Ngày hôm sau, Lộ Bái mời thợ chuyên nghiệp tới nhà, đặt làm một nhà chó đẹp đẽ cho Cầu Cầu.

Mặt tường màu trắng, điêu khắc phong cách kiểu Pháp một cách tỉ mỉ, giống như một lâu đài nhỏ lộng lẫy đứng sừng sững trên bãi cỏ xanh biếc.

Lộ An Thuần không cảm xúc nhìn ngôi nhà cho chó đó, giống như đang nhìn một chiếc lồng giam mỹ lệ mộng ảo.

Cầu Cầu nhảy tới nhảy lui trong nhà chó, dùng sức vẫy đuôi, dường như biết đây là nhà của nó, cực kỳ vui vẻ, hoàn toàn quên mất sự chật vật và kinh khủng của đêm hôm đó bị vứt bỏ trong cơn mưa to tầm tã.

Chó không phải là người, đánh một cái rồi cho miếng táo ngọt, nó cũng không nhớ, vẫn sẽ rất yêu chủ nhân của nó.

Thế nhưng con người thì khác, cho dù sau này Lộ Bái chân thành và chu đáo bù đắp đến mức nào, Lộ An Thầu vẫn mãi mãi không bao giờ quên mỗi một cái ông ta đánh cô, càng không quên mẹ đã kết thúc sinh mệnh của mình một cách thảm thiết thế nào.

Liễu Như Yên liên miên lải nhải dặn dò thợ sửa sang chỗ này một chút, đánh bóng chỗ kia một chút, còn chốt đơn trên mạng một cái đệm chó hoàn toàn mới, chuẩn bị trải trong nhà chó làm ổ cho Cầu Cầu, để nó ngủ thoải mái hơn một chút.

“Cầu Cầu, xem xem có thích nhà mới của em không.” Lộ An Thuần ngồi xổm xuống sờ lên đầu chú chó: “Xinh đẹp biết bao nhiêu.”

Chú chó điên cuồng vẫy đuôi, vui mừng chạy tới chạy lui trong sân.

Liễu Như Yên đi đến trước mặt Lộ An Thuần, nhìn ngôi nhà chó hoa lệ xinh đẹp này, nói: “Vừa sáng sớm là bố em đã gọi điện cho thợ, ông ấy một ngày trăm công ngàn việc, hiếm khi tự mình nhắc nhở chuyện này, chị cảm thấy… thật ra ông ấy rất yêu em.”

Sắc mặt Lộ An Thuần trầm xuống: “Dành tình yêu này cho chị thì chị có muốn không?”

“An An, chị và em lớn lên khác nhau, từ nhỏ đến lớn, bố mẹ chị đều vì cuộc sống mà nỗ lực, không có quá nhiều thời gian quan tâm chị và Liễu Lịch Hàn, đối với bọn họ thì trẻ con mà, có thể nuôi sống là được.”

Liễu Như Yên cố gắng an ủi cô: “Có lẽ em không thể nào hiểu được kiểu con cái như tụi chị cần nhất là gì, khi còn bé em gái hàng xóm đi một đôi giày đi tuyết màu đỏ lông xù, giống như cô công chúa nhỏ khoe khoang trước mặt chị, chị khóc đòi bố mẹ muốn có đôi giày đi tuyết giống như vậy, kết quả là đổi lại một trận đánh.”

Cô ta cười chua xót: “Thật ra, chỉ cần có thể cho đủ tiền tiêu vặt, bị đánh bị mắng cũng không sao cả.”

Lộ An Thuần quả thật chưa từng cảm nhận được thiếu thốn vật chất là cảm giác gì, nhưng cô cũng không thể nào gật đầu bừa với lời của Liễu Như Yên được: “Có đứa trẻ nào mà không bị đánh, nhưng chị thật sự cảm thấy… bố em chỉ đánh em thôi sao?”

Liễu Như Yên im lặng.

Không, không phải, dục vọng khống chế của ông ta đã đạt tới mức độ điên cuồng.

