Quan viên dẫn Đoàn Lan Khuê tới, thấy nàng nhìn chằm chằm vào thi thể liền hỏi.

"Tiểu thư Lan Khuê, xin hỏi đây có phải nha hoàn của ngài không?"

Đoàn Lan Khuê khẽ gật đầu.

"Đúng vậy... Là nha hoàn nhị đẳng từng hầu trong viện của ta, tên là Di Ba."

Sau khi nghe nàng xác nhận, quan viên liền nói.

"Nạn nhân được tìm thấy bên ngoài thành cùng sáu nạn nhân khác, đều là treo cổ chết trên một cây cổ thụ lớn. Trên người có dấu vết bị cưỡng hiếp.

Thanh Long Đường đang tiến hành lập thành án kiện và điều tra.

Vậy nên mong tiểu thư phối hợp với chúng ta."

"Được..."

Đoàn Lan Khuê gật đầu.

Quan viên thấy nàng dễ nói chuyện liền nói.

"Vậy làm phiền tiểu thư đi qua bên bên kia với chúng tôi lấy một chút thông tin.

Ngoài ra, chúng tôi còn muốn mượn tiểu thư hai nha hoàn thiếp thân của người đến hỏi một chút, không biết là..."

"Được, không thành vấn đề."

Đoàn Lan Khuê rất ngạc nhiên về cách làm việc của Thanh Long Đường này. Nó vô cùng giống với cách làm việc của cảnh sát ở thời hiện đại.

Nàng nhìn thi thể đang nằm ở đó, càng nhìn càng cảm thấy không ổn.

"Đại nhân, xin hỏi nguyên nhân cái chết của các nàng ấy là gì vậy?"

Quan viên kia khẽ thở dài.

"Là bị người ta thắt cổ đến chết..."

Đoàn Lan Khuê nghe xong liền nhíu chân mày, ánh mắt nhìn hết qua bên các nạn nhân.

"Không đúng..."

Đoàn Lan Khuê đang muốn kiểm tra thi thể nhưng lại bị quan viên gọi đi.

"Tiểu thư, mời đi qua bên này..."

Đoàn Lan Khuê nghĩ một chút, quyết định trở về nghĩ cách khác.

Theo chân quan viên đi ra bên ngoài, nàng một lần nữa tỉ mỉ quan sát nơi này hơn.

Nhà xác này được bố trí vô cùng đặc biệt, xung quanh là những bức tường bằng đá, như cứ cách một khoảng lại có một lỗ nhỏ có hơi băng lạnh toả ra.

Đoàn Lan Khuê nhìn qua không khỏi tấm tắc ở trong lòng vì sự sáng tạo này.

Khi đi qua một gian phòng giữ xác khác, cửa phòng lúc này đang mở, ở bên trong một quan viên đang ghi chép điều gì đó, bên cạnh có mấy người đang đứng, còn đang sụt sùi lau nước mắt, đoán là người nhà nạn nhân.

Ánh mắt nàng vô tình lại chú ý đến, thi thể ở trong đó như vừa cử động ngón tay.

"Trong đó cũng là thi thể sao?"

Nàng chỉ vào trong gian phòng, hỏi quan viên.

Quan viên khẽ gật đầu.

"Đúng vậy, nhưng người trong đó có thân phận đặc biệt..."

"À!..."

Đoàn Lan Khuê khẽ gật đầu, lại nói.

"Có khi nào người đưa vào đây vẫn chưa chết không?"

Quan viên nghe nàng hỏi thì sững sờ nhìn sang, sau đó lắc đầu.

"Không thể nào. Ở đây chúng tôi chỉ lưu trữ xác chết..."

Đoàn Lan Khuê nhíu chân mày nhìn xác chết kia.

"Vậy ta có thể vào nhìn cái xác của người kia hay không?"

Quan viên nhìn nàng đầy nghi ngờ. Bình thường nữ tử nhìn thấy xác chết đều hận không thể chạy cho nhanh, ấy vậy mà nữ nhân này còn muốn vào xem.

"Người đó có thân phận đặc biệt, không thể tùy tiện..."

"Cũng chỉ là một xác chết mà thôi, cần gì câu nệ như vậy..."

Đoàn Lan Khuê vội cắt ngang lời của quan viên. Nhân tiện còn nhét cho hắn một nén bạc.

Quan viên kia thấy bạc liền gật đầu.

"Chờ một lát bọn họ đi rồi ta sẽ dẫn tiểu thư vào xem."

"Được..."

Một lát sau mấy người nọ cũng nối đuôi nhau mà lần lượt rời đi. Quan viên kia liền dẫn nàng đi vào trong.

Đoàn Lan Khuê vào trong phòng, nhìn xác chết trên bàn là một nam nhân ngũ quan tuấn tú, sắc nét như đao tạc, làn da trắng bệnh không có một chút huyết sắc nào cả.

Nhưng Đoàn Lan Khuê dám chắc, nàng không nhìn nhầm, người này mới khi nãy ngón tay còn cử động.

Đoàn Lan Khuê quan sát một chút, thấy người quan viên kia không để ý liền cầm cổ tay của xác chết kiểm tra mạch.

"Cái này... Còn sống mà..."

Nàng suýt nữa thì kinh hô thành tiếng nhưng vẫn cố nhịn lại.

"Người này là???"

Nàng thắc mắc hỏi quan viên kia. Quan viên nhận được bạc, cũng cảm thấy chuyện này không mấy to tát gì, dù sao ngày mai công bố tang sự ra ngoài thì ai mà chả biết, liền nói cho nàng.

"Đây là Thế tử phủ Vĩnh An Hầu, Lưu Xương. Hắn mới lập công ở biên quan trở về.

Vốn trên người đã có thương thế khá nặng, nhưng do vội vã trở về kinh mà không được nghỉ ngơi, vừa về đến nhà liền đổ bệnh nặng.

Ngày hôm qua không trụ được nữa..."

Đoàn Lan Khuê chậc lưỡi hai tiếng nhìn nam nhân trên giường.

"Người này đúng là biết chơi ghê, chơi đến mất mạng luôn..."

Quan viên thở dài đầy tiếc nuối.

"Hắn là một anh hùng..."

Đoàn Lan Khuê không phản bác lời của hắn nói.

Quan viên cảm khái xong liền dẫn theo Đoàn Lan Khuê ra ngoài, đến bên phòng làm việc khác để hỏi chuyện.

"Vương gia..."

Cửa phòng mở ra, quan viên hô lên một tiếng. Lê Trường Quân đang xem công văn ngẩng đầu lên nhìn.

Đoàn Lan Khuê khom người hành lễ.

"Tiểu nữ gặp qua vương gia."

Lê Trường Quân nhìn nàng, lại nghĩ đến những gì nàng viết trong thư hôm trước mà nhíu mày.

"Miễn lễ."

Một nha hoàn nhanh chóng mang đến cho nàng một cái ghế và một ly trà.

Lê Trường Quân cũng vào thẳng vấn đề, hỏi nàng về Di Ba.

"Di Ba là nha hoàn của ngươi?"

"Đúng vậy, mà cũng không phải vậy?"

Lê Trường Quân nghe nàng nói lạnh lùng liếc mắt nhìn.

Đoàn Lan Khuê nhún vai, tùy ý giải thích.

"Nàng ta trước đây đúng là nha hoàn nhị đẳng của tiểu nữ. Nhưng trong thời gian ba năm tiểu nữ giữ đạo hiếu ở từ đường, nàng không hầu hạ tiểu nữ nữa."

Lê Trường Quân gật đầu.

"Vậy là ba năm qua ngươi chưa từng gặp nàng?"

"Đúng vậy?"

"Vậy khế ước bán thân của nàng ở chỗ của ngươi hay người khác cầm."

Đoàn Lan Khuê nhíu chân mày, nghĩ một chút.

"Khế ước bán thân của nàng ta trước kia là ở chỗ của tiểu nữ. Nhưng sau khi phụ mẫu của tiểu nữ mất, tiểu nữ đến từ đường giữ đạo hiếu, thì nhị thẩm của tiểu nữ, cũng là Hầu phu nhân Thẩm thị đến mang đi rồi.

Nàng nói những người do hầu phủ mua về, đều thu khế ước bán thân về một mối để dễ quản lý."

"Vậy là nàng ta đã không phải là nha hoàn của ngươi nữa."

"Có thể nói là như vậy ạ."

Tiếp theo Lê Trường Quân hỏi mấy vấn đề liên quan đến Di Ba, nhưng Đoàn Lan Khuê cũng không biết quá nhiều.

Đoàn Lan Khuê ban đầu còn nghiêm túc nhìn thẳng, nhưng về sau, ánh mắt của nàng không tự chủ được mà nhìn đến khuôn mặt nam thần không góc chết của Lê Trường Quân.

Có đôi lúc còn nhìn đến thất thần. Lê Trường Quân bị nàng nhìn chân mày hơi nhíu lại.

"Được rồi, ngươi trở về đi."

"À! Vậy tiểu nữ xin cáo lui..."

Đoàn Lan Khuê ngắm mỹ nam còn chưa đã mắt, chép miệng rời đi.

Khi phục hồi tinh thần nàng hơi lắc lắc đầu, tự phỉ nhổ chính mình. " Đúng là mê trai đầu thai cũng không hết..."

Nàng ra đến bên ngoài, hai người Thu Đào và Tiểu Xuân cũng vừa lúc từ trong một căn phòng khác đi ra.

Chủ tớ ba người liền nhanh chóng trở về.

Đoàn Lan Khuê trên đường về vô cùng rối rắm không biết nên làm sao, người kia vẫn còn sống, nhưng nàng không thể cứ như thế này mà bộc lộ bản thân để cứu hắn được.

Nàng biết xung quanh nàng rất nhiều nguy hiểm, những người núp trong bóng tối kia chắc chắn đang theo dõi nàng.

Thân phận nguyên chủ đặc biệt, nàng không thể tùy tiện làm gì đó được...

Nhưng thấy chết mà không cứu nàng cũng không làm được.

Càng nghĩ càng rối, cuối cùng nàng cũng nghĩ ra một cách, không phải trên phim ảnh, hay truyện đều viết dịch dung nọ kia hay sao.

Mà nàng cũng đang có ý định lập nghiệp, vậy xem như đây là một cơ hội đi.

Đoàn Lan Khuê nghĩ đến đây liền vui vẻ.

Trở về, nàng để Tiểu Xuân canh chừng bên ngoài, nói rằng nàng mệt mỏi cần nghỉ ngơi. Thu Đào vào bên trong với nàng. Sau khi trao đổi, nàng dịch dung thành Thu Đào, còn Thu Đào đổi thành nàng nằm lên giường chùm chăn.

(còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play