Tế thiên qua đi, đại quân nhổ trại, tất thảy đâu vào đấy.
Vì Tử Thanh không thể cưỡi ngựa, cho nên chỉ có thể đi theo khối lương thảo quân nhu đi phía sau quân Hán. Hoắc Khứ Bệnh đặc biệt sắp xếp xe ngựa riêng cho cô, cũng để Hình Y Trưởng theo bên cạnh.
Toán người Oman cũng đã chờ xuất phát, sắp về Lâu Lan.
“Oman, cậu phải bảo trọng đấy! Mai này sẽ có một ngày, ta đi thăm cậu, được chứ?” Chỉ gặp được mấy ngày ngắn ngủi lại phải biệt ly, trong lòng Tử Thanh rất không nỡ.
Oman cười không nói, cách đó không xa là người Lâu Lan theo hầu cùng trong chuyến này đang im lặng chờ hắn, hắn lại chẳng hề có ý muốn rời đi.
“Bọn họ đang chờ cậu đấy…” Tử Thanh nhắc nhở.
“Lần này, để ta đưa cô đi.” Trong tươi cười Oman có vẻ khổ sở không nói ra được, “Lần trước, lúc ta rời biên tái, nghe thấy tiếng cô lại không thể ngoảnh đầu. Thứ tra tấn đó, ta không muốn chịu thêm một lần nữa.”
“Oman…”
Hoắc Khứ Bệnh giục ngựa tới, cáo từ Oman: “Đi đường cẩn thận, sau này còn gặp lại!”
Oman mỉm cười, “Với hai ta mà nói, ta nghĩ, sau này không gặp lại vẫn tốt hơn!”
“Chuyện tương lai, ai có thể nói rõ được chứ.” Hoắc Khứ Bệnh cười nói, “Nói không chừng ta có thể có lúc vải gai giày cỏ thì sao.”
Oman lắc đầu cười nói: “Không dễ. Đối với hoàng đế nhà Hán, ngài chính là một thanh vũ khí sắc bén tuyệt thế, nếu ông ta không dùng, chỉ sợ… Tướng quân bảo trọng!”
“Bảo trọng!”
Hoắc Khứ Bệnh vừa cưỡi trên lưng ngựa vừa chắp tay, rồi quay lại đuổi theo Hổ Uy Doanh đã xuất phát đằng trước. Tuy Oman không nói hết lời, chàng cũng đã hiểu, từ nhỏ chàng đã ra vào trong cung, chàng vô cùng rõ tính tình của Lưu Triệt: Một thanh vũ khí sắc bén tuyệt thế, nếu không thể để chính bệ hạ dùng, bệ hạ thà rằng hủy đi, cũng sẽ không để nó rơi vào tay kẻ khác.
Tử Thanh cũng đã nghĩ đến chỗ Oman chưa nói hết…
“Thanh nhi, được nghe một khúc Cầm Ca của Hoắc Tướng quân, muốn cất đi vũ khí, giấu đi cung tên ấy, cũng không phải là chuyện dễ. Lần này các người hồi triều rồi, e là mai này thật sự không dễ sống. Giờ cô đã có con cái, cũng nên kiềm chế lại, việc vớ vẩn chớ có quan tâm, phải luôn nghe lời Hoắc tướng quân biết chưa.” Oman lải nhải dặn dò cô liên hồi.
Tuy không hiểu hết ý nghĩa trong lời Oman nói, song nhìn sắc mặt hắn khác thường, Tử Thanh đành gật đầu lia lịa.
Đương nói, phía vận chuyển lương thảo quân nhu quân Hán cũng sắp sửa xuất phát, từng chiếc xe ngựa chở đồ từ từ di chuyển.
“Nhớ, chỉ khi cô còn êm đẹp, ta mới có thể cảm thấy còn sống cũng không tệ hại như vậy!” Oman cuối cùng nắm lấy tay cô, dúi một vật vào tay cô.
Tử Thanh cúi nhìn, là một con hồng hạc khắc gỗ, thủ công mộc mạc, chẳng biết tại sao trên cánh lại nhiễm vết máu, đã khô đông sẫm màu.
“Hỏa liệt điểu, thần thủ hộ của Lâu Lan, nó có thể bảo vệ cô!”
“Oman…”
Tử Thanh đẩy màn che phía sau xe, nhìn Oman đứng tại chỗ, nụ cười xán lạn từng chút từng chút dần mờ đi trong tầm mắt.
Chợt nghe có tiếng trống nổi lên, từng nhịp từng nhịp, nhịp trống nguyên thủy lại rất có tiết tấu, quen thuộc lạ thường, đến từ chiếc trống da dê trong tay tùy tùng bên cạnh Oman.
Oman vẫn đứng ở đó nhìn cô, mang nụ cười trên mặt, sau đó nói một câu. Với khoảng cách giữa bọn họ, Tử Thanh vốn chẳng thể nghe được tiếng của hắn, nhưng hốc mắt cô lập tức ướt nhòa, cô biết Oman nói gì — “Ta nhảy múa cho cô xem nhé!”
Hắn đứng trên chỗ cao dốc núi, ánh nắng rơi xuống người hắn, dát lên một lớp ánh sáng nhè nhẹ.
Sau đó hắn bắt đầu múa theo nhịp trống, giơ tay nhấc chân, vạt áo bay múa, như là tinh phách giữa trời đất hóa thành một tia sáng, khiến người không dám dời mắt, tựa như chỉ cần một thoắt rời đi, tia sáng sẽ biến mất ngay trong sương mù chốn thảo nguyên không còn tăm tích.
Một thứ gì đó chôn sâu ở trong xương tủy…
Chảy trong máu hắn…
Chập trùng giữa những hơi thở của hắn…
Tất cả những gì Oman không thể nói ra miệng đã được tứ chi phát huy vô cùng tinh tế của hắn biểu lộ ra.
Lần từ biệt này, đã là không còn ngày gặp lại.
Trong lòng hắn quá rõ chuyện này.
Nhịp trống mỗi lúc một nhanh, hai tay hắn mở về phía chân trời, thành kính hiến tế, nụ cười trên mặt, bắt đầu nhanh chóng xoay tròn.
Ánh nắng chập chờn. Sương mù đang từ từ tan đi.
Vạt áo bay múa, sắc nắng lấm ta lấm tấm, hắn như con Phượng hoàng muốn vỗ cánh bay cao.
Dáng Oman đẹp đến mức gần như thần kỳ.
Mấy ngày sau đó, Tử Thanh vẫn luôn đi theo đội quân nhu, trốn trong xe ngựa, khó tránh khỏi bị người đồn đoán.
Hoắc Khứ Bệnh chỉ nói ra ngoài là vết thương cô trở nặng, Triệu Phá Nô, Bá Nhan thì không sao, còn Phương Kỳ, Cao Bất Thức lại hết sức quan tâm.
Lý Cảm không ngốc, trực tiếp đến hỏi Hoắc Khứ Bệnh. Hoắc Khứ Bệnh cũng không gạt anh ta, báo luôn sự thật. Lý Cảm đờ ra hồi lâu, mới phẫn nộ nói: “Sao ngài dám để muội ấy không danh không phận đi theo bên cạnh ngài thế chứ!”
Hoắc Khứ Bệnh cười khổ, “Huynh cho là ta không muốn cho nàng ư? Là cô nhóc này kị chức phu nhân Phiêu Kỵ Tướng quân như mãnh hổ, ta chỉ có thể thuận theo nàng. Hiện nàng đã có thai, vì suy nghĩ cho con, không thể không thiệt thòi cho nàng.”
Nghe chàng nói, Lý Cảm mới thôi truy cứu, nhưng dù sao Tử Thanh cũng là cô gái từng có hẹn ước với mình ngày xưa, giờ biết được nàng ấy thật sự thành vợ người khác, trong lòng không khỏi trống vắng.
Lần này xuất chinh, từ Hán đình đến sa mạc Gobi, há chỉ có từng đó ngàn dặm xa, quân Hán trải qua bôn ba cả một quãng đường dài, dù đại thắng Hung Nô nhưng cũng không tránh khỏi người mệt ngựa mệt, nên trên đường về đi chậm rãi, không cần vùn vụt mỗi ngày.
Tử Thanh xứng là bệnh nhân hợp tác nhất, mặc kệ lão Hình bưng cái gì đến, cô đều ăn uống sạch sẽ, nhưng mỗi ngày vẫn nôn ói rất dữ, ăn cái gì cũng nôn, ngay cả đi ngủ cũng ngủ không yên. Mỗi đêm Hoắc Khứ Bệnh đều đến thăm cô, chỉ thấy cô càng thêm gầy rộc, sốt ruột ghê gớm.
Chỉ có mỗi lão Hình vững như Thái Sơn, “Không sao đâu, yên tâm đi, ai cũng thế thôi, lúc mẹ nó mang thai nó cũng vậy, làm cha nó sốt ruột đi lòng vòng, nhưng không phải vẫn sinh em bé êm đẹp sao.”
Tử Thanh thế mới biết hóa ra khi mẹ mang thai mình cũng từng chịu khổ vậy, buồn bã thở dài, biết mẹ mình đã từng không dễ.
“Đúng rồi, em nếm thử thứ này đi.” Hoắc Khứ Bệnh móc một túi nhỏ trong ngực ra, “Hôm nay quân sĩ theo hầu tìm được, có khi giúp khẩu vị em tốt hơn chút.”
Tử Thanh nhận lấy, mở túi nhỏ, bên trong đựng ô mai, kìm lòng không đặng sáng rỡ mắt, nhón một viên cho vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt.
Dù không hỏi Hoắc Khứ Bệnh cũng nhìn ra được, mấy ngày qua hầu như chẳng hề thấy cô hào hứng mấy với ăn uống, thấy cô thích ăn đã hơi thở phào, “Ô mai khai vị nhuận tỳ, em ăn vào nói không chừng cũng thấy khẩu vị tốt lên nhiều.”
“Sao trong quân lại có thể có món này ạ?” Tử Thanh ngạc nhiên hỏi.
“Trước mỗi lần xuất chinh, mẹ ta đều gói ghém vài thứ cho người đưa tới, thật sự là cái gì cũng có!” Hoắc Khứ Bệnh cảm khái nói, “Ta cũng không lục xem, toàn là quân sĩ theo hầu phụ trách giữ chúng. Hôm nay lệnh bọn hắn lục thử thì tìm được món này.”
Hai người đang nói, chợt có khoái mã từ đằng trước tới, là tiếu tham do Hoắc Khứ Bệnh phái đi liên lạc với nhánh Vệ Thanh.
“Tướng quân!”
Tiếu tham phi người xuống ngựa, móc chiến báo trong ngực ra cung kính dâng lên Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh nhận lấy, bước đến dưới ánh đuốc nhìn kỹ, hơi trầm mặt, quay sang Tử Thanh lơ đãng nói: “Toán quân Cậu xuất lĩnh gặp được chủ lực Hung Nô, đã để Y Trĩ Tà chạy thoát.”
Tuy sắc mặt chàng hờ hững song Tử Thanh vẫn có thể nghe ra nặng nề trong lòng chàng, Vệ Thanh bị Lưu Triệt bỏ bê không dùng đã lâu, hẳn thừa dịp xuất chinh lần này lập quân công, không ngờ trời xui đất khiến, nhánh Vệ Thanh vốn nên truy kích tộc Tả Hiền Vương lại đụng phải chủ lực Hung Nô, lại để cho Y Trĩ Tà chạy thoát, tất nhiên Lưu Triệt không vui.
Hoắc Khứ Bệnh bảo tiếu tham: “Chuyến này vất vả, đi nghỉ ngơi đi.”
Viên tiếu tham hình như còn gì chần chừ, trù trừ bước chân. việc gì?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi.
“Còn có một chuyện, đến lúc gần đi ti chức mới biết, trong chiến báo cũng không ghi chép. Ti chức… không biết có nên nói không?” Tiếu tham hơi do dự nói.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Mau nói!”
“Là liên quan tới Tướng quân Lý Quảng. Tướng quân Lý Quảng vì lạc đường nên đã làm trễ chiến cơ, Đại Tướng quân vì phải viết chiến báo trình lên đương kim Thánh thượng, đã phái Trưởng sử đi hỏi nguyên do Lý Quảng lạc đường, nhưng Lý Quảng Tướng quân một chữ không nói. Đại Tướng quân đành lệnh Trưởng sử gọi thủ hạ Lý Quảng đến tra hỏi, nào ngờ, nào ngờ…” Tiếu tham dừng đoạn mới nói, “Tướng quân Lý Quảng ngăn không cho họ đến, nói mọi chuyện đều là lỗi của mình, tiếp đó rút đao tự tử.”
“Lý Lão Tướng quân tự tử…”
Hoắc Khứ Bệnh không thể tin nổi, thật không ngờ rằng là một lão tướng Hán triều, cuối cùng Lý Quảng lại lựa chọn con đường tự tử này.
Tử Thanh đờ người, mãi không thốt ra lời.
“Ngươi tuyệt đối không được bàn tán việc này trong quân, hãy nhớ!” Hoắc Khứ Bệnh căn dặn tiếu tham.
“Ti chức đã rõ.” Tiếu tham lui xuống.
Tử Thanh hiểu nỗi lo trong lòng Hoắc Khứ Bệnh.
Trước mắt Lý Cảm đang ở trong quân, nếu biết được phụ thân bỏ mình, lại là do bị Vệ Thanh phái Trưởng sử dẫn đến tự tử, trong nhất thời buồn bực nộ khí công tâm, nói không chừng sẽ gây ra chuyện náo loạn trong doanh. Uy tín Hoắc Khứ Bệnh trong quân rất cao, muốn cách chức Lý Cảm cũng không khó, nhưng như thế Lý Cảm sẽ mất hết tiền đồ.
Hoắc Khứ Bệnh trầm tư suy nghĩ một lát, nói: “Chuyện này không giấu được bao lâu, so với việc để huynh ấy biết từ miệng người ngoài, chẳng bằng từ chính ta báo cho huynh ấy.”
“Tướng quân…” Tử Thanh lo âu nhìn chàng.
Hoắc Khứ Bệnh đưa tay, nhẹ xoa giãn mi tâm cô, “Chớ cau mày, lão già nói, thời điểm này phải tránh buồn bực khổ sở. Nhớ, còn có ta ở đây, em không cần lo lắng gì cả.”
Tử Thanh cũng không thể làm gì khác gật đầu nghe theo.
Hoắc Khứ Bệnh không cho người đi triệu Lý Cảm, mà là tự mình sang tìm anh ta.
Lý Cảm đang ngồi cùng đám sĩ tốt ăn cháo lúa mạch, nụ cười khoan hậu, không hề tỏ vẻ kiêu ngạo. Về điểm đồng cam cộng khổ với sĩ tốt này, anh ta rất có phong phạm di truyền từ Lý Quảng.
“Tướng quân!” Nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh đi tới, Lý Cảm cho rằng Hoắc Khứ Bệnh đến tuần sát, buông bát đứng dậy thi lễ.
Hoắc Khứ Bệnh ra hiệu miễn lễ, nhìn anh nói: “Ta vừa mới nhận được chiến báo của nhánh quân Đại Tướng quân…”
Con người Lý Cảm trung hậu, lại tuyệt đối không phải hạng người chậm chạp, lập tức hiểu ra nhất định Hoắc Khứ Bệnh có tin tức của cha mới đặc biệt tới tìm mình, vội theo Hoắc Khứ Bệnh đi đến một nơi yên tĩnh.
“Tướng quân, phải chăng gia phụ…”
Thấy sắc mặt Hoắc Khứ Bệnh khác thường, trực giác Lý Cảm đoán cha đã xảy ra chuyện trên chiến trường, lòng nóng như lửa đốt, không biết rốt cuộc là cha đã chết trận hay là bị thương.
Hoắc Khứ Bệnh cố gắng nói với giọng hết sức bình thản: “Lần này Lý Lão Tướng quân theo Đại Tướng quân xuất chinh, bị lạc, không kịp hội hợp cùng đại quân, làm trễ chiến cơ.”
Thì ra là thế, Lý Cảm hơi thả lỏng, nhưng lại buồn lo cho cha ngay: Có được cơ hội xuất chinh lần này không dễ, đến khi lâm chiến lại lạc đường, trong lòng cha nên buồn bực đến mức nào chứ!
“Đại Tướng quân vì phải viết chiến báo trình bẩm Thánh thượng, cho nên đã phái Trưởng sử hỏi nguyên do bị lạc, Lý Lão Tướng quân từ chối không đáp; Đại Tướng quân đành phải lệnh trưởng sử đưa phụ tá Lý Quảng về tra hỏi, nhưng lại bị Lý Lão Tướng quân ngăn lại…” Muốn nói tiếp nhưng lại thấy có phần khó khăn, Hoắc Khứ Bệnh dừng đoạn.
Lý Cảm biết rõ tính cha, sốt ruột thở dài, “Thế Đại Tướng quân đã dùng quân pháp xử trí với cha?”
“Không phải,” Hoắc Khứ Bệnh lặng lẽ nói, “Là Lý Lão Tướng quân tự nói lạc đường là tội của một mình ông ấy, ông ấy đã… rút đao tự tử.”
“Cái…, cái, cái gì…” Lý Cảm bỗng trợn mắt, không thể tin tiến sát đến chàng, giọng khẽ run, “Ngài… nói cái gì?! Nói cái gì!”
Hoắc Khứ Bệnh không lên tiếng, yên lặng nhìn, chàng biết Lý Cảm đã nghe thấy.
“Sao có thể như vậy? Cha… sao cha lại đến mức tự tử chứ?”
Nước mắt Lý Cảm chảy dài, anh ta hãy còn nhớ lần cuối cùng gặp mặt cha trước khi xuất chinh, xưa nay cha uy nghiêm, song anh nhìn ra được lần này cha quả là rất vui khi có thể xuất chinh. Dù có chết nơi sa trường, với cha mà nói cũng là vinh quang, nhưng tự tử… Rốt cuộc thì ông đã nản lòng thoái chí đến mức nào mới chọn cách tự tử chứ?
“Trước mắt ta cũng không rõ chi tiết cho lắm.” Hoắc Khứ Bệnh thở dài, “Có lẽ là Lão Tướng quân khinh thường biện giải cho mình, nhất thời xúc động phẫn nộ, mới đi con đường này.”
Lý Cảm nhìn đêm tối đen như mực trước mặt, không thốt một lời, nhưng anh ta thực sự muốn biết chân tướng.
Tại sao cha lại tự tử?
Chỉ là xúc động phẫn nộ nhất thời sao? Hay là trong đó còn có nguyên nhân khác mà anh ta không biết?
“Mấy ngày nữa là đại quân sẽ có thể qua sông, ta có thể ưng thuận cho huynh đi trước một bước.” Giọng Hoắc Khứ Bệnh rất nhẹ, “Mùa hạ khí trời nóng bức, huynh chạy về càng sớm càng tốt.”
Nghe vậy, nhớ tới bóng hình cha, lòng Lý Cảm quặn đau, thi lễ: “Đa tạ Phiêu Kỵ Tướng quân, ta, ta… cáo từ.” Nói xong, anh ta quay người đi ngay, dắt ngựa của mình, xông vào giữa bóng đêm mịt mờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT