Lê Trường Quân nghe nàng nói trong lòng cũng có chút chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn không một chút biểu cảm dư thừa, giọng nói lạnh nhạt.
"Nếu ngươi không làm gì khuất tất thì hà cớ gì phải trốn tránh, sợ bóng sợ gió..."
Đoàn Lan Khuê vén vải trắng che các thi thể ra, nghe hắn nói thì cười khẩy một tiếng.
"Vậy ta cũng cho người theo dõi vương gia ngài. Dựa theo ngài nói thì chắc ngài không có ý kiến gì đâu nhỉ..."
"Mồm miệng nhanh nhảu..."
Lê Trường Quân nói không lại nàng, chỉ có thể mắng một câu vô thưởng vô phạt.
Đoàn Lan Khuê lại vô cùng vui vẻ.
"Đa tạ vương gia quá khen..."
Đoàn Lan Khuê nói xong, liền không để ý đến hắn nữa, nàng bắt đầu tập trung vào xác của các nạn nhân.
Nàng chỉ vào một quan viên đang cầm sổ sách.
"Phiền đại nhân giúp ta ghi chép..."
Quan viên kia nhìn sang Lê Trường Quân, thấy hắn gật đầu mới đi tới bên cạnh Đoàn Lan Khuê.
Đoàn lan khuê đếm tất cả có 13 nạn nhân, lông mày hơi nhíu lại, hỏi.
"Đây đều là nạn nhân của vụ án này?"
Lê Trường Quân tiên lên đứng bên cạnh nàng.
"Đúng vậy... Cùng một thủ pháp thực hiện, cùng phát hiện ở một hiện trường nhưng thời gian khác nhau."
Đoàn Lan Khuê nhìn tất cả những thi thể này, nàng nhận ra Di Ba ở trong số đó.
Nàng bắt đầu kiểm tra đánh giá bên ngoài tất cả thi thể một lần.
"Ghi lại..."
"Được..."
Quan viên nhanh chóng chuẩn bị tư thế ghi chép.
Giọng Đoàn Lan Khuê chậm rãi, rõ ràng vang lên.
"Nạn nhân đều là nữ, tuổi từ 15 đến 20..."
"Cái này ai mà không biết chứ, còn cần phải ghi sao?"
Một thái y trẻ thì thầm nói. Đoàn Lan Khuê liếc mắt nhìn hắn.
"Các người khám nghiệm tử thi, bình thường đều không ghi lại những cái này?"
Thái y kia nghe cô nói thì lập tức phản bác.
"Ghi cái gì, ai nhìn mà không biết. Chúng ta khám nghiệm tử thi là tìm ra nguyên nhân cái chết rồi kết luận là xong."
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn cười khẩy một tiếng, ngữ điệu thản nhiên.
"Ta biết vì sao án kiện này mãi không tìm ra được hung thủ rồi."
"Ngươi có ý gì?"
Một nữ y quan nói. Đoàn Lan Khuê nhìn nàng ta, chỉ vào nhóm thi thể.
"Nguyên nhân, động cơ khiến cho hung thủ xuống tay gây ra cái chết của bọn họ, rất có thể đến từ chính những thứ bình thường mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy này đấy."
Lê Trường Quân ánh mắt nhìn sang Đoàn Lan Khuê đầy kinh ngạc, nàng nói không sai, hắn đã điều tra rất nhiều án kiện, trong đó có không ít vụ án, nguyên nhân dẫn đến những người đó bị giết hại lại vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức người ta còn chưa từng nghi ngờ tới nó.
Nhưng hắn vẫn luôn cho rằng đấy là việc mà người tra án phải nghĩ đến, còn những y quan khám nghiệm này chỉ cần tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết trực tiếp cho nạn nhân là được.
Hắn còn chưa kịp nói cái gì Đoàn Lan Khuê đã nói tiếp.
"Khám nghiệm pháp y chính là một phần của phá án, là tìm tiếng nói của người chết trên phần thân xác của họ để giúp họ minh oan.
Vậy nên bất cứ điều gì bất thường trên thi thể, đều có thể trở thành chứng cứ quan trọng..."
Những y quan yên lặng cúi đầu không dám nói thêm điều gì.
Đoàn Lan Khuê thấy bọn họ yên tĩnh lại liền tiếp tục công việc của mình.
"Ghi lại tiếp..."
"Được..."
"Nạn nhân đều có dấu hiệu bị xâm phạm thân thể... Khoan đã..."
Nàng phát hiện ra bất thường, ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ, vội vàng lật cánh tay của các thi thể lên kiểm tra một lần, kiểm tra xong nàng vội vàng dùng rượu cồn của mình rửa tay sát khuẩn, nghĩ trở về phải nhanh chóng nghĩ cách chế tạo ra găng tay y tế và khẩu trang để dùng thôi, chứ như thế này tổn thọ quá.
Lê Trường Quân thấy nàng có chút hốt hoảng, một dự cảm không tốt dâng lên, hỏi...
"Có vấn đề gì sao?"
Đoàn Lan Khuê khẽ gật đầu.
truyện teen hay"Có, vấn đề còn rất lớn là đằng khác."
"Vương gia, ngài đến đây..."
Lê Trường Quân tiến đến, Đoàn Lan Khuê chỉ vào tay chân nạn nhân. Bên trên đó có những nốt mẩn đỏ li ti. Trên vải trác bọc xác cũng có những cái chấm li ti giống như thế.
Đoàn Lan Khuê dùng rượu cồn vẩy lên vải trắng phủ trên xác, rồi đưa cho người bên cạnh.
"Mang đi vảy hết lên các xác còn lại, vảy thật đậm cho ta..."
Lê Trường Quân nhíu mày quan sát nói.
"Cái này hôm phát hiện ra xác nạn nhân chúng ta kiểm tra không có..."
Đoàn Lan Khuê gật đầu.
"Dĩ nhiên là sẽ không có được, bởi vì đây là một loại chất cực độc, người nhiễm độc sau khi chết nếu ở môi trường bình thường, xác phân hủy, loại độc sẽ phản ứng với xác chết sinh ra một loại nấm mang độc, phát tán ra bên ngoài, lan rộng trong không khí gây ngộ độc cho những ai hít, ngửi phải chúng... Người nhiễm bệnh sẽ bị sốt, tiêu chảy, và bệnh đó sẽ tiếp tục lây lan nếu như người bên cạnh tiếp xúc với dịch tiết của những người nhiễm bệnh...
Nhưng rất may xác chết được phát hiện sớm, đưa tới đây, nhiệt độ lạnh làm xác chậm phân hủy đi, nhưng chất độc kia vẫn đang từ từ phản ứng, sinh sôi.
Ta cần làm một chút kiểm tra để chắc chắn hơn.
Nếu như đúng là độc này, vây thì sau khi ta khám nghiệm xong các vị vẫn nên nhanh chóng mang đi thiêu hủy thì hơn."
Nói rồi nàng lấy từ trong người ra một lọ thuốc bột, nhờ người lấy đến một bát dấm trắng sau đó pha bột màu tím kia vào.
Chờ cho bột tan hết nàng mới cắt xuống một ít da của thi thể xuống thả vào bát nước bột màu tím mới pha kia, rồi nhanh tay đậy nó lại.
Chờ qua một lúc nàng mới mở nắp ra, mọi người nhìn vào đều vô cùng kinh ngạc.
Trên mặt bát nước kia kết tủa thành một mảng bùn đen, trên bùn đen đó xuất hiện những bông nấm đỏ nổi bật bắt mắt.
Đoàn Lan Khuê sắc mặt nghiêm túc.
"Là nó..."
Lê Trường Quân cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Là có người cố ý làm như vậy để hạ độc diện rộng?"
Đoàn Lan Khuê không bình luận vấn để này, nàng tiếp tục chăm chú khám xét thi thể.
"Các nạn nhân đều được ăn độc nấm này trong thời gian ít nhất là nửa tháng.
Có lẽ trong thời gian đó các nàng còn bị xâm hại thân thể nhiều lần..."
"Bọn chúng không sợ độc?"
Lê Trường Quân khó hiểu hỏi.
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn, cười như không cười.
"Loại độc này vô cùng đặc biệt, khi nó ở trong cơ thể người sống thì không có khả năng lây lan. Chỉ khi xác chết phân hủy chúng mới mọc ra như nấm mà thôi..."
"Quái dị như vậy?"
Chung Vô Niệm kinh ngạc mà che miệng. Đoàn Lan Khuê nhìn hắn cười.
"Còn nhiều thứ quái dị hơn nhiều, chỉ là chúng ta chưa gặp mà thôi..."
Nàng tiếp tục xem xét thi thể.
"Nguyên nhân cái chết của các nàng đều là mất máu quá nhiều mà chết, vết thương chí mạng là động mạch chủ ở cổ tay..."
"Không phải là treo cổ sao?"
Nữ y quan thắc mắc hỏi. Đoàn Lan Khuê lắc đầu.
"Không phải... Phương thức ra tay của kẻ này vô cùng tàn độc, y dùng một dây ống nhỏ luồn thẳng vào động mạch chủ của nạn nhân..."
Vừa nói nàng vừa chỉ tay đến một cái lỗ rất nhỏ trên cổ tay của thi thể.
Nữ y quan kinh ngạc cũng chạy đi đến kiểm tra những cái xác còn lại, ánh mắt nàng trợn to, đầy sự kinh ngạc.
"Đều có..."
(còn tiếp)