Sở Nhược Du chết mà sống lại.Cô ý thức còn chưa khôi phục lại, nghe được tiếng bén nhọn giả mù sa mưa khóc lóc kể lể chấn động làm màng tai cảm giác đau.“Nhược Nhược, mẹ cầu xin con.”Sở Nhược Du mặt đen lại tự hỏi.Mẹ?Cô từ đâu ra mẹ?Sở Nhược Du mày nhíu chặt, mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm trước mặt người phụ nữ trung niên, làm chuyên gia y học nổi tiếng hàng đầu Trung Quốc đã thật lâu không ai dám ở trước mặt cô làm càn như vậy.
Nhưng trái tim cô lại không chịu khống chế phát ra cảm xúc chua xót, mạnh mẽ hướng khắp người, cô bỗng nhiên có chút thở không nổi, trái tim ẩn ẩn cảm giác đau.
Sở Nhược Du theo bản năng bắt mạch cho bản thân.
Hai bộ thốn đoản sáp (mạch đập dồn dập nhưng nhịp ngắn), hai bộ quan huyền (mạch đập căng khoẻ), hai bộ xích hồng hoạt ( mạch đập mạnh mà dồn dập).
Bộ thốn đối ứng tim và phổi cơ thể con người, mạch thốn đoản sáp cho thấy tim, phổi tinh khí không đủ, bộ quan đối ứng gan cơ thể con người, mạch quan huyền cho thấy bị nóng nghiêm trọng, mạch xích đối ứng thận trong cơ thể người, mạch xích hồng hoạt là thận nguyên âm hư tổn.“ m hư là bệnh, âm tuyệt là chết.”Đây là bệnh không có thuốc chữa.
Dù Sở Nhược Du kiến thức rộng rãi, cũng bị bản thân tự nhiên thành người có bệnh mà sợ hãi.
Đối diện là đôi mắt đẹp của Lâm Sương đang khóc rưng rưng, tận tình khuyên bảo nói ra bản thân có khó xử :“Mẹ biết là Tống Hoan Hoan bôi nhọ con gian lận nhưng mẹ con chúng ta ăn nhờ ở đậu nhà họ Tống, hôm nay con đắc tội Tống Hoan Hoan về sau mẹ là mẹ kế làm gì còn vững chắc qua ngày sau được.”Sở Nhược Du không nói một lời.
Trên thực tế cô đang ở nghi ngờ tiêu chuẩn chuyên gia y học của chính mình.Đúng là gặp quỷ.Đang lúc hoảng hốt ánh mắt cô dừng lại ở hình ảnh ngón tay mảnh khảnh màu xanh nhạt của chính mình.
Đây không phải bàn tay thô ráp lại che kín vết chai của cô.“Mẹ đảm bảo đây là một lần cuối cùng.
Về sau tuyệt đối sẽ không lại làm con chịu uỷ khuất.”Lâm sương nhỏ giọng hứa hẹn, cô sau khi suy nghĩ lại ý thức được thái độ của Sở Nhược Du có chút khác thường, nhưng cũng không cho là có vấn đề gì.“Con liền nhận đi”.Sở Nhược Du không nói được gì.
Cho dù cô hoàn toàn không biết gì cả nhưng cũng có phán đoán cơ bản nhất, tâm của người gọi là mẹ này đã trở nên tồi tệ.
Đúng lúc cô định buông lời giễu cợt thì trong đầu một đạo âm thanh nhắc nhở bỗng nhiên nhảy ra:“[ Kế hoạch cứu vớt tiểu thư đáng thương ] đã khởi động, tiến độ trước mắt 0%”.Đang lúc Sở Nhược Du như lọt vào sương mù thì âm thanh nhắc nhở một đạo tiếp theo một đạo:“Ký chủ học theo Thần Nông thị nếm thử trăm loại thảo dược mà lâm vào hôn mê bất tỉnh, chỉ cần tiến độ nhiệm vụ đạt tới 100% liền có thể sống lại, cho nên ký chủ cần nỗ lực lên để thực hiện mộng tưởng suốt đời của mình”.“Còn có, ký chủ không cần lo lắng nhiệm vụ quá mức khó khăn mà không thể hoàn thành, hệ thống sẽ cung cấp viện trợ nhất định để khen thưởng nhất định.”“Ký chủ đã chuẩn bị xong?”Sở Nhược Du không lời nào để nói.
Ngay sau đó cô bị bắt tiếp thu một phần ký ức hoàn toàn mới, với tốc độ cưỡi ngựa xem hoa tiếp thu nhanh được hơn một nửa cô suýt chút nữa tắc nghẽn cơ tim.
Tiểu thư đáng thương được yêu cầu cứu vớt cùng cô trùng tên trùng họ, gọi là tiểu thư đáng thương, phải nói thật là phù hợp.
Rõ ràng vừa vặn là một người xuất sắc cuộc sống lại trở nên nát nhừ.Cha mẹ “Sở Nhược Du” tình cảm tan vỡ, ly hôn ở thời điểm cô sơ trung (cấp hai) , đương nhiên đây là với bên ngoài công khai nói ra để giữ thể diện, trên thực tế là Lâm Sương ngoại tình.
Sau khi ly hôn, Lâm Sương nhanh chóng mang theo “Sở Nhược Du” gả vào một nhà giàu có thế lực.
Cha kế Tống Minh Thành là thương gia địa ốc tiếng tăm lừng lẫy thành phố S, sớm đã có một con trai một con gái.
Lâm Sương sau khi tái hôn mặt ngoài hoa đoàn cẩm thốc (cái gì cũng có, hoa thành đoàn, gấm vóc nhiều không kể ), kỳ thật khổ không nói nổi.
Cô không quyền không thế chỉ có thể dựa vào Tống Minh Thành, hơn nữa còn phải lấy lòng con riêng của chồng.
Con trai kế Tống Thế Châu tâm tư thâm trầm, mặt ngoài xa cách nhưng lại khách khí, còn có thể ở chung.
Nhưng con gái riêng Tống Hoan Hoan lại không phải một người đơn giản, đặc biệt là sau khi “Sở Nhược Du” vào nhà họ Tống tâm trạng ghen ghét của cô khiến thái độ lập tức lạnh nhạt.“Sở Nhược Du” di truyền gương mặt của Lâm Sương, mặt mày cực kỳ xinh đẹp, không chỉ có thế cô còn mười phần thông minh, khi học sơ trung đã tự học xong chương trình học cao trung, so học bá còn học bá.
Hơn nữa cô đàn dương cầm cực tốt.
Bất cứ phương diện nào đều ép Tống Hoan Hoan tới không thở nổi.
Mà Lâm Sương phương thức lấy lòng Tống Hoan Hoan chính là chèn ép “Sở Nhược Du”.
Cho nên “Sở Nhược Du” cắt tóc mái thô dày, mang theo kính đen đem mặt che kín mít, cô không dám cũng không thể thi đứng thứ nhất, sau khi chuyển trường cô thu liễm sở hữu hào quang của bản thân, còn có cực kỳ yêu thích chơi dương cầm cũng không tiếp tục chạm vào.
Tống Hoan Hoan thấy Lâm Sương như thế càng làm quá đáng, dứt khoát ở kỳ thi giữa cấp chuẩn bị phao nhỏ để bôi nhọ “Sở Nhược Du” gian lận.Nguyên bản “Sở Nhược Du” có một vạn loại phương thức có thể minh oan cho bản thân nhưng Lâm Sương vừa khóc vừa làm ầm ĩ khiến cô không có cách nào chỉ có thể bị bắt thừa nhận.
Đầu tiên là lòng tự trọng đã chịu nhục nhã, hơn nữa các bạn học còn nhìn với ánh mắt trào phúng, cô quyết đoán nghỉ học, sau đó tinh thần hoàn toàn sa sút.Nhưng những chuyện này chỉ mới là bắt đầu nghẹn khuất.Đối với cốt truyện thái quá này, Sở Nhược Du tỏ vẻ yêu cầu thuốc trợ tim hiệu quả nhanh mới có thể tiếp tục xem tiếp, bằng không đang sống sờ sờ tức chết.
Đây đâu phải tiểu thư đáng thương, rõ ràng là một cô bé uất ức, bản thân là túi trút giận vô cớ của người khác.Sở Nhược Du đè xuống cảm xúc phẫn nộ thử dùng ý niệm đặt câu hỏi:“Vậy ta phải làm như thế nào? Rốt cuộc không thể một cái phương hướng đều không có đi?”Hệ thống kịp thời trả lời:“Tích cóp đủ một trăm triệu điểm công thành danh toại , nhiệm vụ có thể đạt tiến độ 100%”,Sợ Sở Nhược Du không hiểu hắn giải thích kỹ càng, tỉ mỉ hơn:“Nói ngắn gọn trong quá trình thay đổi nguyên chủ nhân sinh sống, ký chủ đạt được sùng bái, khâm phục, tôn sùng, kính ngưỡng, cảm kích,....!sẽ tự động chuyển hoá thành điểm công thành danh toại.”Sở Nhược Du rũ mắt suy nghĩ, đã hiểu.Nói ngắn gọn, mọi việc không giấu dốt, nỗ lực phấn đấu..