Hộp gỗ vốn đang bày trên bàn bị ống tay áo phất một cái ngã xuống đất, tên Điêu Linh rải ra đất, Triệu Phá Nô để ý sắc mặt Tướng quân, có phần biết điều giấu nét tươi cười, thậm chí còn khống chế nén cả tiếng hít thở.
Tựa như cũng ý thức mình thất thố, Hoắc Khứ Bệnh hít một hơi sâu thử ổn định tâm tình, song rốt cuộc vẫn tức giận, quát: “Tử Thanh mới bao lớn chứ, vẫn còn là đứa con nít, đúng là làm loạn mà!”
Triệu Phá Nô thận trọng nói: “Nom cậu ấy cũng hơi non nhưng thật ra đâu phải nhỏ, lúc Tướng quân cỡ tuổi cậu ấy, đã sớm…”
Còn chưa dứt lời, Hoắc Khứ Bệnh đã trừng một ánh mắt hung tợn tới, Triệu Phá Nô vội im bặt.
“Bọn hắn đi đâu?” Chàng nghiến răng hỏi.
“Chuyện này… tôi cũng không rõ chi tiết, tôi cũng là vì đêm qua nghe họ thuận miệng nói thôi, nói không chừng chỉ là nói chơi, chưa hẳn đi thật.” Triệu Phá Nô thử an ủi chàng.
Hoắc Khứ Bệnh quét mắt nhìn chiếc bình đồng hồ cát bằng đồng, lúc này mới giờ Mùi ba khắc, cách giờ về doanh theo quy định còn có hơn hai canh giờ, trong lòng càng thêm bực bội khó nhịn, nhíu chặt mày, rảo bước qua lại trong lều vừa đi vừa về hai vòng, chợt ngẩng đầu sai: “Phái người ra từng cửa doanh canh chừng, người vừa về đến phải đến gặp ta ngay!”
“Rõ.” Triệu Phá Nô chần chừ, “Là Tử Thanh? Hay là Phương Kỳ?”
“Toàn bộ, tất cả những người đi cùng đều gọi đến cho ta, không trừ kẻ nào.”
“Rõ!”
Triệu Phá Nô vội sải bước lùi nhanh, vừa ra khỏi lều thầm thở phào, nghi ngờ đầy bụng, trong quân chuyện này cũng đâu phải hiếm có, sao Tướng quân nổi khùng dữ vậy cà?
Còn lại một mình trong lều, Hoắc Khứ Bệnh cảm thấy ngực mình bị đè ép khó chịu, thoáng liếc đám tên Điêu Linh rơi vãi ra đất, ngây ra, tự biết cơn khùng của mình đúng là không hiểu nổi.
Tử Thanh, bóng cây nhỏ yếu trong đầu lại càng thêm rõ ràng, chàng nôn nóng lắc người, vẫn không cách nào quẳng đi được. Càng nghĩ, nghĩ đến tư thái Tử Thanh triền miên cùng phụ nữ, chẳng thể nào nghĩ ra nổi, tâm tình lại càng thêm khó chịu. Một đứa bé sạch sẽ vậy, sao lại dẫn cậu ta đi dính nhiễm trăng gió chứ, chàng nghĩ ắt là vì thế mà mình lên cơn giận đây, càng thầm mắng chửi Phương Kỳ mấy lần.
Đồng hồ cát bằng đồng, sợi cát mỏng manh chảy xuống, hình như còn muốn chậm hơn bình thường gấp bội.
Cầm quyển thư ép mình ngồi xuống, Hoắc Khứ Bệnh vẫn không nhịn được lại ngẩng đầu nhìn, cái đồng hồ cát kia chậm đến phát bực, thật sự rất đáng ngờ rằng mày có phải chán sống rồi không.
Lần cuối cùng nhìn đồng hồ cát, phát hiện thế mà còn chưa tới giờ Thân, rốt cục chàng không thể nhịn nổi nữa quẳng sách sang một bên, bật dậy, vén rèm đi ra ngoài lều, ánh nắng chói mắt, sắc trời vẫn còn sớm, cũng đâu phải là đồng hồ cát hư mất đâu.
Cách đó không xa đám sĩ tốt tụm năm tụm ba đi qua, một thoáng nheo mắt phân biệt kia, cũng không thấy bóng dáng Tử Thanh đâu.
“Tướng quân, Công Tôn Tướng quân phàn nàn thời tiết quá nóng, hỏi trong quân có băng không.” Một quân sĩ chạy chậm đến bẩm báo.
Mặt Hoắc Khứ Bệnh trầm như nước nói: “Ngươi đi tìm cho ông ấy cây quạt, một cây không đủ thì lấy mấy cây.”
“Chuyện này…” Quân sĩ đứng cứng đờ tại chỗ, hiển nhiên ấy không phải là chuyện Công Tôn Ngao muốn nghe.
Quét mắt sắc qua, Hoắc Khứ Bệnh không kìm được nói: “Nếu ông ấy còn ngại nóng, thì bảo ông ta tìm chỗ nào mát mẻ mà ở!”
“… Rõ.” Ngay lúc này, quân sĩ nhìn ra Tướng quân đang khó ở, không dám hỏi tiếp, nhấc chân định chạy cho lẹ.
“Gượm đã,” Tướng quân gọi hắn, thoáng thu chút cơn khùng, thản nhiên nói, “… Ngươi đi hỏi Triệu Phá Nô đi.”
“Rõ.”
Xa xa quây lại một khu cúc thành, là mấy Giáo Uý không ra doanh được gọi vài sĩ tốt lại đang đá, chơi rất hào hứng.
Hoắc Khứ Bệnh dạo bước đi sang, đám binh lính vây xem nhìn thấy là Tướng quân, tự biết nhường ra một lối cho chàng, vội khom người hành lễ. Chàng tùy ý phất tay ra hiệu miễn lễ, chỉ đứng bên cạnh xem trận đấu.
“Tướng quân, cùng ra chơi đi!”
Truân Kỵ Giáo Úy trên sân, và mấy Giáo Úy chơi cùng đều dừng lại, cười chào hỏi chàng.
Chàng cười nhạt, lắc đầu, để họ tiếp tục.
Tất nhiên mấy Giáo Úy không tiện, cũng không dám miễn cưỡng chàng, ào ạt tự tản ra, tiếp tục đá, cũng vì có Tướng quân xem trận mà càng thích thú, ra sức ăn ý đá.
Nhìn từng bóng bào đỏ chạy nhảy trong sân, trong đầu chàng tự dưng thoắt hiện đường nét người thiếu niên bay nhảy trong cúc thành, tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, linh khí bức người… Chỉ nghĩ đến, khoé môi chàng liền bất giác mỉm cười, mà trận cúc trước mắt rốt cuộc là đá như thế nào cũng không lọt vào trong mắt.
Giờ Dậu sơ khắc, Tử Thanh và đám Phương Kỳ vừa mới vào cửa doanh phía Nam đã lập tức bị người chạy lên báo tin Tướng quân triệu kiến. Không biết phải làm việc gì, cả bọn vội vàng chạy tới đại trướng Tướng quân, nhưng lại được cho biết Tướng quân không ở bên trong, được ra hiệu, mới biết Tướng quân ở cạnh cúc thành, lại cuống cuồng tìm tới.
“Ti chức tham kiến Tướng quân!”
Phương Kỳ đứng sau lưng Hoắc Khứ Bệnh, cất cao giọng. Tử Thanh ở sau Phương Kỳ, cũng cụp mắt thi lễ.
Hoắc Khứ Bệnh chậm rãi xoay người lại, mặt không đổi sắc đánh giá cả bọn một phen, không nói không rằng, rõ đáng lo sợ bất an, cả đám vội lục tung đầu mình xem gần đây có làm chuyện gì phạm phải quân quy chăng.
Mãi vẫn không thấy Tướng quân mở miệng, Tử Thanh không khỏi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn lên, chạm ngay ánh mắt hung dữ của Tướng quân tia mình, bỗng giật mình, vội cụp mắt tiếp, trong lòng càng thêm nghi hoặc không hiểu.
Hoắc Khứ Bệnh hừ to, phớt lờ cả bọn, tự đi về đại trướng, lúc ngang qua người Tử Thanh, chậm bước, cúi người ngửi ngửi cạnh cổ cô, chân mày càng nhíu chặt hơn, trầm giọng hỏi: “Cậu uống rượu à?”
“Còn uống mấy chén!” Cơn khùng của Hoắc Khứ Bệnh lên tới đỉnh điểm, ngoảnh lại nhìn bọn Phương Kỳ, ánh mắt sắc lẻm quét qua từng người, cả bọn không khỏi im như thóc, hít thở cũng không dám thả ra một hơi, “Ai dẫn cậu ta đi uống rượu… Nói! Là chủ ý của người nào!”
Trong phút chốc không ai dám lên tiếng, tất cả đều có chỗ không nghĩ ra, xem chừng là Tướng quân giận bọn hắn không nên dẫn Tử Thanh đi uống rượu, nhưng nói cho cùng, này cũng đâu phải chuyện gì, sao để ý dữ thần vậy.
“Là tự tôi uống rượu, không liên quan gì đến bọn họ.”
Tử Thanh nhẹ giọng giải thích.
“Hừ! Cậu thật sự là càng ngày càng tiến bộ nhỉ!” Hoắc Khứ Bệnh nặng nề nói.
Tử Thanh tự biết đuối lý, cúi đầu càng thấp, không dám nói tiếp. Vì cúi đầu mà để lộ ra một vùng da thịt đằng sau, trắng mềm nõn nà, như là mới tắm, Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấy, không kìm được ý nghĩ đến chuyện cậu ta vừa làm, càng khùng lên, quát: “Cậu theo ta vào trong lều! Ta có lời muốn hỏi cậu!”
Rồi lại bảo đám còn lại: “Các cậu hầu ở đây, nếu không có lời ta, không được dịch chuyển một bước!”
“Rõ!”
Bọn Phương Kỳ cuống quýt đáp, trơ mắt nhìn Tử Thanh theo Hoắc Khứ Bệnh rời đi.
Mãi đến lúc này, Triệu Phá Nô đang né một bên xem mới từ sau cột cờ ra mặt, ung dung thả bước đến trước mặt bọn Phương Kỳ lắc đầu thở dài.
“Ưng Kích Tư Mã, ngài đừng thở dài thế! Nói thử nghe xem nào, là bọn ta chọc phải ai thế?” Phương Kỳ lo lắng hỏi.
“Các ngươi dẫn Tử Thanh đi tìm cô nương hả?” Triệu Phá Nô hỏi.
“Đúng rồi á.”
“Cậu ta… Cái kia… khai trai rồi hả?”
“Đương nhiên rồi,” Phương Kỳ hạ giọng cười nói, “…Thật sự là nhìn người không thể nhìn bề ngoài nha, cô nương kia lưu luyến không rời cậu ta, bảo là cậu trai tốt hiếm có, vừa dịu dàng vừa quan tâm, còn muốn cậu ta lần sau lại đến đấy.”
Triệu Phá Nô sửng ra thoáng thở dài, không để ý đến bọn họ, đi tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT