Lê Trường Quân ngay sau khi đăng cơ, lập tức cho người đến xây sửa lại một tẩm cung gần vị trí thư phòng và tẩm điện của hoàng đế nhất, thành một nơi hoàn toàn giống với thiết kế của phòng vô trùng của Đoàn Lan Khuê ở Mộng Điệp Sơn Trang nhất, sau đó đón Đoàn Lan Khuê vào trong đó.

Bên ngoài tẩm cung này được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, không có lệnh của hắn thì bất kể ai cũng không thể ra vào.

Hành động này của hắn thể hiện rõ ràng hắn coi trong Đoàn Lan Khuê ở mức độ vô cùng đặc biệt, không thể xâm phạm, cũng khẳng định địa vị quan trọng của nàng trong lòng hắn.

Người của Đoàn gia sau khi biết chuyện liền viện cớ muốn thăm Đoàn Lan Khuê mà trình tấu, nhưng tất cả đều bị Lê Trường Quân gạt bỏ.

Chỉ có duy nhất Đoàn Khẩn được hắn cho người đón vào cung thăm nàng.

Đoàn Khẩn đứng bên cạnh giường, nắm tay Đoàn Lan Khuê giọng nói khẩn khoản.

"Tỷ tỷ!!! Đệ đã đọc hết sách tỷ giao rồi, nhạc phổ quý mà tỷ tặng đệ cũng đã đàn được rồi..."

Hắn mỉm cười, dùng tay áo quệt ngang nước mắt ôm cổ cầm của mình đến, đặt xuống.

"Đệ đàn cho tỷ nghe có được không?"

Đoàn Khẩn bắt đầu đàn, tiếng đàn du dương của hắn vang xa, khiến chim chóc, ong bướm dần dần tụ lại bên này.

"Là ai, sao có thể đàn hay đến như vậy?"

Luân Hoà thái hậu đang đi dạo hậu hoa viên nghe thấy tiếng đàn, không nhịn được mà cất lời khen ngợi.

Một nữ tử xinh đẹp như hoa ở bên cạnh bà ấy cũng lên tiếng tiếp lời khen ngợi.

"Tiếng đàn hay quá, hoa lá chim ca như muốn hoà cũng tiếng đàn tuyệt diệu này vậy."

Lê Trường Quân ở bên này đang nắm tay Đoàn Lan Khuê, ánh mắt đầy dịu dàng mà nhìn nàng.

Hắn hoàn toàn không biết được, có một nguồn năng lượng màu vàng từ trên người của hắn đang được tiếng đàn kia dẫn truyền sang bên người của Đoàn Lan Khuê.

Lúc này Đoàn Lan Khuê đang ngủ mê man, bất ngờ bị tiếng đàn đánh thức, nàng thấy mình đang ở trong một vùng không gian tối đen như mực, nhưng tiếng đàn kia đã đánh thức nàng, còn đưa tới những ánh sáng vàng soi đường cho nàng.

"Hắn đến đón ngươi rồi, mau trở về thôi...Lan Khuê..."

Đoàn Lan Khuê nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng ấy vội vàng quay đầu nhìn. Thế nhưng nàng lại nhìn thấy nguyên chủ, chủ nhân thực sự của thân thể này.

Nguyên chủ mỉm cười với nàng.

"Đa tạ ngươi đã đến, đã giúp ta trả thù, đã giúp phụ mẫu ta có người hương hoả, cũng đã giúp ta nhẹ nhàng cởi bỏ khúc mắc trong lòng.

Đã đến lúc ta phải đi rồi, khối thân thể này tặng lại cho ngươi, phải sống thật tốt nhé..."

Nàng ấy mỉm cười, tay áo hơi phất một cái.

"Đến lúc trở về rồi, tạm biệt..."

Đoàn Lan Khuê chỉ cảm thấy có một lực đẩy vô cùng mạnh, đẩy thần thức của nàng bay về phía ánh sáng vàng kia.

Nàng bị ánh sáng vàng ấy bao bọc lại, dần dần thấm vào trong người đầy ấm áp.

Trên cơ thể nàng nốt ruồi son ở ngực trái cũng dần dần mờ đi rồi biến mất hẳn.

"Ừm..."

Đoàn Lan Khuê từ từ mở mắt. Thấy nàng tình lại Lê Trường Quân vô cùng vui sướng, vội vàng ôm lấy người và ngực.

"Tỉnh, nàng tỉnh rồi..."

Đoàn Lan Khuê yếu ớt nhìn hắn, nhìn thấy hắn đã gầy đi rất nhiều, ngũ quan như tạc nay lại tiều tụy hốc hác, đôi mắt mệt mỏi giăng đầy tơ máu, râu trên mặt rất dài trông vô cùng già, nàng nhẹ nhàng đưa tay lên sờ mặt hắn, nhỏ giọng.

"Thật xấu..."

Lê Trường Quân đang vui mừng vì nàng tỉnh lại, bỗng nhiên nghe thấy nàng chê mình như vậy, thật không biết nên cười hay khóc nữa, hắn hôn nhẹ lên trán nàng một cái.

"Vừa tỉnh lại đã chê ta, nàng đúng là tiểu vô tâm mà."

Đoàn Khẩn đàn xong một khúc, thấy Đoàn Lan Khuê đã tỉnh lại, hắn mừng đến rớt nước mắt, oa oa mà khóc nấc lên.

"Tỷ tỷ... Tỷ doạ chết đệ rồi, đệ tưởng mình lại phải chịu cảnh mồ côi nữa đấy..."

Đoàn Lan Khuê nhìn hắn cười.

"Yên tâm đi, tỷ tỷ của đệ là ai chứ, tỷ xinh đẹp, còn trẻ, lại giỏi giang như thế, dương thọ phải trên trăm tuổi, nào có chuyện dễ chết như thế được chứ..."

Cùng Đoàn Khẩn nói chuyện một lát, Lê Trường Quân liền để cho hắn trở về. Còn mình thì ôm lấy mỹ nhân không muốn buông tay.

"Nàng thật sự doạ chết ta rồi! Ta rất sợ..."

Đoàn Lan Khuê làm ổ trong ngực hắn, khoé môi nhẹ nhàng cong lên.

"Ta xin lỗi..."

Lê Trường Quân nghe nàng nói thì không chần chừ mà gật đầu, còn cố ý muốn trừng phạt nàng mà cọ cọ cái cằm đầy râu của mình lên trán nàng.

Đoàn Lan Khuê bị hắn chọc cho buồn cười, ghét bỏ mà đẩy người ra.

"Huynh thật xấu quá..."

Lê Trường Quân hôn lên môi nàng một cái.

"Không có nàng ngắm ta cần gì phải đẹp chứ..."

Bất ngờ bị hắn rải thính Đoàn Lan Khuê trong lòng ngọt như ăn cả hũ mật, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ ghét bỏ.

"Hứ... Huynh còn không mau đi tắm rửa, cạo râu, tân trang nhan sắc đi, thật là làm người ta gai mắt quá đi."

Bị nàng ghét bỏ, Lê Trường Quân cũng chẳng có cách nào khác chỉ có thể hôn hôn nàng một cái nữa rồi mới luyến tiếc rời đi.

Đoàn Lan Khuê nằm lâu trên giường, tỉnh dậy cũng cảm thấy trong người khó chịu, nàng để cho Mộc Uyển chuẩn bị một ít dược liệu nấu thành nước tắm để thanh lọc cơ thể.

Khi nàng tắm rửa sạch sẽ xong đi ra đã nhìn thấy Lê Trường Quân đang chờ nàng, trước mặt là một bàn đồ ăn.

"Ọc ọc..."

Nhìn thấy đồ ăn bụng nhỏ của nàng lập tức lên tiếng. Đoàn Lan Khuê có chút đỏ mặt, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh đi tới bàn ăn.

Do nàng mới tỉnh dậy, nên chỉ ăn cháo trắng và một chút đồ ăn hầm mềm thanh đạm.

Lê Trường Quân đã rất lâu rồi không có cảm giác ngon miệng, hôm nay có nàng ở bên, tâm trạng tốt, hắn ăn rất nhiều, ăn sạch cả một bàn đồ ăn.

Ăn xong, Đoàn Lan Khuê nhìn đến đôi mắt đỏ giăng đầy tơ máu của hắn, liền thúc giục.

"Huynh ngồi một chút rồi nhanh chóng đi ngủ cho ta...". Ngôn Tình Xuyên Không

Lê Trường Quân ôm nàng vào ngực, cằm đặt trên hõm cổ của nàng.

"Nàng bồi ta ngủ được không?"

Đoàn Lan Khuê liếc xéo hắn một cái. Nàng còn chưa kịp nói gì Lê Trường Quân đã nói tiếp, giọng điệu đầy tủi thân.

"Những ngày nàng nằm trên giường ta đều bồi bên cạnh đấy."

Đoàn Lan Khuê trong lòng cũng có chút áy náy với hắn, nhẹ gật đầu.

"Được..."

"Thật sao?"

Lê Trường Quân không nghĩ đến nàng sẽ đồng ý, vui vẻ đến phát điên, hỏi một tiếng lại sợ nàng đổi ý vội vàng bế người lên giường.

Đoàn Lan Khuê đối với hành động của hắn có chút sửng sốt, lại có chút mềm lòng.

Lê Trường Quân quả thật quá mệt mỏi, hắn cứ như vậy ôm Đoàn Lan Khuê ở trong ngực mà yên tĩnh thiếp đi.

Đoàn Lan Khuê ở trong ngực hắn, ngửi mùi hương thơm mát trên người hắn, cẩn thận tìm tư thế thoải mái cũng chìm dần vào giấc ngủ.

Tin tức Đoàn Lan Khuê đã tỉnh lại nhanh chóng được truyền đi, Lê Trường Quân ngày hôm sau tinh thần sảng khoái, tốt đẹp thượng triều.

Một vị lão thần thấy tâm tình hắn rất tốt, liền đứng ra thượng tấu.

"Bệ hạ... Giang sơn Minh Quốc rộng lớn, triều đình ổn định thịnh vượng phát triển... Kính xin bệ hạ suy xét đến việc thành thân..."

Lê Trường Quân nghe những lời này tâm tình tốt đẹp, gật đầu.

"Ái khanh nói rất đúng. Trẫm cũng cảm thấy Hiện tại triều chính đã ổn định, đi vào quỹ đạo. Trẫm cũng phải nghĩ đến chuyện chung thân của chính mình."

Hắn cười như không cười, nhìn xuống đám quần thần bên dưới.

(còn tiếp)



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play