Đương nhiên là ông ta yêu con gái, nhưng tình yêu này… là tình yêu biến thái, là sự chiếm hữu nhỏ mọn ích kỷ, ông ta muốn khiến Lộ An Thuần hoàn toàn khuất phục ông ta giống như thú cưng, giống lúc trước ông ta kiểm soát mẹ cô vậy.

“Chị nghe tài xế Kiều Chính nói, thật ra lúc còn trẻ cuộc sống của bố em cũng rất khổ, ăn nhờ ở đậu mà lớn lên, thường xuyên bị người ta ức hiếp cho nên lòng phục thù rất nặng, lòng ham muốn chiếm hữu cũng rất mạnh. Vừa nghĩ như vậy, có đôi khi chị cảm thấy bản thân mình… cũng có thể tha thứ cho ông ấy.”

Liễu Như Yên cúi đầu, không biết là đang an ủi Lộ An Thuần hay là an ủi chính cô ta.

Nhưng Lộ An Thuần kiên định lắc đầu: “Cho dù có đáng thương tới mức nào thì mãi mãi đừng tha thứ cho người đàn ông từng đánh chị.”

“Nhưng dù nói thế nào thì ông ấy cũng là bố em…”

“Khi còn nhỏ em không hiểu rõ vì sao ngày nào mẹ cũng không vui, vì sao bà luôn cuồng loạn.” Trong mắt Lộ An Thuần phủ màn khói đen không tan: “Mãi đến hôm đó đi lên lầu, em tận mắt nhìn thấy ông ta túm tóc mẹ em, đè bà lên tường, ép bà như chó…”

Liễu Như Yên bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lộ An Thuần, nhìn thấy toàn thân cô run rẩy, trong mắt đè nén sự khuất nhục vô tận.

“Chị nói là, cho dù ông ta làm gì thì chung quy cũng là bố em. Nhưng bố kiểu gì mà lại làm vậy với mẹ em chứ…”

Đối với một đứa trẻ mà nói, nhìn thấy cả tượng mẹ bị làm nhục, thể xác và tinh thần đều bị tàn phá hủy hoại.

“An An…”

Cô ta không kìm lòng được mà đi tới, muốn ôm Lộ An Thuần, nhưng cô lùi về sau hai bước, tránh đi: “Chị Liễu, chị không cần an ủi em đâu.”

Sau khi mẹ ra đi, cô không cần bất cứ lời nói nhạt nhẽo nào an ủi nữa.

Cô muốn bảo vệ bản thân thì không thể làm cô bé yếu ớt được nữa.

Lộ An Thuần không muốn nhớ lại những chuyện cũ tồi tệ đó nữa, cô gọi quản gia lấy dây dắt chó ra, chuẩn bị dẫn Cầu Cầu ra ngoài đi dạo.

“Trời không còn sớm nữa, đừng đi xa quá.” Liễu Như Yên đứng bên hàng rào dặn dò: “Em chưa thuộc đường, đi loanh quanh gần đây thôi.”

“Em biết rồi chị Liễu.”

Lộ An Thuần đi đến một bên vườn hoa, trên bạch thang phủ kín lá bạch quả, cô chụp cho Cầu Cầu một tấm hình rất đáng yêu, sau đó mở Wechat trong Hậu mãi điện thoại secondhand ra —

“Chó của em. [Hình ảnh]”

Trong club bida, Ngụy Phong với động tác thuần thục xếp bi cho đám khách hàng, quay lại với mấy vị khách cần phấn cây cơ, anh nhận lấy gậy, bôi phấn lên từng gậy giúp bọn họ, bận rộn mãi đến khi màn đêm buông xuống thì mới đi ra sau cởi đồng phục nhân viên xếp bi, mặc vào chiếc áo hoodie màu đen đơn giản của mình.

Quản lý kết toán tiền lương làm thêm cuối tuần cho anh, anh lấy điện thoại ra xác nhận khoản thu, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn trong Wechat. .

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Lộ An Thuần gửi cho anh một tấm hình.

Anh nhấn mở hình ra, nhìn thấy một chú chó đáng yêu, bộ lông xoăn xoăn được chải chuốt thỏa đáng, đôi mắt nhỏ tròn trịa rất thuần khiết, trên đầu còn buộc một búi lông nhỏ.

Anh đi ra khỏi quán bida, nghiêng đầu châm điếu thuốc, thuận tay trả lời: “Hóa ra em có con chó khác rồi.”

Lộ An Thuần đợi nửa ngày, lại đợi được một câu như vậy.

Đây là nói tiếng người đó hả?

Thuần: “Cầu Cầu là con chó em nuôi nhiều năm rồi.”

Hậu mãi điện thoại secondhand: “Có muốn cân nhắc nuôi thêm một con nữa không.”

Thuần: “Anh hả?”

Hậu mãi điện thoại secondhand: “Em thẳng thắn như vậy, tôi sẽ có chút ngại ngùng đó.”

[Thuần đã thu hồi một tin nhắn.]

Thuần: “Vừa rồi gõ nhầm, thật ra em muốn nói là… con mẹ anh.”

Hậu mãi điện thoại secondhand: “Cô chủ nhà giàu mà lại nói tục à?”

Thuần: “Cô chủ nhà giàu phát hiện ra, đôi khi nói tục cũng rất đã.”

Ngụy Phong dựa vào một bên đèn đường trong ngõ nhỏ ồn ào náo động, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, đuôi mắt không tự chủ được mà cong cong.

Hậu mãi điện thoại secondhand: “Đang dắt nó đi dạo à?”

Thuần: “Đúng vậy.”

Hai người không nói lời nào nữa, Lộ An Thuần chợt phát hiện ra Ngụy Phong đổi ảnh đại diện, ảnh đại diện trước đó là bảng hiệu mặt tiền cửa hàng hiện tại của anh, ảnh đại diện kinh doanh xấu xấu.

Nhưng anh đã đổi thành “Angry Bird” màu đỏ, lông mày thô rậm, còn rất đáng yêu.

Cô đặt điện thoại xuống không suy nghĩ nhiều, vừa dắt chó đi dạo vừa nhớ mặt tiền của từng cửa hàng xung quanh, thuận tiện cho cuộc sống sau này.

Không bao lâu, dưới mái hiên của cửa hàng tiện lợi cách nhà không xa, Lộ An Thuần nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Chàng trai đi ra từ cửa hàng, áo hoodie đen đơn giản, mũ áo ở sau cổ, đầu ngón tay nắm giấy gói kẹo cao su.

Trong màn đêm, khuôn mặt gầy gò của anh có vẻ rất lạnh nhạt, nhưng sự sắc bén trong đôi mắt vẫn còn đó, vào bất khi nào bất cứ nơi đâu, cái tên này đều có thể đẹp trai thể hiện phong cách của bản thân.

Ngụy Phong lười biếng giơ tay lên với cô.

Lộ An Thuần nhìn thấy trên tay còn lại của anh mang theo một hộp đồ ngọt, nhưng anh lại giấu sau lưng theo bản năng.

Cô không nghĩ nhiều, dắt chó đi qua: “Sao anh lại tới đây?”

“Trùng hợp làm thêm ở quán bida gần đây, trùng hợp kết toán tiền công.” Anh hững hờ giải thích: “Mua cái bánh ngọt cho thằng nhóc, trùng hợp là nó không thích ăn vị socola, trùng hợp gặp được em.”

Dứt lời, anh đưa hộp bánh ngọt đến trước mặt Lộ An Thuần.

“Cái trùng hợp này của anh cũng trùng hợp quá rồi đó.”

“Có lấy không?”

Lộ An Thuần nhìn những chiếc xe lui tới xung quanh, nhỏ giọng nói: “Ngụy Phong, anh không được tới gần nhà em.”

“Gần đây đều là nhà em à? Ở đâu ra nhiều cái không được như vậy.”

“Không được chính là không được.” Thái độ của Lộ An Thuần rất kiên quyết: “Lần sau anh không thể tới đây nữa.”

“Được.” Bàn tay cầm bánh ngọt của Ngụy Phong thả xuống, sự tha thiết trong mắt giảm đi đôi chút, anh nhếch miệng cười chế giễu lạnh lùng: “Coi như ông đây ti tiện.”

Tính khí của anh cũng rất lớn, quay người đi ngay.

Chạy qua nửa thành phố đưa bánh ngọt cho cô, câu đầu tiên lại là lời từ chối cứng rắn như vậy, lại không có lý do, dù nào ai thì cũng không có cách nào không nổi giận được.

Trong lòng Lộ An Thuần cũng không dễ chịu.

Cô từng từ chối không ít chàng trai, nhưng không có ai có thể khiến trái tim cô xoắn xuýt đến vậy, nhìn bóng lưng màu đen của anh xa dần, cô hít một hơi thật sâu, nói với Cầu Cầu: “Giúp chị đuổi theo anh trai, được không.”

Dù sao Cầu Cầu cũng là chú chó được nuôi dưỡng nhiều năm, rất thông minh, tựa như có thể nghe hiểu lời cô nói, nó kéo cô đuổi theo Ngụy Phong, cắn vào ống quần anh rồi kéo lấy, giống như không cho anh đi.

Ngụy Phong nhìn thấy chú chó trắng dưới đất thì khom người xuống, dùng một tay nhấc nó lên, chẳng hề dịu dàng chút nào.

Cầu Cầu ở trong tay anh giãy giụa, nhìn về phía Lộ An Thuần xin giúp đỡ, phát ra tiếng kêu ư ử.

“Này, anh đừng bắt nạt Cầu Cầu.”

Lộ An Thuần nhanh chóng chạy tới cướp lấy, Ngụy Phong lùi ra sau một bước, lạnh nhạt nói: “Nó cắn tôi.”

“Đâu có cắn anh, em bảo nó giữ anh lại.”

Lộ An Thuần níu lấy tay áo của Ngụy Phong, đi vào một cái hẻm nhỏ ở bên cạnh, tiến về phía trước dọc theo con đường lát đá gập ghềnh và cầu thang, sau khi xác định xung quanh an toàn tuyệt đối thì cô mới buông anh ra.

Ngụy Phong cũng thả chú chó con, ngồi xổm xuống sờ cái đầu lông nhung của nó.

Cầu Cầu hoàn toàn không ghim thù, tựa như còn rất thích anh, quanh quẩn bên đôi chân dài của anh, liều mạng vẫy đuôi.

Anh sờ soạng trong túi hồi lâu rồi lấy ra một viên kẹo cao su, hỏi Lộ An Thuần: “Có thể cho nó ăn không?”

“...”

“Không thể!”

Ngụy Phong nghe lời cất kẹo đi, nói với Cầu Cầu: “Lần sau tao mang mực cay áp chảo cho mày.”

“Cảm ơn, nó cũng không ăn mực cay áp chảo!”

“Vậy thì mang cho em.”

“Vậy thì được.”

Lộ An Thuần thấy anh dường như không tức giận thế là cũng ngồi xổm bên cạnh anh, cùng anh sờ đầu chú chó: “Anh luôn như vậy.”

Anh phách lối hỏi lại: “Như nào?”

“Trước kia con trai theo đuổi em đều không quá đáng như anh đâu. Anh vừa không nghe lời, tính tình lại thối, làm như em có lỗi với anh vậy.”

Ngụy Phong nhai kẹo cao su, hững hờ nói: “Em thích người em nói gì nghe nấy hả?”

Lộ An Thuần không trả lời, cô ngửi thấy mùi hương bạc hà của thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, khóe miệng mấp máy, cười xấu xa nhàn nhạt: “Em thích người… ngang tàng.”

Anh nghiêng đầu cụp mắt, đối diện với ánh mắt ranh mãnh của cô gái nhỏ.

Từng sợi lông mi của cô nhỏ nhắn thon dài, làn da trắng nõn, tốt đẹp như tuyết đầu mùa, chỉ là cách ăn mặc luôn nghiêm túc, như bà cụ non vậy, y như đúc với kỹ thuật trêu chọc anh của cô, cứng nhắc lại vụng về.

Nhưng anh lại không có sức chống cự.

“Quần áo của em xấu quá, lần sau dạo phố thì gọi tôi, tôi xem xét giúp em.”

“Anh còn biết chọn quần áo giúp con gái à?”

“Ít nhất thì ánh mắt tốt hơn em.”

Lộ An Thuần cúi đầu, trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Ngụy Phong, anh cảm thấy cách ăn mặc của em… quê mùa lắm sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy… mấy cô gái khác đều đẹp hơn em à?”

Ngụy Phong là một người có việc gì là nói thẳng, ở một mức độ nào đó thì cũng xem như là siêu cấp trai thẳng, nhưng đối với Lộ An Thuần, anh đã mọc ra một trăm tám mươi con mắt, lập tức nhận ra ý tứ quanh co trong lời nói của cô.

“Có mấy lời tôi cũng không nói ra được.” Anh ngước mí mắt mỏng lên nhìn cô: “Lộ An Thuần, em biết ý của tôi mà.”

“Anh không nói thì sao em biết được.”

“...”

Ngụy Phong khẽ cắn môi, nhanh chóng nói: “Em rất ngoan, so với mấy cô gái tôi từng gặp… ngoan hơn nhiều, được rồi đó, mẹ nó.”

Lộ An Thuần cúi đầu cười: “Cái anh này, khen người ta mà cũng không có lời hay ho nào cả.”

Cầu Cầu cọ qua cọ lại bên chân bọn họ, lúc thì nhìn Ngụy Phong, lúc thì nhìn sang Lộ An Thuần.

Ngụy Phong muốn thử đặt tay lên bờ vai gầy yếu của cô, nhưng vừa vươn tay, cô gái nhỏ lập tức đứng dậy, nói với anh: “Không được đụng vào em, anh đồng ý rồi.”

Ngụy Phong cũng đứng dậy, yết hầu lăn một cách khó chịu: “Được thôi.”

Lộ An Thuần dắt chó, nhận lấy bánh ngọt trong tay anh: “Cảm ơn, em sẽ ăn hết nó.”

Ngụy Phong thấy cô chuẩn bị rời đi, không nhịn được mà gọi cô lại: “Tìm một chỗ cùng nhau ăn đi.”

Lộ An Thuần dừng bước lại, quay đầu va vào ánh mắt vẫn chưa thỏa mãn của anh, hình như có chút do dự.

“Tôi biết gần đây có quán mì nhỏ.” Ngụy Phong liếm môi khô: “Không nhiều người, cũng nằm trong hẻm.”

“Ngụy Phong, có lẽ không được đâu, bố em sắp về rồi…”

Ngụy Phong không miễn cưỡng, anh khá biết chừng mực, sau khi bị từ chối một lần thì tuyệt đối sẽ không gắng gượng và dây dưa gì nữa.

“Vậy đi đây.”

Lộ An Thuần mang theo bánh ngọt, xoắn xuýt nhìn qua Cầu Cầu ở bên chân, Cầu Cầu cũng ngước đôi mắt đen thẫm lên nhìn cô chằm chằm, tựa như đang khích lệ.

“Này! Ngụy Phong!”

Anh đã sắp đi qua ngã rẽ rồi, nghe thấy tiếng kêu nhỏ xíu của cô thì lại chạy vọt quay lại.

Lộ An Thuần: …

Có cần nhanh vậy không.

Cô nhịn người, đưa dây dắt Cầu Cầu cho anh, ra vẻ nghiêm túc nói: “Nếu như không ngon sẽ hỏi tội anh đó.”

Ngụy Phong nhận lấy dây, cúi đầu nói với Cầu Cầu: “Chủ nhân của mày mạnh miệng lắm.”

“Anh mà nói nữa là khỏi đi đó.”

“Còn uy hiếp tao nữa.” Ngụy Phong dắt chó, chạy nhanh về phía con đường xuống dốc đằng trước: “Sợ em à.”

“Này, Cầu Cầu, không được đi theo anh ấy!”

Chú chó chạy theo anh biến mất dạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play