theo bản năng, vết sẹo đó chính là nơi nhạy cảm nhất của cô, tóc mái thật dày chính là để che giấu sự tồn tại của nó.
“Có phải xấu lắm không?”
“Không xấu, vết thương là biểu tượng của vinh quang.”
“Bị đơn phương bắt nạt thì tính là vinh quang gì chứ.”
“Lúc còn nhỏ tôi cũng thường xuyên chống cự khi bị đánh, cũng thuộc kiểu bị đơn phương bắt nạt, mấy đứa lớn đó muốn bảo tôi làm tùy tùng cho tụi nó, tôi đáp lễ tụi nó bằng quả đấm.”
“Không khuất phục chính là vinh quang.”
Cuối cùng Lộ An Thuần không còn xấu hổ nữa, vén tóc mái thật dày của mình lên cho Ngụy Phong xem vết sẹo của cô.
Hình dáng vết sẹo mảnh dài, màu hồng nhạt, một vết nhỏ bé.
“Anh cảm thấy không xấu, vậy sau này em không che nữa.”
Ngụy Phong cười nhạt: “Cái nhìn của tôi quan trọng lắm à?”
“...”
Lộ An Thuần lỡ miệng, dứt khoát cúi đầu xuống, vân vê đầu ngón tay thon dài trơn bóng, không nói.
“Báo cảnh sát thì thế nào?” Ngụy Phong đề nghị.
“Báo cảnh sát thì nói thế nào?” Cô nhìn về phía anh: “Bố cháu đánh cháu, xin chú cảnh sát hãy bảo vệ cháu à? Anh cảm thấy cảnh sát sẽ quan tâm chuyện phụ huynh giáo dục con cái sao?”
“Quan tâm chứ.”
“Ông ta sẽ không đánh vào chỗ hiểm của em, hơn nữa đây cũng không phải là điểm đáng sợ nhất của ông ta.” Trong đôi mắt đen như mực của Lộ An Thuần là một mảng tĩnh lặng: “Bố em là người nào chứ, Ngụy Phong, em không chạy thoát được.”
Ngụy Phong dựa lưng vào ghế đá, ngồi bên cạnh cô, cúi đầu dùng hoa dại bện cái gì đó, không nói một lời.
Chịu bó tay như con thú bị nhốt.
Lộ An Thuần thấy cảm xúc của anh sa sút thì suy nghĩ một chút, cười nói: “Còn một cách nữa.”
“Hửm?” Anh chờ mong nhìn về phía cô.
“Anh dẫn em bỏ trốn đi.” Cô gái nhỏ nhạt giọng cười, nói đùa: “Đi đến một nơi ông ta mãi mãi không tìm được, nhưng em cảm thấy… quan hệ của chúng ta vẫn chưa thân thuộc đến mức này.”
“Em sẵn lòng đi cùng tôi, tôi sẽ đưa em đi.” Ngụy Phong gần như không do dự chút nào: “Chờ tôi tìm được mái nhà mới hạnh phúc cho Ngụy Nhiên.”
Nhìn ánh sáng chân thành tha thiết trong mắt chàng trai, Lộ An Thuần bật cười: “Nói đùa đó! Anh còn tưởng là thật nữa.”
Trong hơi thở của anh phát ra một tiếng xì khẽ: “Tôi không lấy những chuyện này ra đùa.”
“Anh không sợ bố em sao, một đầu ngón tay của ông ta sẽ áp chế anh mãi mãi không trở mình được.”
“Mạng của ông đây cứng, chỉ cần ông ta không đánh chết tôi thì sợ cái khỉ gì.”
Nhìn đường nét sắc bén của anh, giống như lưỡi dao ra khỏi vỏ, mạnh mẽ lại phách lối dưới ánh trăng.
Lộ An Thuần bỗng nhiên biết được, vì sao nhiều chàng trai thích cô như vậy nhưng cô lại cứ có hảo cảm với Ngụy Phong.
Chỉ có người đàn ông cứng cỏi như đao thế này mới có thể dùng một nhát chém xuyên qua đêm tối vĩnh hằng không bờ bến của cô, đưa cô rẽ mây gặp ánh mặt trời.
Lộ An Thuần chủ động đưa tay, vuốt ve móng tay của anh, cười yếu ớt: “Trăng non nhanh mọc ra đi, mọc ra rồi thì em sẽ để anh ôm một cái.”
Ngụy Phong thuận thế cầm tay cô, đeo một chiếc nhẫn cỏ vào ngón áp út của cô: “Thứ tôi muốn không phải cái này, không chỉ có vậy.”
Trên chiếc nhẫn cỏ điểm xuýt hoa dại nho nhỏ, trong sự thô ráp hoang dã lại mang theo sự đẹp đẽ tinh xảo.
Lộ An Thuần tháo chiếc nhẫn ra, đặt vào lòng bàn tay của Ngụy Phong rồi khép bàn tay anh lại —
“Nhưng em chỉ cho anh được cái này thôi.”
…
Trong chuyến đi đến trang viên suối nước nóng vào cuối tuần, một ngày sau đó Lộ An Thuần cũng không nói chuyện với Tề Minh nữa, vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh bố, giống như một chú cừu nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn.
Chỉ có như vậy mới có thể khiến tâm tình Lộ Bái trở nên ôn hòa.
Chuyện này trôi qua khoảng một tuần, Lộ An Thuần một lần nữa nhắc đến với Lộ Bái chuyện hy vọng có thể về thành phố Kinh một chuyến vào ngày 1 tháng 10.
Lần này, Lộ Bái không nổi giận như trước đó nữa, có lẽ cũng vì chuyện của Tề Minh qua cũng qua rồi, ông ta thật sự không nên phản ứng quá khích, lại nghĩ tới hành vi thô bạo với con gái vào hôm đó, trong lòng ít nhiều có chút áy náy, thế là dễ dàng đồng ý cho Lộ An Thuần đi đến thành phố Kinh vào ngày 1 tháng 10.
Tài xế Kiều Chính đưa Lộ An Thuần đi đến tòa nhà T2 của sân bay Giang bắc, lấy ra vali hành lý màu trắng của cô từ cốp xe: “Chú đưa cháu đi gửi hành lý.”
“Không cần đâu chú Kiều, đây toàn là việc nhỏ thôi, bản thân cháu cũng có thể giải quyết được.”
Kiều Chính cũng không miễn cưỡng: “Được, sau khi cháu mua vé máy bay về thì gửi tin nhắn cho chú, đến lúc đó chú tới đón cháu.”
“Cảm ơn chú Kiều.”
“Thuận buồm xuôi gió, chú ý an toàn.”
“Vâng!”
Lộ An Thuần đưa mắt nhìn tài xế Kiều Chính rời đi, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hân hoan, cô cúi đầu nhắn tin cho Ngụy Phong —
Thuần: “Em tự do rồi! Định vị định vị!”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “[Chia sẻ vị trí]”
Lộ An Thuần nhấn vào chia sẻ vị trí, trên màn hình xuất hiện một chấm vàng và một chấm xanh, cô xách hành lý đi về phía chấm màu xanh.
Trước quầy làm thủ tục lên máy bay ở xa xa, một tay Ngụy Phong mang theo vali hành lý màu đen, tay còn lại cầm điện thoại.
Trong đám người, Lộ An Thuần ngước mắt là nhìn thấy anh ngay.
Anh mặc áo hoodie hoạt hình màu đen, đội mũ áo, đôi mắt một mí lười biếng nhìn quanh, có vẻ không ăn khớp với dòng người rộn ràng bận rộn xung quanh.
Không ít các cô gái đi ngang qua đều nghiêng đầu nhìn anh, anh cũng quả thật đẹp trai đến mức cực kỳ hấp dẫn ánh mắt.
Khóe miệng Lộ An Thuần tràn ra ý cười, nhất là khi cô nhìn thấy người bạn nhỏ Ngụy Nhiên đội mũ màu vàng ngồi trên vali thì càng vui vẻ hơn, chạy chậm về phía bọn họ.
Ngụy Phong để điện thoại xuống, tiến lên một bước đón cô, không nghĩ tới cô gái nhỏ trực tiếp bỏ qua anh, đi đến trước mặt Ngụy Nhiên: “Bạn nhỏ! Em cũng tới à!”
“Chào chị!”
Chúc Cảm Quả ở bên cạnh chú ý tới hành động của Ngụy Phong rõ ràng như vậy, ném cho anh một ánh mắt cười xấu xa: “Lại tự mình đa tình rồi đúng không…”
Ngụy Phong lười biếng đón ánh mắt của cậu ta, liếc mắt nhìn về phía Lộ An Thuần và Ngụy Nhiên, nhìn cô đang xoa đầu cậu nhóc, lại lấy ra kẹo socola từ trong túi mời cậu ăn, trên khuôn mặt đều tràn đầy ý cười, giống như thật sự rất thích thằng nhóc này vậy.
Có đôi khi, Ngụy Phong cũng rất khó thuyết phục bản thân mình rằng, sự quan tâm và yêu thích của cô chủ nhỏ đối với em trai anh là do yêu ai yêu cả đường đi.
Cô không hề tốt với anh đến như vậy.
“Chị ơi, chị cũng đi thành phố Kinh sao?”
“Đúng thế, thành phố Kinh là nhà của chị, chị muốn về nhà xem sao, không phải trước đó đã đồng ý dẫn em đến thành phố Kinh chơi sao, chị nói được làm được, hết lòng tuân thủ lời hứa hẹn.”
“Woa!” Ngụy Nhiên lập tức nhảy xuống khỏi vali, nắm chặt tay Lộ An Thuần không buông: “Anh ơi! Mấy ngày này em ở cùng chị có được không! Em muốn cùng chị đi theo Trường Thành!”
Ngụy Phong từ chối nói: “Không được.”
“Vì sao!”
“Chị ấy có việc riêng.”
Mục đích chuyến đi này của Lộ An Thuần chính là Ngụy Nhiên, nhưng cô không thể biểu hiện quá vội vàng khiến anh nghi ngờ được, vì vậy cô nói: “Ngày 2 em tham gia tiệc sinh nhật của bạn, sau đó thì không còn việc gì nữa, có thể giúp anh trông coi cậu nhóc.”
“Không cần làm phiền đâu, tôi có mang theo bảo mẫu rồi.”
“Hở? Có bảo mẫu hả?”
Chúc Cảm Quả đeo balo hành lý hai tầng siêu to, đang xếp hàng gửi hành lý, quay đầu lại nói: “Bảo mẫu chính là tại hạ.”
Lộ An Thuần chắp tay sau lưng, cười đùa nói: “Anh ấy trả lương cho anh bao nhiêu để anh chăm sóc người bạn nhỏ vậy.”
“Trước đó tụi em đến trang viên suối nước nóng làm công, anh Phong đã dùng toàn bộ tiền lương mua vé máy bay cho anh và thanh toán lộ phí, lúc cậu ấy thi thì anh sẽ giúp cậu ấy chăm thằng nhóc, đi Vương Phủ Tỉnh, Universal chơi.”
“Chẳng trách, em đã nói sao nghiệp vụ của các anh phát triển rộng như vậy, hóa ra là đang kiếm tiền lộ phí.”
“Cho nên ấy tiểu thiên kim, em không thể cướp chén cơm của anh được.”
“Có lý.” Lộ An Thuần gật đầu: “Có điều em đã đồng ý với Ngụy Nhiên sẽ dẫn thằng bé đi chơi rồi, cũng không thể thất hứa được, cho nên… đến lúc đó em chắc chắn sẽ liên lạc với các anh.”
Mấy người cười cười nói nói xếp hàng chờ đợi gửi hành lý, Ngụy Phong vẫn luôn yên tĩnh, cúi đầu lật một quyển sách, thỉnh thoảng dùng bút chì viết công thức vào trang sách.
Lộ An Thuần nhìn chăm chú, phát hiện ra đó là một quyển tuyển tập đề thi Vật lý căn bản.
“Anh đang ôn tập sao?”
“Rảnh mà, tùy tiện xem một chút.”
“Người đại thông minh như anh, em cho rằng tùy tiện thi tí thôi cũng có thể lấy được huy chương vàng đó!”
Lộ An Thuần đã nhìn thấy bộ não đáng sợ của Ngụy Phong, bài thí nghiệm mà cô vắt óc suy nghĩ rất lâu, anh liếc mắt nhìn một cái là đã có được đáp án.
Đầu óc này… thật sự không phải cấu tạo của người, giống như trí tuệ nhân tạo vậy.
Đôi mắt đen nhánh của Ngụy Phong vẫn nhìn vào sách đề: “Thế giới này lớn lắm, tôi không có kiêu ngạo đến thế.”
Câu nói này lập tức khiến hảo cảm của Lộ An Thuần đối với anh tăng gấp đôi, cô khẽ nói với anh: “Kiêu ngạo một chút cũng không sao, bởi vì sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ đưa tay hái sao.”
Ánh mắt Ngụy Phong cuối cùng cũng rời khỏi trang sách, nhìn sườn mặt dịu dàng của Lộ An Thuần, nhìn biểu cảm chân thành của cô, tựa như mỗi một chữ đều xuất phát từ đáy lòng.
Cô tin anh có thể đưa tay hái sao.
Trái tim Ngụy Phong đập nhanh hơn một chút, anh thốt ra: “Có em rồi thì tôi còn hái sao gì nữa.”
Câu nói đó ngoài ý muốn bị Ngụy Nhiên nghe thấy, cậu bé ôm đầu nhảy đến bên cạnh Chúc Cảm Quả đang xếp hàng ở phía trước: “Anh Gan Heo, anh thật sự không nghĩ ra được anh trai em buồn nôn tới mức nào đâu! Anh ấy nói lời tâm tình cực kỳ buồn nôn với chị đó, em không chịu nổi.”
Chúc Cảm Quả vừa dùng điện thoại chơi “Identity V” vừa nói: “Không lạ, loại đầu óc yêu đương như anh trai em, nói gì cũng không lạ đâu.”
Lộ An Thuần hơi đỏ mặt, chỉ xem như không nghe thấy lời Ngụy Phong nói, lấy điện thoại ra cúi đầu trả lời tin nhắn của Lưu Nguyệt Sa.
Lúc gửi hành lý, vali hành lý màu trắng của Lộ An Thuần bị lấy ra, bị yêu cầu mở vali kiểm tra, trong vali có pin điện.
Lộ An Thuần nhíu mày nói với nhân viên: “Sao lại có thể có pin điện chứ, cháu đã cẩn thận kiểm tra rồi, không có mà.”
Nhân viên là một người đàn ông trung niên, ông ấy nói: “Thiết bị tìm ra là có pin điện, pin điện không có cách nào gửi vận chuyển được, cháu hãy mang theo bên mình.”
“Thật sự không có ạ.”
“Cháu mở vali hành lý ra xem một chút đi, ở vị trí phía dưới vali.”
Lộ An Thuần do dự, không muốn mở vali, cố chấp nói: “Cháu khẳng định không có ạ.”
Nhân viên cũng có chút mất kiên nhẫn: “Cháu mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao, thiết bị kiểm tra ra mà, đâu phải do chú nói.”
Lộ An Thuần nhìn ba chàng trai bên cạnh, do dự không muốn mở vali ra.
Chúc Cảm Quả thấy tình hình này thì dùng cùi chỏ chọc vào Ngụy Phong, thấp giọng nói: “Hay là chúng ta tránh mặt đi?”
“Vì sao?”
Chúc Cảm Quả kéo Ngụy Phong sang một bên, nhỏ giọng thì thầm: “Cậu nghĩ đi, phản ứng này của cô ấy rõ ràng là không thể bị người ta nhìn thấy trong vali có gì. Cậu nghĩ thử xem, thứ gì… vừa có pin lại không thể bị nhìn thấy.”
Ngụy Phong mờ mịt: “Cái gì?”
“Ờ.” Chúc Cảm Quả mang vẻ mặt ranh mãnh của người có kinh nghiệm, cười xấu xa nói: “Còn có thể là gì nữa, một vài món đồ chơi nào đó của con gái.”
“...”
Ánh mắt với ý tứ sâu xa của cậu ta khiến Ngụy Phong nhanh chóng hiểu ra, anh chợt cảm thấy xúc phạm, sầm mặt, nhấc chân đá cậu ta một cái: “Con mẹ nó bớt ăn nói lung tung đi.”
Chúc Cảm Quả chịu một đá khó hiểu, ngượng ngùng, thấy Ngụy Phong thật sự tức giận thì không dám nói lung tung nữa.
Lộ An Thuần vẫn giằng co với nhân viên công tác, Ngụy Phong đi tới xách vali hành lý, dẫn cô đi vào góc tối không người: “Em lấy đồ ra đi, đợi lát nữa lên máy bay, nếu cảm thấy qua cửa an ninh ngại quá thì có thể bỏ vào túi của tôi.”
Cô gái vẫn do dự, cắn chặt môi.
Ngụy Phong thấy tình hình này, kéo cặp sách của mình ra rồi đặt trước mặt cô: “Tôi đảm bảo không nhìn, em bỏ vào đi, đợi lát nữa kiểm tra an ninh người khác sẽ nghĩ là của tôi.”
Nói xong, anh xoay người sang chỗ khác, quả nhiên không nhìn cô nữa.
Lộ An Thuần hơi dừng lại, cuối cùng cũng mở vali ra, dưới đáy vali có một cái hộp chống ẩm nhỏ lớn chừng bàn tay, trong hộp nhỏ có một cục pin điện, cô lấy pin ra rồi bỏ vào cặp sách.
“Bỏ vào rồi, Ngụy Phong.”
Ngụy Phong quay đầu lại, không nói một lời mà đóng khóa kéo, đeo cặp sách lên một bên vai, cũng không hỏi nhiều.
Sau khi qua được cửa an ninh, Lộ An Thuần đi theo bên cạnh Ngụy Phong, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt kỳ dị của Chúc Cảm Quả, cô biết chắc chắn bọn họ hiểu lầm rồi.
“Ngụy Phong.”
Lúc anh dùng bình giữ nhiệt rót nước, Lộ An Thuần đi tới, hỏi: “Anh cho rằng trong túi của em là cái gì.”
“Cái gì cũng được, tôi không tò mò.”
Anh xắn tay áo lên đến khuỷu tay, ngửa đầu uống nước, yết hầu bị đội lên nhô ra, tư thái khi nuốt rất gợi cảm: “Con gái tụi em, trong túi chắc chắn sẽ có mấy thứ như băng vệ sinh gì đó, không tiện mở ra cũng rất bình thường.”
Lộ An Thuần nghe anh nói như vậy thì do dự mấy giây, giải thích: “Thật ra trong đó là mẹ em.”
Nước dừng lại hai giây nơi yết hầu nhô ra của Ngụy Phong, anh nuốt xuống một cách khó khăn: “Đây là một kiểu ví von nào đó à?”
“Không phải ví von, chính là mẹ em, là tro cốt của bà, hộp là hộp chống ẩm được đặt làm riêng, có pin Lithium nên không qua cửa an ninh được.”
Lộ An Thuần cắn răng, ôm chặt cặp sách của mình: “Mấy năm nay, bố em luôn khóa một phần tro cốt của bà trong vali. Em… trước khi đi em đã trộm bà ra khỏi phòng bố, cho dù rải xuống biển rộng thì em cũng muốn thả cho bà chạy trốn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT