Hai người kia đều là chủ của một gia đình lớn, ngày thường đều là mắt cao hơn đầu, làm sao có thể dễ dàng vì lời nói của Khương thúc mà bỏ qua chuyện.

Bọn họ thẳng thừng đe doạ.

Thế tử An Quốc Công Quách Soái phủ vắt chân lạnh giọng.

"Ta không cần biết nàng ta ở đâu. Cũng không cần biết các ngươi có biết nàng ở đâu hay không.

Nhưng nếu ngày mai, nàng ta không đến hỗ trợ bọn ta khám nghiệm tử thi ta sẽ trực tiếp phá nát cái Mộng Điệp Y Đường này..."

Thế tử Nhĩ Thân Vương Mã Khiêu cũng không vừa, hung hăng cảnh cáo.

"Đúng như vậy, ta còn cần nàng đến xem bệnh cho đứa nhỏ đáng thương của muội muội ta, nếu như nàng ta không đến, cháu ta có mệnh hệ gì, vậy các người chờ ta đập nát cái Mộng Điệp Y Đường này...

Còn có, sau này các người đừng hòng làm ăn được ở Minh Quốc nữa."

Khương thúc yên lặng cúi đầu.

"Xin hai quý nhân giơ cao đánh khẽ..."

Quách Soái đặt mạnh ly trà trên tay xuống bàn, phất áo rời đi.

"Không nói nhiều, đã rõ ràng như vậy, kết quả như thế nào tùy thuộc vào thái độ của các người, liệu mà làm."

Mã Khiêu cũng không nán lại, đứng lên.

"Thời gian ngươi ở nơi này lắm lời như vậy, chi bằng chạy đi tìm cô nương nhà ngươi đi thì hơn..."

Chờ bọn họ đi rồi Khương thúc khẽ nhíu mày, những tên quyền quý này cáo mượn oai hùm, nếu không phải sợ liên lụy đến kế hoạch của tiểu thư nhà mình, Khương thúc chắc chắn sẽ phải tặng cho chúng mấy nắm đấm.

...

Đoàn Lan Khuê mệt mỏi dẫn theo Đoàn Khẩn trở về viện của mình.

Nam hài tử nghiêm túc nhìn nàng, giọng nói nghiêm túc nhưng mang theo ý kiên định.

"Tỷ thực sự thích ta, muốn ta làm đệ đệ, trở thành con thừa tự, sau này thờ phụng phụ mẫu tỷ sao?

Hay chỉ là muốn chọc tức bọn họ, nên mới nói như vậy?"

Đoàn Khẩn đối với người tỷ tỷ này, trong lòng vô cùng rối rắm, hắn thích nàng, muốn làm đệ đệ của nàng là thật.

Mẫu thân mất rồi, kể từ khi mẫu thân hắn rời xa hắn thì chẳng còn ai yêu thương quan tâm, bảo vệ hắn nữa.

Vị tỷ tỷ trước mắt này là người đầu tiên.

Nhưng hắn lại sợ hắn thật lòng rồi nàng lại bỏ rơi hắn...

Đoàn Lan Khuê nhìn hắn, nàng đưa tay xoa đầu của hắn. Nàng hiểu sự lo lắng của hắn.

"Tỷ tỷ thực sự thích đệ, thực lòng muốn đệ trở thành đệ đệ của ta... Sau này ta lập gia thất rồi, còn muốn nhờ đệ thờ phụng phụ mẫu của ta...

Ta chưa hỏi qua ý kiến của đệ đã tự quyết định, còn đang lo lắng không biết đệ có bằng lòng hay không..."

Đoàn Khẩn nghe nàng nói ánh mắt nhìn nàng như phát ra ánh sáng.

"Thật sao? Tỷ nói thật đúng không.

Nhưng..."

Như nghĩ đến điều gì ánh mắt của hắn lại tối xuống.

"Tỷ tỷ... Đệ có mẫu thân, đệ cũng muốn thờ phụng bà ấy..."

Đoàn Lan Khuê xoa đầu hắn.

"Không sao, sau này đệ lớn, cưới thê tử, tách phủ ra ở riêng, chúng ta sẽ lập hai phòng thờ riêng biệt là được..."

Nghe nàng nói, những băn khoăn tròng lòng Đoàn Khẩn được vứt xuống, hắn vui vẻ gật đầu.

"Được... Tỷ tỷ, tỷ chính là tỷ tỷ ruột của đệ, là người thân của đệ, sau này đệ sẽ bảo vệ tỷ, sẽ thay tỷ thờ phụng phụ mẫu..."

"Ngoan..."

....

Đoàn Lan Khuê sắp xếp cho Đoàn Khẩn xong xuôi liền thay đổi y phục, dịch dung để đi tới Mộng Điệp Y Đường.

Sau khi nghe Khương thúc nói lại chuyện ban sáng, nàng vô cùng tức giận. Nhưng nhất thời chưa có cách đối phó, chỉ đành thở dài bỏ qua.

Nghĩ một chút nàng nhớ đến còn Lê Trường Quân ở bên kia.

Vậy là nàng lại lên xe ngựa, đến thẳng Mộng Điệp Sơn Trang xem tình hình sức khoẻ của Lê Trường Quân.

Khi nàng vừa bước vào sơn trang, đã thấy Lê Trường Quân và Bạch Trì Ý đang ngồi uống trà.

Đoàn Lan Khuê nhìn bọn hắn mà cằm như muốn rớt xuống.

"Này! Vương... À! Cửu gia... Ngài đây mới phẫu thuật xong được có một ngày làm sao có thể ra đây ngồi rồi?"

Bạch Trì Ý nhìn nàng, nhún vai.

"Sư phụ! Hắn có nội lực thâm hậu hộ thể, năng lực hồi phục mạnh hơn người bình thường rất nhiều."

Đoàn Lan Khuê một mặt mộng bức không tin nhìn bọn hắn.

Lê Trường Quân tùy ý đưa tay ra trước nàng.

"Không tin cô nương có thể kiểm tra."

Đoàn Lan Khuê cũng không khách khí, nghiêm túc kiểm tra mạch cho hắn.

"Đậu xanh... Hồi phục thần kỳ như vậy?"

Lê Trường Quân buồn cười nhìn nàng.

"Bây giờ thì cô nương đã tin rồi chứ! Không biết ta như vậy đã có thể trở về hay chưa?"

Đoàn Lan Khuê chớp chớp mắt nhìn hắn như nhìn một bảo bối.

"Về được rồi, nhưng độc của Cổ mẫu tri vương không dễ hết như vậy, nên ngài trở về vẫn phải liên tục dùng thuốc để giải hết độc, chặt đứt hậu quả về sau."

"Ta hiểu..."

Lê Trường Quân khẽ gật đầu. Hắn còn đang muốn nói thêm gì đó, Đoàn Lan Khuê đã cắt ngang lời.

"Cho ta hỏi, ngài tu luyện nội lực thâm sâu như vậy không biết có bí quyết gì hay không? Có thể dạy cho ta một chút được không?"

"Hửm???"

Lê Trường Quân nhướng chân mày nhìn nàng.

Đoàn Lan Khuê cười nhìn hắn.

"À! Nếu ngài không muốn nói cũng không sao, coi như ta chưa có hỏi gì cũng được..."

Lê Trường Quân nhìn nàng chăm chú, ánh mắt lại không thể rời khỏi đôi mắt linh động và nụ cười kia của nàng...

Đoàn Lan Khuê bị hắn nhìn, tưởng hắn không vui vì bị mình hỏi bí quyết tu luyện nội lực, chỉ có thể cười trừ vớt vát mặt mũi, trong lòng lại âm thầm mắng hắn hẹp hòi.

"Aizzz! Ta đau đầu quá đi..."

Nàng không muốn tiếp tục đề tài kia, vậy là nằm dài ra bàn than thở, chuyển chủ đề.

"Sư phụ bị sao vậy?"

Bạch Trì Ý quan tâm hỏi. Đoàn Lan Khuê xua tay.

"Đừng hỏi ta, nhắc đến ta lại cảm thấy nhức hết cả đầu đây này...

Mấy kẻ có quyền có thế sao cứ thích ép người như vậy cơ chứ, thật là tức chết người ta mà..."

"Có kẻ nào ức hiếp cô nương sao?"

Lê Trường Quân nhìn nàng hỏi. Đoàn Lan Khuê uể oải gật đầu.

"Ừm..."

Bạch Trì Ý thân là đệ tử, khi nghe sư phụ của mình bị người ta ức hiếp thì vô cùng tức giận.

"Kẻ nào, là kẻ nào dám ức hiếp sư phụ, người nói đi, con xử đẹp nó luôn..."

Đoàn Lan trợn mắt.

"Ta vừa ở đây trở về, thở còn chưa kịp đã nghe tin bọn họ chạy đến cửa tìm người rồi...

Ta không muốn dính đến mấy cái rắc rối tranh cao thấp của hai nhà bọn họ, không muốn đi thì bọn họ liên tục lục tìm.

Đậu xanh! Tìm thì cứ tìm, vậy mà bọn chúng gióng chống khua chiêng, đến tận cửa đe doạ đập sập tiệm của ta...

Khốn kiếp! Cũng đâu phải chỉ có ta biết khám nghiệm hay chữa bệnh đâu chứ..."

Lê Trường Quân nhướng chân mày nhìn nàng.

"Nếu vậy thì cô nương cứ đi thôi."

Hắn còn chưa nói hết nàng đã quắc mắt nhìn sang, Lê Trường Quân cười nói tiếp.

"Ta đưa cô nương đi, có ta ở đó, để ta xem hai nhà bọn họ làm sao nháo đến trên đầu cô nương..."

"À!!!"

Đoàn Lan Khuê cười đầy thân thiện.

"Ngài muốn chống lưng cho ta."

Lê Trường Quân gật đầu, lại lắc đầu.

"Phải! Mà cũng không phải, ta là đến chống lưng bảo vệ cho lẽ phải."

Đoàn Lan Khuê nhìn hắn gật gù.

"Được đó, ta vốn dĩ cũng muốn đi xem, nhưng tại hai nhà kia khí thế trâu cà húc nhau khiếp quá, ta sợ bọn họ húc nhau, ta ở giữa bị kẹp chết nên mới trốn.

Nếu có vương gia giúp bảo kê, vậy là ổn rồi. Bọn họ có hung hăng đến mấy cũng chẳng dám kẹp ngài..."

Lê Trường Quân và Bạch Trì Ý nhìn nhau từ chối cho ý kiến với những gì nàng nói.

Ừm... Nó quá thô bạo...

(còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play