Đầu xuân năm nay, Hung Nô tập kích Tả Bắc Bình và Định Tương, giết hơn ngàn người, sau đó Hoắc Khứ Bệnh đặc biệt phái Triệu Phá Nô đến hai địa phương này trưng binh, theo thẻ thư Triệu Phá Nô hồi bẩm, được hơn hai ngàn người làm nông, đã mang đến Lũng Tây.

“Mông Đường luyện tân binh rất giỏi, ta muốn đưa năm trăm quân đến chỗ anh ta.” Lúc nghỉ ngơi trên đường, Hoắc Khứ Bệnh uống nước tính toán nói, “Năm trăm quân khác cho Lý Cảm…”

“Lý Cảm?!”

Tử Thanh thế mới biết Lý Cảm cũng đã về quân Hoắc Khứ Bệnh, nao nao. Hiện cô đã thay y phục quân Hán, áo gai vải thô bào đỏ, mặc lên người, buộc tóc lên, nghiễm nhiên lại là viên Trung Lang Tướng thiếu niên kia.

“Ừm, Lý Quảng theo quân cậu của ta, còn Lý Cảm đến chỗ ta.” Hoắc Khứ Bệnh nhìn cô, buông túi nước, đưa tay sửa sang lại phát quan cho cô, bổ sung một câu, “Lý Cảm lãnh binh ở Kiến Uy Doanh, còn em ở lại Hổ Uy Doanh của ta, sẽ không đụng mặt anh ta.”

“Em… dưới tay em có binh không?” Tử Thanh cúi đầu, nhẹ đá hòn sỏi nhỏ trên đất.

“Không có.” Hoắc Khứ Bệnh dứt khoát đáp lời.

Tử Thanh bất mãn ngẩng nhìn chàng: “Thế em vào trong quân làm việc gì?”

“Không có việc gì cụ thể, chủ yếu là làm lặt vặt.”

“Tướng quân, ngài…”

“Sao hả, còn muốn chống lại tướng lệnh?!”

Hoắc Khứ Bệnh ngước cằm nhìn cô, một vẻ ta là Tướng quân ta quyết định.

“Ti chức không dám.”

Trứng chọi đá, Tử Thanh hết cách, đành phải dạ thưa đáp lời.

Hoắc Khứ Bệnh lườm cô, khẽ mỉm cười. Không cho cô lãnh binh không phải là vì cô không có năng lực lãnh binh mà chỉ vì tư tâm của chàng. Thân là tướng lĩnh, chàng quá biết một người lãnh binh phải chèo chống trên vai bao nhiêu thứ. Tử Thanh rất nặng lòng, nếu để cô lãnh binh, mai này xuất chinh lúc sĩ tốt có chỗ thương vong, nhất định sẽ thành đả kích đối với cô nhóc.

Trên bờ vai gầy của cô đã gồng gánh quá nhiều, chàng không muốn đặt thêm gánh nặng.

“Đúng rồi, Tướng quân, có chuyện này chúng ta phải nói trước, phải định ra một quy củ.” Tử Thanh chợt nhìn chàng, nét mặt rất nghiêm túc.

Hoắc Khứ Bệnh nuốt nước bọt, thả túi nước nói: “Nói.”

“Ở trong quân, em chính là Ti Luật Trung Lang Tướng, ngài là Tướng quân, giữa hai ta không thể có bất kì hành vi gì vượt qua quân hàm.” Cô trịnh trọng nói.

Hoắc Khứ Bệnh cau mày, nghi ngờ nhìn cô chằm chằm, mãi lâu mới từ tốn hỏi: “Em là đang lo cho ta, hay là lo cho chính em?”

Tử Thanh cứng lưỡi, suy nghĩ lỡ nói thật chắc sẽ chọc giận ngài, nói bừa: “Đều có cả.”

“Thật ư?” Chàng nhíu mày.

Cô không biết làm thế nào đành nhìn chàng cười.

“Được! Quyết định vậy đi!” Chàng gật đầu ưng thuận.

Định Xuyên cách chỗ Hổ Uy Doanh của Hoắc Khứ Bệnh chỉ hơn nửa ngày lộ trình, Huyền mã và Tuyết điểm điêu lại rất thần tuấn, còn chưa tới nửa ngày đã nghe tiếng vang lớn của bầy ngựa lao nhanh như sấm sét từ xa xa truyền đến.

Đợi đến cổng doanh, Tử Thanh nheo mắt, hơi ngẩng đầu, nhìn lá cờ lớn màu đỏ tung bay phần phật trong gió — một chữ Hoắc màu mực đậm thiết họa ngân câu nặng nề.

Dõi mắt nhìn lại, xa xa chỉ thấy được bụi mù cuồn cuộn bốc thẳng lên trời, thoang thoảng nghe tiếng lưỡi mác; cách đó không xa có một toán người mặc bào đỏ thẫm, bọc giáp đang cầm thiết kích thao luyện, xa hơn nữa là cầm trường sát thao luyện. Từng sĩ tốt mặt không cảm xúc, lúc đi đường cũng nhìn không chớp mắt, toát vẻ lệ binh túc mã.

Tất thảy đều giống hệt như hai năm trước khi cô vừa tòng quân, người đến đón cũng chính là Triệu Phá Nô, nụ cười trên mặt cũng giống hệt hai năm trước, chỉ nhiều thêm mấy phần sương gió.

“Tướng quân!”

Triệu Phá Nô thi lễ theo quân hàm với Hoắc Khứ Bệnh trước, sau đó mới chuyển sang Tử Thanh, không hề che giấu nỗi kinh ngạc, dùng sức vỗ vai cô: “Thằng nhóc này khá nhỉ! Cậu chui ở đâu ra đấy? Từ sau hè năm ngoái đã tìm không ra bóng dáng cậu, đi hoang ở đâu?!”

Tử Thanh cười, không nói, cũng không phải cố ý không đáp mà thật sự là không thể trả lời.

Thấy Triệu Phá Nô đập Tử Thanh cái sau còn nặng hơn cái trước, Hoắc Khứ Bệnh khẽ nhíu nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, ho nhẹ nói: “Ưng Kích Tư Mã!”

Nghe giọng, Triệu Phá Nô giật cả mình, không dám đùa nữa, chỉnh vạt áo đứng nghiêm: “Tướng quân!”

“Sắp xếp đám mới đến thế nào?”

“Tạm thời để Bá Nhan quản lý, luyện tập vài thứ đơn giản trước. Đáng tiếc người biết cưỡi ngựa không nhiều, còn phải từ từ dạy. Đúng rồi, trong đó cũng có mấy thú y nữa!” Triệu Phá Nô ra vẻ được hời.

“Thú y…” Hoắc Khứ Bệnh trầm ngâm một lát, hỏi, “Lão Hình đâu? Đã đến chưa.”

“Hôm qua vừa đến, vừa mới vào cổng doanh đã phàn nàn một đỗi, hễ ai đụng phải ông đều là bị quở từ đầu đến chân.” Triệu Phá Nô lắc đầu, “Thấy lão già dạo này bực bội muốn chết.”

Hoắc Khứ Bệnh gật đầu, quay qua Tử Thanh: “Em ấy không lãnh binh, anh sắp xếp một chỗ cho em ấy. Sau đó báo đến doanh, ngày mai sẽ nghị sự ở đại trướng, phàm tứ phẩm trở lên, trong tạp hào đều không thể vắng mặt.”

“Rõ!”

Triệu Phá Nô nhận lệnh, trong đầu đã chuẩn bị sắp xếp Tử Thanh ở đâu rồi. Đã không lãnh binh, thì cũng tiện sắp xếp, nghĩ tới nghĩ lui, hình như ở gần chỗ Hình Y Trưởng có phòng, Tử Thanh xuất thân là y sĩ, ở chung chỗ với lão Hình cũng dễ ăn nói. Với cả, đúng là cũng không ai chịu được cái nết lão Hình hết.

“Đi thôi, em nghỉ một lát đi, sau đó ta còn có việc tìm em.”

Hoắc Khứ Bệnh bảo Tử Thanh, vô tình trong giọng nói có phần nhẹ nhàng. Lọt vào tai Triệu Phá Nô, loáng thoáng phát hiện có gì đó không đúng nhưng tỉ mẩn nghiên cứu rốt cuộc là không đúng chỗ nào thì anh ta không nói được.

Tử Thanh gật đầu, sau đó cùng Triệu Phá Nô rời đi.

Hoắc Khứ Bệnh đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô, khóe miệng thoáng mỉm cười, sau đó chàng quay qua nhìn sĩ tốt quân Hán đang thao luyện cách đó không xa. t…

Áo bào đỏ tung bay trong cái lạnh mùa xuân.

Kích sát tấn công, tiếng lưỡi kim loại va nhau chan chát.

Một mùi vị chỉ trong quân mới có xen lẫn trong gió, phớt qua đầu vai chàng, quen thuộc mà thân thiết, chàng hít sâu một hơi dài, sau đó sải bước đi đại trướng.

Triệu Phá Nô nhận lệnh đã đến sớm hơn chàng mấy ngày, xử lý rất nhiều chuyện lặt vặt trước, nhưng vẫn còn rất nhiều việc quân phải chờ chính chàng tự mình xử lý, thẻ tre chồng chất cao cao trên bàn trà, chưa kể một đống chất trên tháp.

Hoắc Khứ Bệnh là kiểu người chuyện hôm nay chớ để ngày mai, thấy thế, cũng không màng tới nghỉ ngơi, vừa cởi áo choàng tiện tay ném lên bình phong; vừa cao giọng gọi người đến mài mực. Bản thân ngồi vào bàn, lấy thẻ tre cao nhất mở ra xem xét…

Giữa chừng, Triệu Phá Nô vào hồi bẩm mấy việc quân, đồng thời bê đi một chồng thẻ tre đã duyệt xong.

Trong bất tri bất giác, trời đã lặn về phía Tây, tia sáng trong trướng cũng từng chút từng chút từ từ tối dần, quân sĩ theo hầu bận rộn châm nến, cơm canh nhà bếp đưa tới, cũng bị đặt sang một bên. Hoắc Khứ Bệnh thỉnh thoảng xoa mi tâm, hết sức chăm chú vào việc quân trước mắt, đôi lúc ho khan vài tiếng.

Đợi đến chừng chàng ngồi sau bàn tự ngẩng đầu, nhắm mắt dưỡng thần, thuận miệng hỏi bên cạnh quân sĩ nói: “Giờ gì rồi?”

“Bẩm Tướng quân, giờ Tuất ba khắc.”

Hoắc Khứ Bệnh nao nao, không ngờ việc phê duyệt quân vụ mất nhiều thời gian vậy, thảo nào lưng hông cứng đờ, rất không thoải mái. Vốn dĩ còn muốn đưa Tử Thanh đi võ đài một vòng, nói không chừng hiện giờ phân nửa nàng ấy đã ngủ.

“Cơm canh đều nguội lạnh, có cần ti chức bưng xuống bếp làm nóng không?” Quân sĩ ở bên hỏi.

“Đi đi.”

Quân sĩ bưng khay ăn rời trướng.

Trong lều bức bối, Hoắc Khứ Bệnh thả bước ra ngoài trướng, trên bầu trời là một vầng trăng tròn, phát ra ánh sáng bạc như có thể tràn ra nước. Xa xa ở giáo trường đang đốt đuốc, không ít người tụ tập ở đó, khi có gió qua, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng huyên náo.

“Phía võ đài đang làm gì vậy? Ai ở đấy?” Chàng thuận miệng gọi lính tuần doanh hỏi.

“Hồi bẩm Tướng quân, Ưng Kích Tư Mã, Cao Giáo Úy và hai vị tiểu Vương Hung Nô hôm nay vừa tới ở bên đó.”

Lần này trong số người chàng chọn lựa có không ít tướng hàng Hung Nô, Cao Bất Thức tất nhiên là không cần phải nhắc tới, còn có Nhân Thuần Vương Hung Nô Phục Lục Chi và Lâu Chuyên Vương Y Tức Kiền. Tuy hai người này đã đầu hàng vài trận, nhưng còn chưa từng cùng quân Hán tác chiến chung, mấy hôm nay vừa đến trong quân, va chạm rất nhiều chỗ với quân Hán, nếu không phải Cao Bất Thức điều đình thì chỉ sợ đã gây ra chuyện.

Muốn tướng hàng Hung Nô cùng quân Hán tác chiến, vốn phải bỏ chút công phu rèn luyện ở cả hai bên, điểm ấy Hoắc Khứ Bệnh đã có chuẩn bị. Lúc trước Cao Bất Thức gia nhập quân Hán, chàng từng phí kha khá tâm tư.

Lại nghe tiếng ồn ào từ phía võ đài truyền tới một trận, Hoắc Khứ Bệnh có vẻ hăng hái đi qua, định xem rốt cuộc là bọn hắn đang chơi trò gì.

Còn chưa đến võ đài, đã nghe sau lưng có tiếng bước chân đuổi tới…

“Tướng quân! Tướng quân!” Là giọng Phương Kỳ, hắn còn lôi kéo Tử Thanh chạy về phía này.

Hoắc Khứ Bệnh quay lại, tầm mắt dừng chỗ tay Phương Kỳ nắm cánh tay Tử Thanh kéo, bất giác nhíu mày.

Chưa tới một lát, hai người đã đến trước mặt chàng.

“Ti chức tham kiến Tướng quân!” Phương Kỳ hồ hởi thi lễ.

Tử Thanh cũng thi lễ theo.

“Vội đi tham gia náo nhiệt hử?” Tất nhiên là Hoắc Khứ Bệnh hỏi là Phương Kỳ.

Phương Kỳ căm giận nói: “Tướng quân, ngài không biết thôi, hai tiểu Vương Hung Nô mới đến kia vương quá là khoa trương, liên tiếp quật ngã bốn năm người chúng ta, không xem tướng Hán chúng ta ra gì mà.”

Hoắc Khứ Bệnh cười gật đầu, vẻ mặt lại rất hài lòng: “Phục Lục Chi và Y Tức Kiền vốn nổi danh là tướng mạnh của Hung Nô, dĩ nhiên thân thủ bất phàm, nếu không ta cũng sẽ không đặc biệt chọn bọn hắn.”

Phương Kỳ không phục nói: “Trong quân ta không phải đã có Cao Bất Thức sao, cần gì đám tướng hàng Hung Nô này.”

“Nói chuyện để ý chứ!” Hoắc Khứ Bệnh trừng hắn, “Bọn họ đã hàng thì chính là con dân Hán đình, ở trong quân chính là tướng sĩ nhà Hán, sau này còn để ta nghe được mấy câu như thế này sẽ xử theo quân pháp!”

“Không phải ti chức ghẻ lạnh, Tướng quân không nhìn thấy thôi, ghẻ lạnh là bọn hắn đấy, vốn không xem chúng ta vừa mắt.”

“May mà bọn họ còn quật ngã được mấy người đó. Đừng cho là ta không biết các cậu, nếu không có chút bản lãnh thì có thể lọt vào mắt các cậu sao.” Hoắc Khứ Bệnh thuận tay kéo luôn Tử Thanh ở bên cạnh đang một mực cúi đầu lắng nghe qua, buồn cười nói, “Giống như cậu ấy lúc trước, chịu không ít cơn xả giận của cậu.”

Phương Kỳ trơ mắt nhìn, không dám nói năng gì nữa.

“Tôi chưa từng chịu xả giận gì…”

Tử Thanh chưa nói xong, lập tức bị Hoắc Khứ Bệnh nhìn lom lom, cô đành im bặt theo.

“Đi! Cùng nhau qua xem xem nào.”

Hoắc Khứ Bệnh đẩy Tử Thanh, chính mình cũng bước qua chỗ võ đài ồn ào.

Thấy Phiêu Kỵ Tướng quân đến, binh lính vây xem tự động nhường ra một lối, lộ ra giữa vòng vây bọn họ — Bá Nhan và Y Tức Kiền đang quyền phong vù vù, ngươi tới ta đi. Khóe mắt phải Bá Nhan nứt toác, dính máu, xem là biết anh ta ở thế hạ phong, nhưng vẫn cố gắng gượng.

“Tướng quân!” Cao Bất Thức cao giọng kêu.

Bá Nhan ngẩn ra, đang định dừng tay ngưng chiến, lập tức phần bụng chịu một quyền thật mạnh, lảo đảo lùi liên tiếp về sau mấy bước.

Hoắc Khứ Bệnh ho nhẹ, nhìn Y Tức Kiền cố dừng tay lại, sau đó quay sang nhìn Bá Nhan, không vội mở miệng, chỉ dùng ánh mắt quan sát qua lại hai người họ…

Nếu chỉ tỉ thí luận bàn, là chuyện thường trong quân; song tình hình hai người hiện nay lại giống như tư đấu hơn; xem như phải xử theo quân pháp.

Mãi lâu, Hoắc Khứ Bệnh mới mỉm cười, nói: “Trong quân, tỉ thí luận bàn là chuyện tốt, nếu có thể lấy thừa bù thiếu còn có thể cổ vũ sĩ khí. Nhưng bình thường chúng ta tác chiến đều dùng binh khí, ít khi tay không tấc sắt. Nếu đã là luận bàn, ta cho là, vẫn nên dùng chút binh đao sẽ tốt hơn một chút.”

Triệu Phá Nô hơi lo lắng bất an, sợ dùng tới binh khí sẽ càng dễ gây ra chuyện lớn.

Tầm vóc Y Tức Kiền cao lớn, lưng dày vai rộng, do từng bị thương ở mũi nên lúc nói giọng hơi ồm ồm. Nghe đấu bằng binh khí, hắn không hề sợ hãi, lắc đầu nói: “Dùng binh khí cũng được, nếu làm người bị thương, nằm mười ngày nửa tháng trễ việc mất.”

Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Hẳn là anh sợ bị thương nhỉ.”

Y Tức Kiền cười hắc hắc, không vì chiêu khích tướng của Hoắc Khứ Bệnh mà thay đổi, ngược lại đáp: “Tướng quân, hay ngài xuống chơi một chút?” Xưa kia còn ở Hung Nô, chỉ có người dũng mãnh mới nhận được kính trọng, sở dĩ Y Tức Kiền và Phục Lục Chi va chạm với quân Hán không ngừng chính là vì hắn muốn tìm cơ hội lập uy, để tướng Hán không dám khinh thường đám tướng hàng Hung Nô bọn hắn.

“Muốn ta đấu với anh sao?”

Hoắc Khứ Bệnh chau mày, sao chàng có thể không đoán ra ý đồ Y Tức Kiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play