“Như vậy sao được, hiếm khi cữu phụ đến một chuyến, gì cũng phải ở lại hai ba hôm. Thêm nữa, ngài còn chưa xem con luyện đám nhóc kia thế nào mà?” Hoắc Khứ Bệnh tiến tới, kề tai đắc ý nói, “Ngoan, cũng không kém hơn thời ngài đâu, thật!”
Bị chàng làm ngứa ngáy cả tai, Vệ Thanh tránh ra, thò tay ngoáy, cau mày nói: “Trị quân buộc phải nghiêm, nhưng cũng phải dùng tình lý chiếu cố. Ta nghe lần này con còn lập danh sách tìm kiếm người nhà giúp tướng sĩ gặp họa, làm rất ổn. Sao? Có người gây chuyện phải không?”
“Gây, sao mà không gây, đánh cho sưng mặt sưng mũi còn cứng rắn đòi về nhà.” Hoắc Khứ Bệnh nhớ tới cũng đau đầu, “Tuy nói đã nhờ Đại Ti nông lo việc này, nhưng cho tới giờ vẫn chưa tìm được một nửa danh sách. Đồn Điền phía Bắc cũng không nhiều, mấy người đó, thà rằng ở quê chờ chết đói, cũng không chịu chuyển chỗ.” Sức chàng có thể làm thực sự có hạn, mà phần có hạn ấy cũng không thể như ý nguyện mọi người được.
Thấy thằng cháu nhíu chặt mày, Vệ Thanh vỗ vai chàng liên tục, có yên tâm có vui mừng: Khứ Bệnh cũng đã trưởng thành, biết thương cảm với tình trạng binh sĩ bên dưới, đạo dẫn binh như thế mới có thể làm sĩ tốt sống chết có nhau.
“Ta phải đi rồi!” Vệ Thanh đứng dậy.
“Nhanh thế ạ?!”
“Còn phải lên thôn trên gặp một người.”
“Là ai?”
Vệ Thanh ngẫm một hồi, ngoái đầu nhìn Hoắc Khứ Bệnh: “Rảnh rỗi thì thay áo bào, theo ta đi một chuyến, sao hả?”
“Cậu đã mở miệng, nào có chuyện không rảnh.”
Hoắc Khứ Bệnh cười nói, ra sau bình phong gỡ giáp, thay một bộ thiền y đen.
Hai người chạy ra ngoài trướng, đụng mặt Triệu Phá Nô dẫn quân sĩ bưng thức ăn các loại đến, thấy y phục Hoắc Khứ Bệnh liền biết muốn ra ngoài doanh, vội nói: “Tướng quân, Đại Tướng quân, ra ngoài sao, hay dùng ít thức đã, nhà bếp vừa chưng xong bánh mứt táo, táo mới hái…”
“Ngọt lắm, lợi cho anh rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh thuận tay dắt Triệu Phá Nô xoay một vòng, bảo anh ta đưa quân sĩ đem về lại. Hai người đánh ngựa ra doanh, đi thẳng về hướng Tây.
“Cậu, rốt cuộc là ai thế ạ?”
Chung quy còn trẻ, rất hiếu kỳ, thấy sắp đến thôn trên, Hoắc Khứ Bệnh kìm không được lại hỏi.
Vệ Thanh không muốn phá hứng thú của chàng, thản nhiên nói: “Người này con từng gặp rồi, nhưng không biết con còn nhớ không.”
“Con từng gặp? Ai?”
“Bốn năm trước, dưới trướng của ta từng có một người, tướng mạo không nổi bật, tay giỏi múa trường sát, nhiều lần lập chiến công…”
Không chờ Vệ Thanh hết lời, Hoắc Khứ Bệnh đã nhớ, vui vẻ nói: “Biền Vũ Khiên! Ông ấy còn từng cứu cậu.”
“Không sai, chính là Biền Vũ Khiên.” Nhắc tới tên người này, Vệ Thanh thấy trong miệng đắng chát mấy phần.
Quán Quân Hầu lại bắt đầu gảy bàn tính, vui vẻ hỏi: “Ông ấy cũng đang ở Lũng Tây?”
“Ừm, anh ta…” Vệ Thanh dừng đoạn mới nói, “Anh ấy bị người Hung Nô phế đi một cái tay, chân cũng què, ta vốn định mời anh ấy về làm việc trong phủ, nhưng anh ấy nhất định không chịu, thà ở lại quận Lũng Tây làm dân thường.”
“Tay bị phế?!”
Hoắc Khứ Bệnh ngẩn ra, năm mười lăm mười sáu chàng đã thấy Biền Vũ Khiên từ xa, chỉ nhớ người này múa song sát hổ hổ sinh phong, dũng không thể cản, thật không ngờ đến hôm nay đã anh hùng không còn.
Đương nói, đã đến trấn trên, Hoắc Khứ Bệnh dẫn ngựa đi theo sau Vệ Thanh, rẽ vào một con hẻm nhỏ. Thấy Vệ Thanh gõ một cánh cổng bằng gỗ cũ kỹ, chàng đứng yên lặng, thoảng nghe trong tường có tiếng phụ nữ rầy quát trẻ, hơi nhíu mày.
Mãi, cổng gỗ mới mở, chưa thấy người, một con chó vàng nhe răng trợn mắt đã nhảy xổ ra, đến là Vệ Thanh cũng lùi lại mấy bước.
Gặp chó dữ, Hoắc Khứ Bệnh lắc cổ tay, chủy thủ đã cầm trong tay áo, bị Vệ Thanh ngăn lại mới thôi.
“Quay lại, quay lại…” Một bà gọi chó vàng lại, ánh mắt thăm dò không thiện ý nhìn Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh, “Là mấy người gõ cửa?”
“Vâng.” Vệ Thanh vẻ ôn hòa hữu lễ nói, “Xin cho hỏi Biền Vũ Khiên có ở nhà không?”
“Tìm lão ấy làm gì?” Bà ta không khách khí hỏi.
“Bạn cũ, ôn chuyện.”
Người phụ nữ có cặp mắt sắc chẳng hiền lành, nhìn bọn họ từ trên xuống dưới như là hạng giá áo túi cơm nào đó. Lòng kiên nhẫn của Hoắc Khứ Bệnh có hạn, gặp bà này dám vô lễ với cậu mình bèn muốn phát tác ngay…
Chợt nghe có tiếng đập vỡ chén bát trong phòng, ngay sau đó là tiếng trẻ nít gào khóc, bà kia không màng tới bọn họ, hối hả quay vào nhà.
“Cái thằng phá nhà phá của! Phá nhà phá của! Chỉ biết đập phá…”
Trẻ con khóc lớn, cộng thêm tiếng đánh chửi của đàn bà, thực vô cùng náo nhiệt.
Vệ Thanh Hoắc Khứ Bệnh liếc nhau, Hoắc Khứ Bệnh cất bước vào sân trước, Vệ Thanh đành theo sau.
Trong sân rải rác chỗ này chỗ nọ trồng ít rau trái đương mùa, đại khái là vừa được bón phân, đầy một mùi hôi thối thật khó chịu. Trong ngôi nhà chính, bà kia đang túm đứa bé đánh, con chó vàng ngoắt ngoắt đuôi vui vẻ liếm mớ cháo loãng trên đất.
Thằng bé đã khóc đến hết hơi, hai hàng nước mũi chảy dài…
“Xem từ rày tao có còn cho mày ăn cơm không!” Bà kia hung tợn hét lên rồi mới buông thằng bé khỏi tay, quay lại nhìn thấy chó vàng liếm cháo loãng, bèn giận không chỗ nào phát tiết, phóng chân đá đi.
Chó, nghẹn ngào né chỗ khác.
“Thằng nhỏ này của bà, là con ruột sao?” Hoắc Khứ Bệnh nhíu chặt mày.
Bà kia quay ra, thấy Hoắc Khứ Bệnh Vệ Thanh đều đứng trong sân, cả giận nói: “Các ngươi vào bằng cách nào? Ai cho các ngươi vào đây? Tự tiện xông vào nhà dân hử!”
“Đại tẩu này, ta thật sự là đến tìm Biền Vũ Khiên, nếu anh ấy không có ở đây, vậy cô có thể cho ta biết anh ấy ở đâu không?” Vệ Thanh tiến lên giữ lễ nói, móc khăn trong tay áo, ngồi xổm xuống lau nước mắt nước mũi ngang dọc đầy mặt đứa bé.
Bà kia ngẩn người, nói: “Lão còn đang bán hàng, không về sớm vậy đâu.”
“Bán ở đâu, ta đi tìm anh ấy.”
Vệ Thanh nhìn quanh nhà, đồ dùng nhìn ra dáng chút cũng chẳng có mấy món, quần áo đứa bé mặc trên người rõ ràng là đồ cũ của người lớn sửa lại, y phục của người đàn bà kia hết vá lại sửa.
“Lão ấy, thường hay bán ở dưới cây táo đầu đường ấy.”
“Đa tạ.” Vệ Thanh móc một chiếc túi gấm trĩu nặng từ trong ngực, để lên bàn, ôn hòa nói: “Mấy thứ này xin phu nhân cất kỹ.”
Người phụ nữ cầm túi gấm nhìn sơ, bèn hít một hơi vội vã bỏ lại lên bàn đẩy trở lại: “Mấy thỏi vàng không rõ ràng này ta không nhận được, sẽ hại chết Lão Biền nhà chúng ta.”
“Xin phu nhân yên tâm nhận đi, đây vốn dĩ là những thứ của cậu ấy để ở chỗ ta.” Vệ Thanh mỉm cười giao lại cho bà, “Tại hạ Vệ Thanh, là bạn cũ cậu ấy.”
“Vệ Thanh…” Bà kia giật mình, giương mắt nhìn ông ta, “Vệ Thanh Vệ đại Tướng quân?!”
Vệ Thanh gật đầu.
Từ thoáng kinh ngạc bà kịp tỉnh trí, nhanh chóng quay lại vẻ lạnh lẽo, liếc nhìn Hoắc Khứ Bệnh ngoài cửa, cũng không có định hỏi chàng là ai, thẳng thừng ôm túi gấm vào người, giọng bình thản nói: “Nếu là tiền trợ cấp thăm hỏi vết thương của Vệ Đại Tướng quân, vậy ta nhận, đa tạ.”
Hai chữ “đa tạ” bà cũng không nói quá thành ý, Vệ Thanh không hờn không buồn, cùng Hoắc Khứ Bệnh cáo từ đi ra.
Cánh cổng cũ kỹ nặng nề đóng lại sau lưng, nhìn thấy cậu mình còn phải nhìn sắc mặt một dân phụ chợ búa, Hoắc Khứ Bệnh thật có phần không cam tâm.
“Đưa tiền lưỡng cho bà ấy mà còn phải xin xỏ nữa.”
Vệ Thanh khẽ cười cười, nói: “Ta phải xin bà ấy cũng không sai.”
“Cậu…”
“Là ta thiếu nợ cậu ấy, đưa một số tiền chẳng qua cũng chỉ để cho mình dễ chịu hơn chút.” Vệ Thanh ra khỏi con hẻm, đi đến đầu đường, “Tự nhiên là ta phải xin bà ấy rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh sải bước đuổi theo: “Ngài cần gì phải ôm hết vào trong người chứ. Chính ngài nói, đánh trận nào không có chết người, đừng nói tới bị thương.”
“Ta đã là chủ soái, thì cần chịu trách nhiệm hoàn toàn.” Vệ Thanh thản nhiên nói.
Hoắc Khứ Bệnh khẽ giật mình, hơi khựng bước, nhìn theo bóng lưng người cậu.
Nghe tiếng bước chân ngừng sau lưng, Vệ Thanh cũng dừng bước, từ tốn quay lại, nét mỏi mệt ẩn sâu bên môi: “Khứ Bệnh, mục tiêu của tướng soái chỉ có một, đó chính là chiến thắng. Nhưng thứ mà tướng soái phải gồng gánh, không hề chỉ là thắng hay thua…”
“… Cậu…” Hoắc Khứ Bệnh cảm thấy hôm nay cậu có chút khác biệt xưa giờ.
Vệ Thanh chua chát cười trừ, nói: “Mai này, con sẽ rõ thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT