Tử Thanh như trút được gánh nặng bước khỏi đám đông, Dịch Diệp nãy giờ chết sống cũng không chen vào nổi đám người cuống quýt tới dìu cô, cô khoát tay áo ra hiệu mình không sao.
“Sao lại bị đánh ra nông nỗi này!” Đế Tố nhẹ sờ khuôn mặt tím xanh của cô, tức giận chậc chậc lên tiếng, “Hóa ra mấy tiếng động bên ngoài bọn ta nghe thấy đều là do hắn đánh cậu!”
Khóe miệng rách, bị cậu ta đụng thật xót, Tử Thanh hơi nghiêng đầu tránh đi tay cậu, miễn cưỡng cười nói: “Chỉ là chút bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại.”
“Bị Công Tôn Dực đánh đến mức này còn không sao!” Đế Tố rụt tay lắc đầu, “Nhìn không ra là cậu giỏi chịu đòn đó.”
Tử Thanh không tiếp lời, chỉ hỏi Triệu Chung Vấn: “Thiết Tử đâu?”
“Bị áp giải đi rồi, có lẽ là muốn giết gà dọa khỉ, bắt sáng sớm ngày mai cậu ta lĩnh côn trước mặt mọi người.” Triệu Chung Vấn nhìn cô mãi, “Cậu, không sao thật à?”
“Không sao.”
Tử Thanh thử nhe răng, nặn một nụ cười.
“Không sao thì tốt.”
Triệu Chung Vấn thở dài, thuận tay vỗ vỗ cô, chạm đến chỗ đau sau mắt cô. Tử Thanh chau mi tâm, đau đến ứa mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, cố nén không phát ra tiếng rên. Dịch Diệp nhìn thấy, biết có khác thường nhưng không tiện hỏi thăm rõ ràng trước mặt Triệu Chung Vấn và Đế Tố, đành tạm thời đi sau lưng cô, để ý quan sát.
Đế Tố thấy cô không có gì đáng ngại, bèn nhớ tới một chuyện vừa nãy quan tâm đến, ngạc nhiên nói: “Sao Tướng quân lại cứ quyết phải chọn cậu ra sân thế?”
“Ắt vì lần trước tôi có chỗ bất kính với ngài,” Tử Thanh phỏng nói, “nên ngài muốn trừng phạt chút đỉnh.”
“Bất kính?” Đế Tố hỏi cặn kẽ.
Nếu một năm một mười nói hết chắc chắn sẽ dính dáng đến những chuyện khác, Tử Thanh ậm ờ nói: “Tôi cũng chả nhớ, đoán mò thôi.”
Đế Tố nghi ngờ nhìn cô chằm chằm thêm chút, không hỏi thêm nữa.
Đợi về y thất, Dịch Diệp đóng cửa lại, mới quay sang thấp giọng hỏi Tử Thanh: “Rốt cuộc bị thương ở đâu, nói mau!”
Tử Thanh vịn cột chậm rãi ngồi xuống, thầm biết không thể gạt hắn, bèn nhẹ nhõm cười: “Sau lưng bị đòn hơi nặng, cũng không có gì.”
“Nằm xuống, để ta xem.” Dịch Diệp nói, vừa thốt lời biết có nhiều bất tiện, nhíu mày, “Trước mắt không phải là lúc chú ý mấy chuyện kia…”
Tử Thanh không đáp, yên lặng nằm xuống, chôn mặt nhìn không rõ vui buồn.
Dịch Diệp vén nhu y của cô, không dám vén cao, chỉ dám đến phần eo, bất ngờ nhìn thấy một mảng bầm đen rất đậm, hít một hơi lạnh, tức giận nói: “Chỉ so tài trong doanh thôi mà Công Tôn Dực ra tay ác vậy!” Hắn ấn xuống kiểm tra, xương còn ổn, nhẹ thở phào: “… Ta dùng rượu thuốc xoa bóp cho em, kiên nhẫn chịu đau một chút.”
Tử Thanh thấp giọng đáp..
Dịch Diệp múc ít rượu thuốc từ chiếc bình trong góc tường, đổ vào lòng bàn tay chà mạnh, sau đó áp lên vết thương của cô, dùng sức xoa bóp.
Tử Thanh cắn môi, không hé răng, chỉ thấy gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay nắm cạnh giường.
Để phân tán tinh thần của cô, Dịch Diệp thuận miệng hỏi: “Lần trước không phải em có thể chế ngự Công Tôn Dực ư? Sao lại để hắn đánh ra nông nổi này?”
“Tướng quân ôm bực vì lần trước em vô lễ, em chỉ nghĩ lần này chịu ăn đánh có lẽ sẽ xả được cơn giận của ngài, mai này đừng tìm em sinh chuyện nữa.” Tử Thanh vùi mặt, giọng bị nghẽn.
“Nếu em đánh thắng Công Tôn Dực, nói không chừng ngài ấy sẽ nhìn em với con mắt khác.” Dịch Diệp cười nói, tay không hề ngừng, “Với lại, không phải ngài ấy bảo thắng còn có khen thưởng à?”
“Em không muốn.”
Tử Thanh trầm trầm nói, không nói rõ là không muốn khen thưởng hay để Hoắc Khứ Bệnh nhìn với con mắt khác.
Dịch Diệp khựng lại trong chớp mắt, tự nhủ: “Đáng tiếc Công Tôn Dực không phải thuộc Khúc bọn mình, nếu không mai này chắc chắn hắn cũng có lúc phải nhờ chúng ta, không đến mức ra tay nặng với em vậy.”
Tử Thanh biết Dịch Diệp đã có ý trong lòng, cười nhạt: “Hắn cũng đã có hạ thủ lưu tình rồi.”
“Còn cười nữa! May mà tổ tông phù hộ, xương không sao, vị trí này không thể so với những chỗ khác, có gì sai lầm là nằm cong queo một chỗ rồi!” Dịch Diệp thu tay, sửa lại quần áo cho cô.
Buổi luyện tập sáng sớm hôm sau, ở trước mắt bao người quả nhiên Từ Đại Thiết chịu một trăm hai mươi quân côn, dù Triệu Chung Vấn liên tục xin qua, nhưng vì Mông Đường cũng có mặt, quân tốt chấp hành tuyệt đối không dám qua loa, một trăm hai mươi côn đánh thật bài bản, không chút giả tạo. Đánh xong, Từ Đại Thiết da tróc thịt bong, nửa thân dưới máu thấm ướt hơn phân nửa, đám Triệu Chung Vấn cuống quýt cõng cậu ta về y thất.
Bình thường cậu ta khỏe còn hơn trâu, song tự dưng bị đánh đến mức đó, Từ Đại Thiết cũng phải thành hơi thở mong manh. Dịch Diệp rửa sạch vết thương, đắp thuốc, băng bó đâu ra đấy, đến cả Tử Thanh cũng không xen tay vào được, chỉ canh giữ bên lò sắc thuốc.
“Nghiêm trọng không?” Triệu Chung Vấn hỏi Dịch Diệp.
“Chỉ cần cậu ấy nghe tôi, đàng hoàng dưỡng thương, thành thật uống đủ thuốc thì không sao.” Dịch Diệp nhìn Từ Đại Thiết đang hôn mê, cậu đang nhíu mày như viên sắt, lo lắng nói, “Anh xem cậu ấy hiện giờ kìa, chỉ e là vài bữa lại gây họa gì không chừng.”
Triệu Chung Vấn thở dài: đầu Thiết Tử không dùng được, còn là đứa cứng như đá, hôm qua biết phải chịu quân côn mà cậu ta vẫn không hề cảm thấy mình có lỗi, chỉ tập trung vào chuyện muốn về nhà.
Thấy hai người bối rối, Đế Tố ở bên cạnh chen vào nói: “Chúng ta làm phong thẻ thư giả, dỗ cậu ta trước được không, dầu gì thì Thiết Tử cũng không biế chữ.”
“Dỗ sao, lừa cậu ta bảo mẹ và em gái cậu ta còn sống, nhà cửa cũng không sao à?” Thấy Đế Tố đứng nói chuyện không đau eo, Triệu Chung Vấn tức giận nói, “Chú mày tử tế với cậu ấy thế à?”
Đế Tố nhún vai, phản đối: “Lão Đại, anh nghĩ nhiều vậy làm gì, chỉ cần cậu ấy vui vẻ đã, lừa gạt trước thì có gì trở ngại, tối thiểu chúng ta cũng không cần cả ngày nơm nớp lo sợ cho cậu ấy.”
Dịch Diệp chậm rãi rửa tay trong chậu, không trả lời.
Cửa mở, Tử Thanh bưng chén thuốc cẩn thận đi tới, thoáng ngó qua Từ Đại Thiết còn hôn mê trên giường, đặt chén thuốc lên bàn.
Triệu Chung Vấn nhíu mày im lặng mãi lâu, mới nói: “Hôm qua Tướng quân có cho lập danh sách ai không rõ tung tích người nhà, giao cho Ưng Kích Tư Mã, nói không chừng chính là để yêu cầu quan trên ở địa phương hỗ trợ tìm người.”
“… Nói không chừng sẽ không tìm thấy đấy!” Đế Tố bĩu môi.
“Ta mặc kệ, muốn gạt cậu ấy sao thì tùy các cậu!”
Triệu Chung Vấn đứng phắt dậy, vẻ đùng đùng sải bước ra y thất, khiến Đế Tố sửng sốt.
“Lão Đại phát khùng gì thế?” Cậu ta không hiểu hỏi.
“Mẹ và vợ anh ấy hiện giờ cũng không rõ tung tích,” Dịch Diệp thở dài nói, “Cậu đừng trêu vào anh ấy.”
Đế Tố cũng tức giận, vội la lên: “Ai trêu?! Không phải đang bàn chuyện Thiết Tử à?”
“Được được được, cậu cũng ra ngoài đi, hò hét ầm ĩ, không cho Thiết Tử dưỡng thương.”
Thấy Đế Tố vẫn còn tâm tính trẻ con, khó mà hiểu tình cảnh trong lòng Triệu Chung Vấn, Dịch Diệp không muốn nói thêm, đẩy cậu ta ra ngoài, xoay lại, thấy Tử Thanh đang nhìn khói bốc trên chén thuốc đến ngẩn ra.
“Tí nữa mà cậu ấy vẫn chưa tỉnh phải cố mà đút cho hết.” Dịch Diệp mệt mỏi ngồi phịch xuống giường, nhìn Từ Đại Thiết như ngọn núi nhỏ, thở dài đánh thượt: “Trận còn chưa đánh, đã bị thương đến mức này…”
Đương nói đến đây, cửa chợt bị đẩy ra, một người nghênh ngang bước vào, giương mắt nhìn thấy đầu tiên là Tử Thanh, trên mặt còn vết bầm tím, không khỏi nhíu mày…
“Công Tôn Dực!” Dịch Diệp hơi kinh hãi, hấp tấp ở ngăn trước mặt Tử Thanh, “Cậu không phải thuộc Khúc bọn ta, sao lại đến đây?” Công Tôn Dực ở cùng một doanh với họ nhưng khác Khúc, mỗi Khúc đều có y sĩ riêng, về lý nếu có bệnh hắn ta cũng không nên tới nơi đây.
Công Tôn Dực nhìn Dịch Diệp cười hắc hắc: “Ta đây nghe nói cậu y thuật cao minh, nên đặc biệt đến tìm đó.”
Dịch Diệp nghi ngờ nhìn Công Tôn Dực chằm chằm, hắn chẳng đến mức tin chuyện hoang đường y thuật cao minh gì, chỉ là so với mấy lần phách lối kiêu căng trước thì lần này giọng nịnh nọt của Công Tôn Dực làm anh rất ngạc nhiên,
“Cậu… không thoải mái ở đâu?”
Chờ mãi cho đến khi Tử Thanh ra phía sau tấm bình phong lấy giáp, Dịch Diệp mới chuyển qua ngồi xuống bàn trà, ra hiệu Công Tôn Dực cũng ngồi xuống bắt mạch.
Công Tôn Dực cười ngồi xuống theo, trở lại cười nói: “Xem bệnh cũng không phải là chuyện gấp, chủ yếu là ta muốn đến thăm Tử Thanh huynh đệ, hôm qua Tướng quân Giáo Úy đều thấy cả, ta không thể múa máy cho đẹp, quyền cước không có mắt, giờ nhìn thấy Tử Thanh huynh đệ đã êm đẹp, ta yên tâm rồi. Ha ha… Ha ha…” Hắn gượng cười.
Dịch Diệp nghe ra mùi nịnh nọt trong giọng hắn quá rõ, dẫu không hiểu sao tự dưng hắn lại thay đổi thế, song vẫn nghiêm túc bày ra điệu bộ giải quyết việc chung, lạnh nhạt nói: “Cậu đừng để ý đến nó nữa, nói đi, chỗ nào không thoải mái?”
Công Tôn Dực cười ngượng ngùng, không đi vào câu hỏi: “Ta nghe nói tháng trước cậu cho Lăng Oai Bột Tử dùng một phương thuốc, rất hiệu nghiệm…”
Lười nghe hắn nịnh hót, Dịch Diệp mất kiên nhẫn, chụp tay hắn đặt lên bàn bắt mạch…
Mãi lâu, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, đều đang đợi đối phương mở miệng.
“Nói đi, chỗ nào không thoải mái?” Dịch Diệp không hiểu, càng thêm không kiên nhẫn.
Công Tôn Dực nhíu mày: “Không phải cậu mới xem mạch à? Chẩn bệnh không ra sao?”
“Mạch của cậu…” Dịch Diệp tập trung chẩn bệnh, hồi lâu thu tay, mắt ngó xuống phần dưới, có chỗ đoán ra được vì sao Công Tôn Dực lại tới đây, “Thận khí… Cậu bị, bệnh liệt dương?
Công Tôn Dực muốn bịt miệng hắn thì đã không kịp, ý cười trên mặt mất sạch không còn tăm tích, nhe răng với Dịch Diệp, hung ác nói: “Nếu cậu dám nói lung tung ra ngoài, ta cắt lưỡi cậu nhắm rượu ăn ngay.”
Trái lại Dịch Diệp vẫn có phần trấn định, ánh mắt mang ý cười giễu rõ ràng, nói: “Rốt cuộc là sao, cậu không nói, sao ta viết đơn thuốc được? Không mở toa thì làm sao chữa?”
“…Thì là… cái đó…” Công Tôn Dực rề rà mãi, mới không cam nguyện nói, “thì là ra tới chợ, đã hết tiền… cậu đừng dài dòng nữa, phương thuốc bốc chữa Lăng Oai Bột Tử ấy, cho ta một phần, Mười lăm ta còn ra ngoài nữa.”
Dịch Diệp biết không ít sĩ tốt lúc ra ngoài sẽ lén đi xóm làng chơi của Lũng Tây, nhưng không ngờ Công Tôn Dực cũng đi, ngạc nhiên nói: “Không phải cậu thích nam phong à, sao cũng có hứng thú với phụ nữ thế?”
Công Tôn Dực trừng mắt: “Nói nhảm, hiếm khi có dịp ra ngoài, nếm thử thịt tươi một chút sao a.”
Lần này đến phiên Dịch Diệp á khẩu không trả lời được, hồi lâu nói: “Cậu thật đúng là ăn tạp.”
Tử Thanh mặc thiết giáp, từ sau tấm bình phong bước ra. Công Tôn Dực dán mắt lấy cô, cười cổ quái: “Tử Thanh huynh đệ, cậu cùng Hoắc Tướng quân có giao tình khi nào thế, thảo nào không để mắt đến ta.”
Sầm mặt lại, Tử Thanh thuận tay quơ hai hạt hạch đào trên bàn, đưa một quả cho hắn, lạnh nhạt hỏi: “Ăn chứ?”
“Được, ta thích nhất món này.” Công Tôn Dực vui mừng, định đưa tay ra đón.
Tử Thanh hơi rụt về, tay dùng sức, chỉ nghe lách tách, đến khi cô mở tay thì hai quả hạch đào đều bị bóp nát. Cô thả hạch đào ra trên bàn, lạnh lùng nhìn Công Tôn Dực: “Từ từ ăn.” Dứt lời, đứng dậy đi thẳng ra y thất.
Công Tôn Dực ngây ra, cũng cầm một quả hạch đào trong tay, thử bóp bóp, bóp đến lòng bàn tay đau nhức,…
“Cậu không ăn à? Vị cũng không tệ lắm.” Dịch Diệp nhặt thịt hạch đào trong mớ vụn hạch đào ném vào trong miệng, nhìn Công Tôn Dực cười nói.
Công Tôn Dực chợt chẳng muốn ăn nữa, đặt hạch đào xuống, tức giận nói: “Cậu em này của cậu tính nết cũng dữ dội thật, ta chỉ mới nói chút thôi, cũng có làm gì nó đâu.”
“Nó nom thì nhã nhặn, nhưng thật ra là đứa cộc tính, một câu không đúng là có thể trở mặt,” Dịch Diệp chợt ý thức đang nắm một nhược điểm hiếm có trong tay, bèn chuyển đề tài, từ tốn nói, “theo quy định, phàm người đến xem bệnh đều phải ghi sổ, nhưng cậu cũng chẳng phải là sĩ tốt trong Khúc ta, không nhập sổ được, thật có chỗ khó…”
Công Tôn Dực chống người, mặt đối mặt Dịch Diệp, buồn bực nói: “Chú mày mà dám ghi vào sổ, ta sẽ chặt tay chấm giấm ăn đấy.”
Dịch Diệp rụt đầu, cười hắc hắc nói: “Gấp cái gì, không phải ta đang thương lượng với cậu à.”
Công Tôn Dực cũng không ngốc, ngoái đầu nhìn theo phương hướng Tử Thanh rời đi, nhíu chặt mày: “Không cần phải nói, hôm nay cậu giúp ta một lần, mai này nếu cậu gặp phiền phức, ta cũng sẽ không đứng ngoài nhìn.” Hắn thăm dò sắc mặt Dịch Diệp, nói tiếp, “Ai cũng có túng quẫn, nói chi là trong quân…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT