"Cốc cốc"

Tiếng gõ cửa vang lên giữa đêm khuya thanh vắng, người bên ngoài dường như rất kiên nhẫn chờ đợi hồi âm, nhưng một lúc lâu sau thì vẫn không có ai ra kiểm tra.

"Cốc cốc cốc"

Một lần nữa lại vang lên, người đàn ông có vẻ bắt đầu hối thúc, tiếng gõ "cốc cốc" vang lên liên tục kèm theo đó là âm thanh "bộp bộp" do va chạm giữa đầu ngón trỏ với chuông cửa của người đàn ông.

Người trong nhà cuối cùng cũng hối hả xuống mở cửa, màn đêm yên lặng càng phóng đại tiếng bước chân nhanh nhẹn của người bên trong.

Tà Văn xiên vẹo đi đến cửa theo nhịp nhấn chuông hối thúc của người bên ngoài. Chợt cậu ta nhận ra điều gì đó, nửa đêm nửa hôm lại có người đi gõ cửa nhà mình còn đập đùng đùng thế này. Tà Văn sợ xanh cả mặt, ý định không mở nữa lên lầu trốn cho lành chuyện nhưng bên ngoài vẫn ồn ào như thế, dẫu sao cậu ta cũng sĩ diện sợ hàng xóm than phiền nên rụt rè ngó qua cái mắt mèo trên cửa.

Bên ngoài xuất hiện thân ảnh đen cao lớn đang ôm một người khác, cậu ta nuốt một ngụm nước bọt, chân cũng run lẩy bẩy vì sợ sệt. Nhưng ngừng một chút thì lại thấy người trong lòng người đàn ông kia lại quen quen.

"Anh?!!!", Tà Văn bất ngờ mở to mắt.

"Mở cửa!"

Chất giọng trầm thấp của người bên ngoài vang lên mang theo luồn không khí lạnh lẽo giữa đêm thu. Tà Văn thở dài một hơi, nghe giọng thì cũng biết được thằng cha kia là ai. Cậu ta không đáp lời, nhanh chống lấy lọ khử Pheromone của chiếc tủ bên cạnh xịt tùm lum vào phòng khách và cả người mình, sau lại lấy mấy lớp khẩu trang đeo vô trông chả khác gì ăn trộm.

Cạch!

Cửa mở ra, ánh sáng mập mở bên trong nhà chiếu lên cơ thể xộc xệch quần áo của hắn, Ảnh Quân ôm chặt Tà Từ Khương đang thở hổn hển trong người, lớp áo khoác che đi cơ thể tàn tạ nhuốm màu tình dục của anh, bên đùi còn rỉ xuống vài giọt bạch dịch tà mị.

Ảnh Quân vẫn đang động dục, nhưng hắn dần lấy được ý thức sau khi phát tiết một cách điên cuồng trên người của Tà Từ Khương. Hắn nhận ra hô hấp của người bên dưới nhanh và nặng nề hơn, đó không phải là hơi thở của khoái cảm tình dục mà là đau đớn chật vật. Ảnh Quân hoảng hồn, dẫu phía dưới vẫn cương cứng nhưng hắn vẫn rút ra, tinh dịch cùng máu ào ào như vỡ đê dầm dề trên chiếc siêu xe đắt đỏ, người anh nóng như lửa đốt, đôi mắt nhíu chặt khó chịu. Hắn kĩ càng lau các vết dơ do dịch tiết rồi mặc đồ vô cho anh, sau đó rồ ga phi như bay về biệt thự của anh.

Tà Văn chưng vẻ mặt hết cứu, khoanh tay dựa vô tường châm chọc.

"Chậc...Hai anh năng suất quá nhỉ?"

"Né qua một bên đi...", giọng điệu hắn ra lệnh, Tà Văn nhún nhún vai rồi né sang một bên.

Ảnh Quân không thèm để ý đi thẳng một đường vào trong, lúc hắn định lên lầu thì Tà Văn cất giọng:

"Thuốc...tôi đã không làm đồ ăn cho anh ấy cũng khá lâu rồi, đó là lí do vì sao anh ấy rơi vào tình trạng này khi làm tình với anh. Nhẹ nhàng một xíu đi, dẫu sao đó cũng là anh tôi."

Ảnh Quân khựng lại, hắn cảm thấy nực cười với kẻ đã bán đứng anh trai mình để đổi lấy sự tự do như cậu ta, không trả lời mà bước thẳng lên phòng anh như thể rất thân thuộc với nơi này. Nói thế cũng đúng, bởi hắn có cả tay trong bên cạnh chính bản thân anh mà anh lại chẳng hề nhận ra. Tội lỗi là cảm giác mỗi khi hắn nhìn vào trong đôi mắt của anh, con ngươi ánh lên dục vọng tham lam và cả sự khát khao tình yêu thương chấp niệm của quá khứ cơ cực của anh, nhưng bất đắc dĩ cũng là thứ khiến hắn phải đi đến nước này.

Tà Từ Khương luôn bao lấy quanh mình lớp rào chắn tràn đầy nỗi buồn và cô đơn, anh cố gắng ngần ấy năm chỉ để kiếm được thật nhiều tiền nhằm cải thiện cuộc sống của anh lẫn em trai mình, bởi vậy ngoài tiền bạc và công việc ra anh không để tâm đến thứ gì. Rất nhiều lần hắn cố gắng tiếp cận anh một cách tự nhiên nhất nhưng anh lại chả mảy may quan tâm, cuối cùng lại quên sạch mất hắn. Hết cách hắn cũng đành mua chuộc những người xung quanh, dự định ban đầu là từ từ cảm hoá anh, nhưng chốt kiềm chế trong cơ thể hắn như bị mở vòi cứ thế lao vô ăn sạch anh mà không thương tiếc.

Hắn đã giữ trong lòng rất lâu, rất lâu về trước, có những thứ quan trọng hắn không bao giờ quên được, và anh là một trong số đó. Khi nghe được chính Tà Từ Khương nói rằng anh không hề nhớ hắn, hắn vô thức thốt lên những lời nói gây tổn thương trong lúc tức giận hệt như một đứa trẻ vừa bị ba mẹ trách mắng. Anh bỏ đi, hắn lại dùng thứ Pheromone ghê tởm của mình, thứ mà bản thân hắn cũng chán ghét đến tận xương tuỷ chỉ để ép buộc anh quay trở lại. Ảnh Quân biết tất, hắn biết mình đang làm gì, sai trái như thế nào, hắn cũng biết mua chuộc và lừa dối không phải là cách khiến người khác yêu mình nhưng hắn lại không thể làm gì. Trong tình yêu, hắn như con rối mù mờ chỉ biết đến sự cực đoan để có được thứ hắn muốn. Hắn cũng rất quan tâm đến cảm nhận của Tà Từ Khương nhưng sự ích kỉ lại bảo hắn rằng những cảm xúc ấy của anh không phải là thứ hắn muốn thấy, Ảnh Quân muốn anh phải yêu hắn như cách hắn yêu anh.

Ngồi bên cạnh giường, hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi của anh. Có thể dễ dàng nhận ra cơ thể anh đang từ từ thay đổi, Tà Từ Khương dần toả ra mùi hương mà hắn thích, những thứ mà hắn chuẩn bị đều đang đi đúng trên lộ tuyến của nó, bao gồm cả việc làm anh mang thai.

Bởi tác dụng của loại thuốc cấm hắn mua chuộc Tà Văn bỏ vô thức ăn của anh mỗi ngày, khoang sinh sản của Tà Từ Khương từ từ nới rộng ra và có khả năng thấp tiếp nhận quá trình thụ thai. Đó là lý do vì sao trong suốt hơn hai năm, anh thường chịu những cơn đau bụng trong thoáng chốc không rõ nguyên do. Tà Từ Khương cũng vài lần đi khám nhưng đều nhận lại là kết quả khó tiêu, thế nên anh cũng dần không quan tâm chứng đau bụng của mình mà tập trung làm việc, tạo lợi thế cho tác dụng của thuốc ngày càng phát huy công dụng của nó.

Tiếng gõ cửa vang lên, Tà Văn cẩn thận

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play