Đoàn Lan Khuê thực sự chưa từng cảm thấy khó chịu như lúc này, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy không vừa mắt.
"Chàng làm cái gì mà mặc mấy thứ đồ cứng như thế này hả?"
Lê Trường Quân khi không bị mắng, vô cùng oan uổng.
"Cái đai lưng này bản to, hơi cứng một chút, nó làm nàng khó chịu sao, vậy để ta đi thay."
"Hừ!"
Nàng hơi bĩu môi, đuổi người.
"Đi nhanh đi."
Lê Trường Quân hôn lên môi nàng một cái, nhẹ nhàng cưng chiều nhéo nhéo mũi nàng.
"Ngoan, ta đi một chút rồi sẽ nhanh chóng trở lại..."
Lê Trường Quân vừa đi, bên ngoài Tiểu Xuân vào bẩm báo, nói Mã Giao thái hậu dẫn theo Hàn lão phu nhân và cháu gái tiến cung muốn gặp mặt nàng.
Mã Giao thái hậu dù sao cũng là thái hậu của tiền triều, Đoàn Lan Khuê cho dù có ngang ngược đến đâu cũng vẫn phải suy xét đến việc giữ lại mặt mũi cho người mang danh thái hậu tiền triều này một chút.
"Để bọn họ vào đi. Đưa người tới phòng khách chính viện chờ ta."
"Vâng..."
Nói rồi nàng uể oải vươn người ngáp dài một cái, quá mệt mỏi.
Đứng dậy sửa soạn lại cho chỉnh tề, rồi chậm rãi đi tới chính viện tiếp khách.
Rất nhanh Mã Giao thái hậu đã dẫn theo người tiến vào.
Vừa vào đến nơi đã nghe giọng của bà ta đầy ý chua chát.
"Hoàng hậu nương nương tương lai, người quả thật là thanh cao quá, ta muốn triệu kiến người cũng không thể, chỉ có thể đến tận nơi này mà bái kiến."
Đoàn Lan Khuê tâm trạng đang bực bội, nghe cái giọng móc mỉa này sắc mặt triệt để không tốt.
Biết trước những cái người này đến thì chẳng có gì tốt đẹp cả, nhưng chân còn chưa qua cửa đã ngoa ngoắt như thế này thì thật là không nhịn nổi mà.
"À! Cái này ta cũng không biết làm thế nào, tất cả là do bệ hạ sắp xếp cả, có gì mời thái hậu ngài đi tìm hắn mà hỏi."
Thấy nàng đáp trả không một chút ngại ngùng nào như vậy, Mã Giao thái hậu cũng tức đến hộc cả máu rồi.
Hàn Bạch Trinh đi ở phía sau bà ta nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Trơ trẽn."
Hàn lão phu nhân đi ngay sau Mã Giao thái hậu, nghe Đoàn Lan Khuê nói cũng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt của bà ta cũng có phần khinh thường.
"Nghe danh Lan Khuê tiểu thư đã lâu, nay đến cửa mới được gặp mặt, không nghĩ lại khiến người ta thất vọng như thế, bề ngoài thì xinh đẹp đấy, nhưng phép tắc lễ nghĩa thì lại không chấp nhận được, trưởng bối chưa vào cửa đã nặng nhẹ dằn mặt rồi."
Đoàn Lan Khuê nhìn bọn họ, cười nói.
"Xin hỏi vị này là ai đây? Ta chưa từng có gặp, không biết ngài là trưởng bối bên nội hay bên ngoại của ta đây?"
Mã Giao thái hậu cười lớn mà hất hàm, đắc ý nói.
"À! Ta quên mất còn chưa có giới thiệu, đây chính là Hàn lão phu nhân, chính là sư mẫu của bệ hạ. Như vậy bà ấy chính là trưởng bối của bệ hạ, ngay cả bệ hạ gặp cũng phải kính đến mấy phần, vậy hoàng hậu nương nương tương lai cũng phải xem xét mà đối xử cho tốt mới được."
Đoàn Lan Khuê cười lạnh, hoá ra đến đây là để phủ đầu nàng hay sao. Lê Trường Quân không còn phụ mẫu, người hắn coi trọng, có thể làm trưởng bối của hắn cũng chỉ có Luân Hoà thái hậu, không nghĩ đến hôm nay lại xuất hiện thêm một sư mẫu nữa.
"À! Hoá ra là Hàn lão phu nhân. Thứ cho ta thất lễ với ngài, cũng là do Mã Giao thái hậu không nói rõ, bà ấy vừa vào cửa đã cao giọng rồi làm ta đúng là có chút thất lễ."
Nàng mỉm cười như không có gì, nói.
"Mời ngài vào..."
Hàn lão phu nhân cao cao tại thượng cười đầy đắc ý đi vào.
"Được..."
Trà vừa dâng lên Hàn lão phu nhân đã hắng giọng mà nói.
"Ta cũng không muốn tốn thời gian nhiều, liền vào thẳng vấn đề luôn vậy."
Bà ta hắng giọng, nhấp một ngụm trà.
Đoàn Lan Khuê có dự cảm không lành, lưng đau nhức mỏi, bên dưới hình như thủy triều lại đến, cả người mệt mỏi khó chịu.
"Vâng, mời ngài nói."
Hàn lão phu cười, nắm tay của cháu gái đến.
"Giới thiệu với Lan Khuê tiểu thư một chút, đây là Bạch Trinh, cháu gái của ta. Chắc Lan Khuê tiểu thư cũng đã nghe nói về chuyện tình cảm của nó với bệ hạ rồi đúng chứ."
Đoàn Lan Khuê ở bên dưới lũ lụt tràn về, cả người mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt. Hàn lão phu nhân thấy sắc mặt của nàng khó coi thầm nghĩ nàng bị những lời của mình kích động, liền nói tiếp.
"Chỉ trách lão gia nhà ta ngày đó hồ đồ, vì bất mãn mãn với Tể Tướng đương triều khi đó mà cáo lão, còn mang theo chúng ta đến biên quan...".
Bà ta cố ý thở dài một tiếng, lại nói tiếp.
" Haizzz...Cũng còn may, Bệ hạ mang quân chinh phạt Mã Quốc, nhớ đến tình thầy trò, lại nặng tình cảm thanh mai trúc mã với Bạch Trinh nên cố ý sắp xếp chúng ta trở về kinh thành."
Mã Giao thái hậu cười phụ hoạ thêm bên cạnh.
"Ngày xưa Hàn đại nhân là người thầy tận tụy, hết lòng dạy bảo bệ hạ, còn Bạch Trinh khi đó cùng hắn tình cảm như vậy, nhớ năm đó nhà các người rời đi, Bệ Hạ còn ốm một trận liệt giường cả tháng trời ấy."
Hàn lão phu nhân gật đầu.
"Đúng vậy, Bạch Trinh nhà chúng ta số thật khổ, vẫn một lòng nghĩa nặng tình sâu với Bệ hạ, đến bây giờ vẫn chưa đồng ý mối hôn sự nào, đã ế rồi."
Mã Giao thái hậu tri kỷ nắm tay của bà ta an ủi.
"Người có lòng ắt sẽ được đền đáp lại. Không phải Bệ Hạ đã đón mọi người về rồi hay sao, còn sắp xếp chỗ ở, quan tâm như vậy..."
Hai người họ kẻ tung người hứng, nói qua nói lại một hồi, Đoàn Lan Khuê nghe cũng hiểu rõ mấy phần nhưng vẫn yên lặng không lên tiếng. Nàng muốn xem bọn họ muốn diễn cái tuồng kịch gì.
Hàn Bạch Trinh vẫn luôn im lặng lúc này nước mắt đã rơi xuống, đáng thương vô cùng mà nói.
"Thái hậu, tổ mẫu, mọi người đừng nói nữa, nghe nói Lan Khuê tiểu thư trong mắt không chứa được hạt cát, không chấp nhận chung phu quân với nữ nhân khác, vậy nên Bệ Hạ đã nói ngoài nàng ra sẽ không dung nạp thêm bất cứ nữ nhân nào vào hậu cung nữa...
Ta... Có lẽ ngài ấy chỉ có thể nuôi ở bên ngoài không danh không phận mà thôi. Nhưng ta vẫn chấp nhận, chỉ cần là người của Bệ Hạ ta đều chấp nhận."
Nói đến đây nàng tay dùng khăn tay chấm nước mắt sụt sùi mà khóc.
"Đứa nhỏ này sao có thể chịu thiệt như thế chứ. Nhà chúng ta cũng không có kém ai, cháu,nghĩ như vậy bảo tổ phụ của cháu đường đường là sư phụ của hoàng đế mặt mũi phải để ở đâu đây."
Mã Giao thái hậu cười nói với Đoàn Lan Khuê.
"Tiểu thư Lan Khuê, ngươi cũng thấy đấy, Bạch Trinh tiểu thư số mệnh cũng là u sầu, đều là thân nữ nhân với nhau, hay là ngươi mở rộng lòng một chút, để bệ hạ lập nàng ấy làm phi đi."
Mã Giao thái hậu vừa dứt lời, Hàn Bạch Trinh đã ngay lập tức quỳ gối xuống trước mặt Đoàn Lan Khuê.
"Lan Khuê tỷ tỷ..."
"Ấy đừng... Đừng..."
Hàn Bạch Trinh còn chưa kịp nói gì, Đoàn Lan Khuê đã vội vàng xua tay với nàng ta, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ khó xử.
"Bạch Trinh tiểu thư hơn ta nhiều tuổi lắm, ta làm sao dám nhận tiếng tỷ tỷ này. Tổn thọ chết đấy."
Hàn Bạch Trinh nghe nàng nói sắc mặt tái nhợt đi, hàm răng cắn chặt vào nhau hận không thể xông lên cào nát mặt của Đoàn Lan Khuê.
(còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT